THANH XUÂN VỘI VÃ - TA ĐÃ CUỒNG NHIỆT


Trong căn phòng màu vàng nhạt, Thượng Khiết My đang nằm đọc sách chăm chú bỗng dưng nghe tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài cô vội vàng ngồi dậy tiến tới vài bước mở cửa ra.

Thấy Thượng Yến Phi một tay cầm gối ngủ tay còn lại cầm tấm ảnh vừa lúc sáng đã chụp cùng Ngô Phương ở khu mua sắm.

Vừa đi vừa cười tủm tỉm, cô thẳng tay đóng chặt cửa gương mặt khó hiểu gương mắt nhìn: "Gối? Hôm nay chị định tá túc ở chỗ của em sao"
Thượng Yến Phi khẽ chề môi *xì* một tiếng vẻ mặt chê bai rõ rành rành: "Ai thèm tá túc ở chỗ nhạt nhẽo của em cơ chứ, chị qua đây để cùng em đêm nay chị em tình thâm chuyện trò"
Cô nhướn mày: "Chị em tình thâm?"
Thượng Yến Phi không khách khí ngã lên chiếc gường lớn nằm rất thoải mái giống như đây chính là chiếc gường quen thuộc của mình: "Đúng vậy, chị em tình thâm a~"
"Đùa thôi, qua đây bàn với em chút việc"
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia không còn vẻ đùa giỡn ban nãy, lúc này chính mình cũng trở nên nghiêm túc, ngồi xuống cạnh chỗ Thượng Yến Phi, nét mặt chăm chú: "Chuyện gì vậy chị"
Nhìn nét mặt kia làm Thượng Yến Phi thực sự muốn phì cười mà, nhưng không thể cười được, cô ấy nói: "Chị nghĩ Ngô lão gia kia chính là ông ngoại của chúng ta, là ba của mẹ"
Mắt cô mở to, kinh hô một tiếng: "Ô chị cũng nghĩ thế á"
Thượng Yến Phi bật người ngồi dậy hấp tấp hỏi: "Em cũng để ý sao"

Cô gật đầu mãnh liệt: "Đúng đúng, em nhìn thấy ông Ngô và chú Tần đều có nét giống mẹ, em nghĩ bọn họ cũng biết quan hệ của chúng ta cho nên mới đối xử đặc biệt tốt như vậy với chúng ta"
Thượng Yến Phi vỗ đùi một cái thật vang, tán thành ý kiến: "Chị cũng nghĩ thế, nếu không có khả năng đó thì còn có khả năng nào chứ, chúng ta chỉ là một gia đình kinh doanh nhỏ nếu muốn đè bẹp có lẽ đè bẹp lâu rồi chứ có cần dụ dỗ mời bánh kẹo rồi mời về nhà chơi gì đâu, chỉ có khả năng là ông ngoại của chúng ta thôi"
Cô mơ màng: "Nhưng không có gì chứng minh cả, phải làm sao đây chị"
Thượng Yến Phi hất cằm cười nhếch mép ánh mắt hiện ra tia giảo hoạt vô cùng: "Chị có"
Trưa hôm đó, cô cùng chị gái mình như mọi hôm đến nhà Ngô lão gia làm khách quý nhưng có điều hôm nay đến là có mục đích khác...!
Thượng Yến Phi nôn nóng cô cũng chẳng khác gì, cứ lóng ngóng ngồi không yên chờ Ngô lão gia đi ra.

Anna Chư Cầm bê dĩa bánh quy vừa nhìn bọn cô vừa cười.

"Sao hôm nay hai cháu lại khẩn trương như vậy"
Giọng nói cô có phần gấp gáp: "Dạ không ạ, bọn cháu chỉ là nhìn xung quanh nhìn xung quanh thôi haha"
Anna Chư Cầm: "Ông xuống rồi kìa, các cháu ngồi chơi nhé, cô vào bếp làm thức ăn cho hai cháu"
Thượng Yến Phi: "Dạ không ạ, hôm nay bọn cháu chỉ đến chơi một lát rồi về, mấy hôm trước không ăn cơm mẹ nấu, mẹ nhất định sẽ lo lắng lắm ạ"

Bởi vì bọn cô thường hay ăn cơm bên nhà Ngô lão gia lại không thông báo tiếng nào với mẹ, sợ rằng cứ tiếp tục ăn chực thế này mẹ sẽ lo lắng mất.

Anna Chư Cầm ngẩn người sau đó cười dịu dàng: "Vậy à...ừm vậy cô mang bánh bỏ vào hộp hai đứa mang về ăn nhá"
Bọn cô muốn từ chối nhưng không nói được lời nào, cứ cảm thấy cách đối đãi này quá ư là khó chối bỏ, giống như Ngô gia đang vỗ béo bọn cô vậy.

Ngô Phỉ từ đâu xuất hiện phía sau còn có cả Ngô Chử Đồng cùng Lữ Ninh Ninh đang bế một cậu nhóc hoạt hình đáng yêu vô cùng.

Một tay bỏ túi quần bước đi vững chắc lịch lãm, cả người toát ra vẻ chững chạc lại vừa ôn nhu.

Giọng Ngô Phỉ cực kỳ êm dịu rất dễ nghe: "Hai cháu là khách quý mà ba của chú thường hay nhắc đến đấy à"
Mới vừa đứng ở trên lầu nhìn xuống, mắt Ngô Phỉ cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy 2 đứa nhóc này, đặc biệt là nhìn cô nhóc nhỏ nhỏ kia, chắc hẳn là Tiểu Khiết đứa con gái út của Tiểu Tuyết rồi, cô nhóc mang nét rất giống với Ngô Tuyết lúc còn nhỏ, cả hai cô bé này đều mang nét giống Ngô Tuyết nhưng đường nét rõ nhất vẫn là Thượng Khiết My.

Ngô Phỉ kiềm chế sự kích động không ngừng trong lòng mình, thực sự muốn thẳng thắn hỏi "mẹ của hai đứa đang ở nơi nào, bây giờ ra sao" nhưng ông không thể làm thế, vì Ngô Tuyết còn rất giận gia đình này, chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy mặt.


Cô và Thượng Yến Phi cong mắt cười đồng loạt gật đầu.

"Chú là con trai cả - Ngô Phỉ, đây là vợ chú - Lữ Ninh Ninh, Ngô Chử Đồng là con gái của chú và thành viên nhỏ nhất - Ngô Tư Thuần"
Bọn cô cúi đầu chào, lại nhìn Ngô Chử Đồng dáng người thon thả chuẩn người mẫu gương mặt dịu dàng không chê vào đâu được, làn da trắng như thiên sứ nét đẹp dịu dàng thướt tha khiến cho bọn cô phải ngắm nhìn đôi lúc.

Ngô Chử Đồng yêu kiều vén tóc: "Chào hai em nha, chị là Chử Đồng" đồng thời giơ cánh tay ra đưa về phía bọn cô.

Bọn cô hoàn hồn cuống quýt giơ tay ra bắt lấy, cảm giác đụng vào bàn tay kia cứ như cục bông mềm mại rất thích.

Thượng Yến Phi nhìn không chớp mắt, còn lén nói nhỏ với cô nhưng ánh mắt cứ nhìn người ta lộ liễu như thế: "Tiểu Khiết à, chị thề trước đây chị rất thích ôm em vì em cực kỳ mềm nhưng bây giờ chị đổi gu rồi, Chử Đồng tỷ so với em mềm mại hơn nhiều há há, sau này chị không cần em nữa, ai tới lấy thì lấy"
Thượng Khiết My mặt hoá than đen: "....."
Cảm thấy mình bị hắt hủi không chịu yếu thế liền nhỏ giọng đáp trả: "Chị không xoa thì còn có người khác xoa"
Thượng Yến Phi tủm tỉm cười, đôi mắt nheo nheo giọng nói trêu ghẹo: "Ai ai ai thế, có phải Ngao Ca đúng không ta"
Nghe câu nói kia, hình ảnh hai người ôm hôn trong thư viện hiện ngay trong đầu cô, gương mặt vốn bình thường giờ đây đỏ không khác gì quả gấc, cô xấu hổ đánh nhẹ lên mu bàn tay Thượng Yến Phi: "Chị...chị đừng nói bậy"

"Ồ không nói thì không nói, dù sao thì sau này chị cũng đâu được xoa em, người kia cũng đâu chịu san sẻ" vừa bảo là không trêu nữa nhưng miệng cứ liên tục trêu ghẹo thế kia mới can tâm là sao.

Ngô lão gia được Ngô Tần dìu xuống, ngồi cạnh bọn cô, quan tâm hỏi: "Hai cháu đợi ông có lâu không, Anna có cho hai cháu ăn gì chưa nào, Tần à mau vào kêu người mang đồ ăn lên đi"
Bọn cô xua tay liên tục nói: "Dạ không không ạ, Cô Anna vừa mang đồ ăn lên cho chúng cháu rồi"
Nói xong, Thượng Yến Phi trao đổi ánh mắt với cô, cô gật đầu làm theo kế hoạch mà bọn cô đã định sẵn ở nhà.

Cô khẽ đứng dậy rồi bỗng nhiên tay ôm đầu loạng choạng ngã xuống cạnh chân Ngô lão gia, mọi người ai nấy đều một phen hoảng hốt, lo lắng chạy lại đỡ cô từ dưới sàn nhà lên, Ngô lão gia kích động miệng liên tục nói: "Mau mau mau gọi xe cấp cứu nhanh"
Ngô Phỉ ôm cô trong lòng ngực bế lên, Ngô Tần thì gấp rút gọi điện thoại: "Gọi làm gì, đưa đến bệnh viện đi Anh cả"
Trong trận náo loạn kích thích ấy, Thượng Yến Phi miệng vừa hét tay và chân phối hợp nhịp nhàng tiến tới chỗ Ngô lão gia *Tiểu Khiết em có sao không có sao không* len lén chạy lại nhanh tay bứt một cọng tóc, diễn vô cùng xuất sắc, bỏ sợi tóc vào túi nilong rồi bỏ vào túi xách thật cẩn thận, khi lấy được thứ mình muốn liền dùng tay chấm nước thoa lên mắt mình, haha thế là có nước mắt rơi rồi nè, lê lết cơ thể cùng gương mặt đẫm nước mắt đầy giả trân đứng trước mặt Ngô lão gia khóc đến thương tâm, làm cho ông lão phải cuống cuồng một phen, vành mắt ông đỏ lên, xoa đầu cô ấy: "Em cháu sẽ không có gì đâu"
Náo nhiệt ầm ĩ vang lên làm cho Anna Chư Cầm phải từ trong bếp vội vã chạy ra thấy Ngô Phỉ ôm cô vội vội vàng đi ra xe, biết là sẽ có chuyện liền bỏ tạp dề trên người xuống, nhanh chân chạy lại đỡ Ngô lão gia nhẹ giọng trấn an: "Không sao đâu ba, ba đừng kích động nhé"
Thượng Yến Phi thoát khỏi Ngô lão gia từ bao giờ, ngoe nguẩy đi theo sau Ngô Phỉ đưa tay lên che miệng hơi ho khan, ý muốn truyền đạt cho cô rằng *lấy được đồ rồi không cần phải diễn nữa* nhưng ho muốn bay cuống họng Cô vẫn nằm yên, đáy lòng Thượng Yến Phi cảm thán một câu: *con bé này diễn nhập tâm thế*
Cuối cùng ho giả vờ một hồi thành ra là ho thật, ho đến sặc sụa nhưng Thượng Khiết My vẫn nằm êm đềm trong vòng tay của Ngô Phỉ.

Ế ế không phải là ngất thật đấy chứ, chết rồi chuyện này đến tai ba mẹ chỉ có thể trảm đầu đao, Yến Phi ơi là Yến Phi no rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc