THẮT NÚT NGOÀI Ý MUỐN - DỤC HIỂU

"Lan Ý! Giang Thác, cậu làm gì vậy!"

Du Trì ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu thì lòng nóng như lửa đốt, nhưng dù hắn có gõ cửa thế nào Giang Thác cũng vẫn làm ngơ, giọng Hứa Lan Ý cũng bắt đầu trở nên kỳ quái.

"Ư a...... Du Trì, cậu về...... về trước đi!"

"Không được, hai người ra đây trước đi đã."

Nghe lời Du Trì nói, Hứa Lan Ý mơ màng cắn chặt môi dưới để ngăn mình phát ra tiếng, ai ngờ Giang Thác thấy anh lo sợ như vậy lại càng ghen dữ hơn.

"Không dám để anh ta nghe à?" Giang Thác cầm hai chân Hứa Lan Ý banh ra hết cỡ, sau đó ưỡn lưng đâm dương vật vào miệng nhỏ trong chỗ sâu.

"A a ——!" Hứa Lan Ý không ngăn được tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng, toàn thân căng cứng vì cú thúc kia, miệng nhỏ bị đụng tê dại, nước chảy ồ ạt, nếu là trước đây thì trong đầu anh sẽ chỉ có khoái cảm, chỉ ước Giang Thác đâm sâu hơn mạnh hơn! Nhưng giờ biết mình đã có thai nên phản ứng đầu tiên là sợ hãi bỏ trốn, không cho Giang Thác đâm sâu nữa, tay trái cũng vô thức gác lên bụng, nhẹ nhàng trấn an sinh mệnh nhỏ bé bên trong.

Tài liệu Hứa Lan Ý đọc có nói mặc dù sau khi omega mang thai khoang sinh sản sẽ đóng kín nhưng vào kỳ phát tình vẫn có khả năng mở ra, bên trong sẽ có một lớp màng đặc biệt bảo vệ thai nhi, thế nên mấy ngày trước họ phóng túng như vậy mà bụng anh không hề khó chịu gì. Nhưng bất luận thế nào, Hứa Lan Ý biết mình mang thai vẫn có một loại bản năng không muốn để con mình bị thương.

"Không được trốn." Giang Thác không biết tình trạng của Hứa Lan Ý nên kéo người về, gậy thịt cũng thuận thế đâm vào độ sâu ban đầu.

"Ưm! Sâu quá a a!" Hứa Lan Ý bị chịch phát khóc, móng tay ghim vào lưng Giang Thác.

"Kêu to lên cho anh ta nghe xem anh bị tôi chơi sướng cỡ nào." Giang Thác cười xấu xa, có vẻ như rất hài lòng với biểu hiện lúc nãy của mẹ kế.

"Ưm!" Hứa Lan Ý bị Giang Thác "sỉ nhục" cực kỳ xấu hổ, muốn nổi giận mà không dám, chỉ có thể đưa mu bàn tay lên che miệng mình.

"Không được che, cũng không được cắn, nếu không tôi sẽ kéo anh tới cạnh cửa như lần trước chịch trong bếp ngay trước mặt Giang Nghiệp Thành, chơi anh đã đời luôn."

"Không được!" Hứa Lan Ý hoảng sợ khóc thút thít, lỗ dâm ướt át ngậm dương vật thiếu niên thít mạnh mấy lần, "Rốt cuộc em...... ư a...... muốn gì, ư....."

"Anh vẫn chưa biết sao?" Giang Thác nắm cằm Hứa Lan Ý bắt anh nhìn mình, "Tôi đang giận lắm đây."

Thiếu niên gằn từng chữ, thấy nước mắt người dưới thân tuôn ra không ngừng thì trong lòng như bị kim đâm, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

"Đêm đó tôi không muốn làm với anh, chính anh đã nằm rạp xuống bú cu tôi. Lần đầu tiên cũng vậy, chính anh tự banh chân ra trước mặt tôi rồi nhét ngón tay vào đít mình, còn gọi tên tôi, năn nỉ tôi chơi anh." Giang Thác nói ra những lời này chỉ vì hắn không hiểu tại sao rõ ràng mỗi lần đều là Hứa Lan Ý bắt đầu trước mà cuối cùng người thua lại là mình.

Hứa Lan Ý biết mình đuối lý, cũng biết nhiều lúc mình không khống chế nổi bản năng omega, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc giải thích với Giang Thác nên chỉ có thể yếu ớt thốt ra một câu "Xin lỗi".

"Hứa Lan Ý, tôi chỉ mong anh hiểu người lo cho anh không chỉ có mình Du Trì đâu."

Đây là lần đầu tiên Hứa Lan Ý nhìn thấy sự yếu đuối và bất an trong mắt thiếu niên, tim anh như bị siết chặt, có rất nhiều áy náy và bất đắc dĩ nhưng lại không biết nói từ đâu.

Một giây sau, anh bị Giang Thác hôn.

Đây là lần thứ hai họ chính thức hôn nhau sau nụ hôn ở viện mồ côi, Hứa Lan Ý muốn đẩy Giang Thác ra nhưng lại bị đối phương giữ chặt gáy rồi hôn sâu hơn.

Đầu lưỡi bị thiếu niên hút vào miệng mút mạnh, chỉ giây lát sau não Hứa Lan Ý đã thiếu oxy, toàn thân bủn rủn, ngay cả lỗ nhỏ tham ăn cũng co thắt chậm lại, nhẹ nhàng mơn trớn gậy thịt, chỗ sâu không được quy đầu đụng vào bắt đầu ngứa ngáy, được hôn càng dễ chịu thì bên trong càng ngứa.

Dù bị hôn mụ mẫm Hứa Lan Ý vẫn không quên xoa bụng, chẳng biết có phải vì được pheromone xoa dịu hay không mà cơn buồn nôn ban ngày đã biến mất, giờ chỉ thấy vô cùng sảng khoái, quả nhiên em bé cũng cảm nhận được mùi hương của cha......

Thấy Hứa Lan Ý bị mình hôn chảy nước tràn lan, Giang Thác hài lòng buông người ra, dương vật đâm rút trong lỗ nhỏ mấy lần, kéo theo một vệt nước trong suốt.


"A ưm! Khoan đã...... Đừng đâm sâu vậy được không...... Ư ư..... Anh chịu không nổi." Hứa Lan Ý biết mình trốn không thoát nên chỉ có thể cầu xin thiếu niên trên người nhẹ một chút.

Giang Thác cười khẽ: "Đã sâu lắm đâu, hôm qua chúng ta làm toàn đâm lút cán. Hứa Lan Ý, lý do này của anh vụng về quá đấy."

Hôm trước vừa trúng chiêu của Hứa Lan Ý nên giờ Giang Thác đã biết thật ra mẹ kế mình rất xấu bụng, chẳng những hắn không lui ra ngoài mà còn hung hăng đâm vào chỗ Hứa Lan Ý thích nhất.

"A a a!" Vì đầu óc choáng váng nên Hứa Lan Ý quên béng mình không được lên tiếng, khoái cảm ngút trời chạy khắp người như dòng điện, sướng đến nỗi toàn thân run rẩy, ngón chân cuộn lại, hai đùi căng cứng, ngay cả lỗ dâm cũng kẹp chặt chưa từng có.

"Ha." Giang Thác thở phào một hơi rồi chậm rãi quay đầu nhìn ra cửa, ngay khi Hứa Lan Ý rên ra tiếng, Du Trì ngoài cửa lập tức im bặt...... Nghĩ đến đây, thiếu niên nhếch môi cười khẩy như đang đắc ý vì đạt được thắng lợi nho nhỏ.

"Ư a...... Chậm một chút! A a...... Đừng!"

Tiếng thở dốc và rên rỉ của Hứa Lan Ý loáng thoáng vang lên sau cửa, Du Trì hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra bên trong, vốn dĩ hắn chỉ suy đoán về mối quan hệ giữa Giang Thác và Hứa Lan Ý, nhưng giờ khắc này mọi chuyện đã được xác nhận. Trái tim vốn còn ấp ủ một tia hy vọng của hắn lập tức nguội lạnh, ngoại trừ đau lòng còn có khó hiểu và không cam tâm, hắn đã ở cạnh Hứa Lan Ý nhiều năm như vậy, cứ tưởng không có Giang Nghiệp Thành thì đối phương sẽ chọn mình, kết quả Giang Thác lại xuất hiện...... Hắn biết tình yêu không có trước sau, nếu Hứa Lan Ý có chút thích mình thì năm xưa đã không chọn Giang Nghiệp Thành, nhưng Du Trì vẫn không cam tâm, hắn từng nghĩ chỉ cần mình bảo vệ anh đủ lâu thì một ngày nào đó Hứa Lan Ý sẽ cảm động.

Du Trì cúi đầu cười tự giễu, tự hỏi hành vi của mình bây giờ tính là gì. Nghe tiếng nức nở của Hứa Lan Ý, trong đầu hắn lại hiện ra khuôn mặt cậu bé kia...... Đôi mắt ướt sũng khi hầu hạ dưới người hắn lấp lánh nước như sao rơi trong đêm, đôi môi anh đào thút thít lí nhí "Anh có thích anh ấy cũng không sao".

Tim Du Trì đập mạnh, tay phải đấm mạnh vào bức tường trước mặt, trong lòng thầm phỉ nhổ mình! Thế mà lúc nãy mình chẳng đoái hoài gì mà chỉ muốn đưa Hứa Lan Ý đi.

Biết mình không còn lý do ở lại đây, Du Trì quay người đi ra cửa với đôi mắt vằn vện tia máu. Vừa kéo cánh cổng Giang Thác lúc nãy vào không đóng kín, hắn chợt ngửi thấy mùi hoa baby tươi mát, sau đó trông thấy bóng dáng gầy gò kia ngồi bó gối trên bậc thềm trước cổng.

"Tống Vãn Tinh?"

Nghe giọng người đàn ông, thiếu niên có khuôn mặt đỏ khác thường ngạc nhiên quay đầu lại, đôi mắt chợt sáng lên.

"Anh Du Trì!"

"Sao em lại ở đây?"

Thiếu niên đang định đứng dậy trả lời thì bỗng nhiên bị mùi rượu rum cay nồng xen lẫn ngọt ngào kích thích làm choáng váng.

Bình luận

Truyện đang đọc