THẮT NÚT NGOÀI Ý MUỐN - DỤC HIỂU

Sáng hôm sau Hứa Lan Ý dậy trước, hết kỳ phát tình cả người anh sảng khoái phấn chấn, đêm qua hai người đã kiềm chế hơn trước nhưng cũng làm đến ba lần, sau đó mơ màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại phát hiện anh và Giang Thác đang ngủ trong phòng mình chứ không phải phòng khách như lúc đầu, trên người cũng không có cảm giác nhớp nháp.

Hứa Lan Ý đang định rửa mặt thì điện thoại đầu giường đổ chuông. Cầm lên xem là số của chủ nhiệm lớp Giang Thác.

"Xin chào, anh là phụ huynh của Giang Thác đúng không? Tôi là chủ nhiệm lớp Giang Thác." Mấy năm nay người giám hộ của Giang Thác ở trường đều là anh, vì vậy khi nhận điện thoại Hứa Lan Ý cũng không bất ngờ lắm.

"Vâng. Chào ngài."

"Sáng nay Giang Thác không đi học, xin hỏi hôm nay em ấy còn xin nghỉ nữa không?"

Hứa Lan Ý nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ.

"Không cần đâu, lát nữa em ấy sẽ đến trường ạ."

"Được rồi."

Hứa Lan Ý cúp máy, phát hiện Giang Thác đã tỉnh, hắn vươn tay ôm anh rồi dụi dụi sau lưng như chó con, còn lẩm bẩm: "Em không muốn đi......"

Giang Thác biết trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện lớn, hắn rất lo cho Hứa Lan Ý, cũng sợ mình vừa đi thì đối phương sẽ bỏ chạy nên chẳng có lòng dạ nào đi học, chỉ hận không thể dính chặt người kia từng phút từng giây, ngặt nỗi trường học quá xa, tối qua hắn đón xe về đây đã tốn hơn một trăm tệ.

Nghe vậy Hứa Lan Ý lập tức nghiêm mặt ngồi dậy nhìn thiếu niên trên giường.

"Đừng quên em lên lớp mười hai rồi đấy."

"Em biết." Giang Thác cũng ngồi dậy theo rồi bực bội vò tóc, "Nhưng em không muốn xa anh......"

"Giang Thác." Đây là lần đầu tiên Hứa Lan Ý nghiêm túc gọi tên hắn, "Hôm đó em nói sẽ thi vào trường đại học tốt, cứ tiếp tục như vậy em cảm thấy có thể sao? Đây là năm học quan trọng nhất, chỉ cần em lơ là một ngày thì sẽ có ngàn vạn người vượt qua mặt em."

Thấy thiếu niên cúi đầu, tâm trạng có vẻ không tốt lắm, trong lòng Hứa Lan Ý cũng khó chịu nhưng anh biết nếu giờ mình mềm lòng chính là đang hại Giang Thác, khúc mắc của đối phương là mình, vậy thì chỉ có mình mới tháo gỡ được thôi.

"Anh biết em đang nghĩ gì, cũng biết giờ rất khó khăn, nhưng nếu em muốn thoát khỏi Giang Nghiệp Thành hoàn toàn thì phải cố gắng hơn, giờ em càng buông thả thì tương lai sẽ càng bị người này trói chặt."

Mặc dù Hứa Lan Ý biết rõ họ sẽ nhanh chóng giải quyết Giang Nghiệp Thành, tuyệt đối không để lão trói buộc Giang Thác quá lâu, nhưng phải nói vậy mới khiến đối phương có động lực, anh rất mong thiếu niên này sớm trưởng thành để mình khỏi cần lo lắng nữa.

"Vậy em muốn thi vào trường anh được không?"

Hứa Lan Ý sững sờ, "Sao em biết...... trường anh?"

"Hôm đó vô tình thấy thẻ sinh viên của anh trong ví."

Nghe vậy, chẳng biết Hứa Lan Ý nghĩ gì mà ngập ngừng một hồi mới nói: "Nhưng trường anh không dễ đậu đâu."

"Em biết, thế nên em càng phải nỗ lực hơn." Giang Thác kiên định nhìn Hứa Lan Ý, "Em cũng biết anh thấy em còn nhỏ nên mới không muốn ở bên em, nhưng em nhất định sẽ chứng minh cho anh thấy em có thể làm được những điều mà anh nghĩ là không thể!"

Ý chí của Giang Thác mạnh hơn bao giờ hết, đây là lần đầu tiên hắn mong thời gian trôi thật nhanh để mình sớm trở thành một người đàn ông có thể gánh vác mọi thứ, dùng hành động thực tế chứng minh mình có thể bảo vệ người trước mắt!

Hồi lâu sau, Hứa Lan Ý nhìn thẳng vào mắt Giang Thác rồi chậm rãi cúi tới trước, tay trái chống cạnh thiếu niên trên giường, dừng lại cách hắn không đầy mười centimet, đôi mắt lạnh lùng thường ngày lộ ra vẻ mê hoặc quyến rũ.

"Vậy anh sẽ chờ đến ngày đó."

"Ừm." Giang Thác bị hành động và câu nói mờ ám của Hứa Lan Ý làm da đầu tê rần, vành tai đỏ lên, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn gương mặt xinh đẹp kia.


"Nghị lực của em không lớn lắm nhỉ."

Hứa Lan Ý nửa đùa nửa thật nhìn vật cương cứng dưới người Giang Thác, sau đó thản nhiên đứng lên như không có chuyện gì xảy ra.

"Mau dậy rửa mặt đi, anh sẽ đưa em đến trường trước tiết học đầu tiên." Nói xong Hứa Lan Ý xuống giường vào phòng tắm, bỏ lại thiếu niên với cái mũi và thân dưới vẫn còn nóng bừng.

*

Phải công nhận những lời nói và hành động của Hứa Lan Ý rất hiệu quả với Giang Thác, một tuần sau đó chỉ cần nhớ lại hôm ấy Giang Thác lại cảm thấy cực kỳ phấn khởi, cứ tưởng mình không còn tâm trạng học hành, ai ngờ càng hào hứng hơn trước, nhất là thứ Sáu, vừa nghĩ đến chiều nay tan học có thể về nhà gặp Hứa Lan Ý thì tâm trạng hắn lập tức trở nên phấn chấn, hậu quả của việc trước đây ép mình đừng nghĩ đến người kia, ép mình đừng về nhà là bây giờ càng nôn nóng hơn.

Chuông tan học reo lên, Giang Thác không thu dọn đồ đạc về ký túc xá như các bạn học khác mà nhét hai cuốn bài tập vào ba lô rồi về nhà.

Giang Thác vừa đi tới cầu thang lầu một thì đột nhiên bị một phụ nữ đeo khẩu trang chặn lại.

"?" Giang Thác hơi khó hiểu, cứ tưởng là giáo viên nào đó, nhưng nhìn đối phương lại thấy rất lạ.

So với vẻ nghi hoặc của Giang Thác, trong mắt người phụ nữ ẩn chứa những cảm xúc phức tạp khó nắm bắt hơn, đó là một đôi mắt khá đẹp nhưng vẫn không giấu được sự già nua từ nếp nhăn nơi khóe mắt.

"Chắc con không biết ta đâu, nhưng ta có chuyện rất quan trọng cần nói với con, có tiện qua bên kia không?" Người phụ nữ chỉ về phía sân bóng, giờ tan học mọi người đều đổ ra cổng trường và ký túc xá, sân bóng đã khóa nên chẳng ai tới đó.

"Chuyện này có liên quan đến Giang Nghiệp Thành."

Dường như phát giác nỗi lo lắng của Giang Thác nên người phụ nữ nói ra cái tên này, quả nhiên thiếu niên tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó gật đầu rồi đi theo bà về hướng ngược lại với đám đông.

Trong đám người hối hả ra về, chỉ có Tống Vãn Tinh đi ở góc cầu thang chú ý đến Giang Thác và người phụ nữ kia, thấy hai người đi tới sân bóng thì không khỏi thắc mắc.

"Xin hỏi cô là ai vậy?" Giang Thác đi theo người phụ nữ nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định, nếu không phải muốn biết Giang Nghiệp Thành rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có liên lụy đến Hứa Lan Ý hay không thì hắn còn lâu mới nói chuyện với người lạ.

Sau khi tới sân bóng, biết chắc không có ai ở đây, người phụ nữ mới ngước nhìn thiếu niên cao hơn mình không chỉ một cái đầu này, khóe mắt ửng đỏ.

"Ta là Đường Nhất Mạn."

Bình luận

Truyện đang đọc