THẮT NÚT NGOÀI Ý MUỐN - DỤC HIỂU

Sau khi Giang Thác chạy về nhà thì chẳng thấy bóng dáng Hứa Lan Ý đâu, trong gian phòng trống rỗng chỉ còn sót lại hương hoa thanh xà thoang thoảng, thiếu niên hoảng sợ tìm kiếm khắp nhà, cuối cùng phát hiện bình tưới trong sân vơi đi một nửa, miệng bình còn ướt, chứng tỏ Hứa Lan Ý chưa đi bao lâu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Giang Thác chưa bình tĩnh được hai phút thì chuyện Hứa Lan Ý có khả năng mang thai lại hiện ra trong đầu khiến hắn choáng váng. Lúc nãy trên đường về, đầu óc hắn quá hỗn loạn nên chưa kịp nghĩ rõ ràng, giờ khôi phục lại chút lý trí mới nghiêm túc phân tích kỹ chuyện này.

Trong ấn tượng của Giang Thác, mình chỉ thắt nút trong cơ thể Hứa Lan Ý một lần, nếu anh thật sự mang thai thì nhất định là lần kia một phát bắn trúng, hơn nữa suy đoán thời gian đã hơn hai tháng.

Tuy Giang Thác không rõ thai nhi ba tháng sẽ lớn cỡ nào nhưng đúng là gần đây bụng Hứa Lan Ý phồng lên thấy rõ, hơn nữa lúc ân ái phản ứng của anh cũng hơi khác thường, nhiều lần nắm tay hắn đặt lên bụng mình, lần trước còn không cho hắn đâm vào khoang sinh sản, cứ như đang sợ gì đó.

Chắc không phải...... anh đã biết từ lâu rồi chứ?!

Giang Thác càng nghĩ càng mất bình tĩnh, chỉ hận không thể kéo Hứa Lan Ý tới trước mặt hỏi cho rõ ràng.

Chẳng lẽ từ trước đến giờ chỉ có mình không biết gì, khù khờ lơ ngơ như kẻ ngốc sao?! Tại sao Hứa Lan Ý không nói với mình, nếu Đường Nhất Mạn không xuất hiện, có lẽ cả đời mình cũng sẽ không bao giờ nghĩ theo hướng này!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Giang Thác đã sắp cạn sạch kiên nhẫn, hắn đang bồn chồn bất an thì ngoài cửa vang lên tiếng động.

"Cuối cùng anh cũng về rồi!"

Hứa Lan Ý vừa mở cửa thì cảm nhận được một bóng dáng cao lớn lao tới trước mặt, một giây sau anh bị ôm trọn vào lòng.

"Giang Thác?" Hứa Lan Ý cảm thấy mình sắp bị siết ngạt thở, chỉ có thể đẩy người ôm mình ra, "Em làm gì vậy?"

"Hứa Lan Ý, sao anh không nói em biết!"

Người bị ôm chẳng hiểu ra sao: "Nói gì cơ?"

"Chuyện anh có thai ấy."

Năm chữ thốt ra từ miệng thiếu niên hệt như tia sét bổ xuống đầu Hứa Lan Ý, anh bàng hoàng đến mức nín thở, hồi lâu sau mới đờ đẫn mở miệng.

"Sao em...... biết?"


"Quả nhiên là thật!" Giang Thác buông Hứa Lan Ý ra, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

"Em lừa anh à?" Ánh mắt Hứa Lan Ý đột nhiên lạnh đi, thực sự không ngờ Giang Thác gài bẫy mình.

"Không phải...... Em chỉ không dám xác định bừa thôi." Thấy mẹ kế bị mình chọc giận, Giang Thác lập tức hoảng hốt, "Sao em lại lừa anh được chứ, em chỉ hơi bất ngờ thôi, còn kích động nữa! Anh, anh đừng giận mà!"

Thấy người trước mắt luống cuống tay chân, nhớ lại chiều nay hắn vội vàng đón xe về nhà, cả phòng khách còn bị lật tung, Hứa Lan Ý hiểu ra tất cả. Tên ngốc này mà thấy mình muộn hơn chút nữa chắc sẽ phá sập nhà mất.

Khác với sự phấn khích của Giang Thác, tâm trạng Hứa Lan Ý nặng nề hơn nhiều, một là tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh chỉ mới đưa Đường Nhất Mạn và những người khác đến chỗ Tạ Tri Ly sắp xếp chứ chưa biết có thành công dụ dỗ Giang Nghiệp Thành về nước hay không, hai là lúc này bị Giang Thác phát hiện chuyện mang thai, anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý, còn làm rối loạn kế hoạch ban đầu của mình nữa......

"Sao vậy?" Thấy cảm xúc sa sút của Hứa Lan Ý, Giang Thác cũng dần bình tĩnh lại.

"Sao em dám chắc đứa con này là của mình." Hứa Lan Ý nhíu mày ra vẻ lạnh lùng, "Biết đâu của cha em cũng nên."

Giang Thác nghe vậy không hề tức giận mà đè Hứa Lan Ý vào cửa rồi áp tay lên bụng anh xoa nhẹ, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian tà.


"Giang Nghiệp Thành là người bình thường nên sẽ không phân hóa, cũng không thể làm omega mang thai, sao anh không nói thật cho em biết thật ra ông ta bị bất lực, mấy năm qua anh chưa từng được thỏa mãn đúng không?"

Vùng bụng mẫn cảm bị Giang Thác vuốt ve làm eo Hứa Lan Ý bủn rủn, vành tai cũng bắt đầu đỏ lên vì những lời Giang Thác vừa nói. Không ngờ ngay cả chuyện này Đường Nhất Mạn cũng nói với Giang Thác......

"Nếu anh nói sớm cho em biết ông ta chưa hề chạm vào anh thì em đâu cần ghen tuông vô ích với lão già kia, hay là anh thích thấy em ghen?"

"Anh không có. Tại em suốt ngày nghĩ bậy bạ đấy chứ." Hơn nữa trên giường còn hay lấy Giang Nghiệp Thành ra sỉ nhục mình, nghĩ tới đây mặt Hứa Lan Ý lập tức nóng ran.

"Vậy sao?" Nghe Hứa Lan Ý nghiêm giọng mắng mình "bậy bạ", Giang Thác càng thêm hưng phấn, bàn tay đang xoa bụng cũng bắt đầu trở nên nghịch ngợm, đổi thành vuốt ve từ bụng tới eo, đôi môi cọ xát vành tai và mái tóc đối phương, hơi thở ấm nóng như có như không phả vào lỗ tai mẫn cảm.

"Dù sao bây giờ anh đã là omega bị em đánh dấu, chỉ có thể mang thai con của em thôi."

Ngữ khí chiếm hữu và giọng nói khàn khàn ngày càng thành thục của Giang Thác khiến Hứa Lan Ý rùng mình, âm thầm kẹp chặt hai chân.

"Mới một tuần mà bụng anh lại to lên rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ không giấu được, đến lúc đó anh định lừa em thế nào đây. Hửm?"

Hứa Lan Ý á khẩu không trả lời được, anh nào dám nói mình định hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ bỏ chạy, đến khi bụng lớn hắn cũng chẳng tìm thấy mình nữa.

"Cứ cho là anh lừa được em đi, còn Giang Nghiệp Thành thì sao?" Giang Thác đưa tay kia vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của Hứa Lan Ý, cười nửa miệng hỏi, "Anh đoán xem nếu lão già kia trở về phát hiện người tình bé nhỏ mình chưa từng động vào lại mang thai thì sẽ kinh ngạc đến mức nào đây?"

"Giang Thác!" Nỗi xấu hổ mãnh liệt khiến hai mắt Hứa Lan Ý đỏ lên, chỗ bị chạm vào có cảm giác tê dại như điện giật.

Giang Thác ranh mãnh chen đầu gối vào giữa hai chân Hứa Lan Ý, biết rõ còn cố hỏi: "Anh cứng rồi à?"

"......"

Đầu gối thiếu niên cọ giữa hai chân một cái, lập tức cảm nhận được thứ gì đó làm ướt quần mình.

"Chậc chậc, phía sau cũng ướt, mẹ kế thèm được em chịch vậy sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc