THẦY GIÁO LÀ ĐẠI SẮC LANG



Hắn sau khi tỉnh lại liền không thấy cô mà chỉ thấy Hứa Tình ăn mặc lố lăng đứng làm trò trước mắt thì vô cùng khó coi, cũng chẳng thèm nói nhiều lời với ả liền rời đi tìm cô ngay
"Bảo Ngọc, Bảo Ngọc em mau ra đây cho tôi"
"Ủa thầy phó hiệu trưởng"
Đình Đình bước ra thấy hắn thì vô cùng ngạc nhiên
"Bảo Ngọc đâu"
"Chẳng phải đêm hôm qua bạn ấy đã trở về tìm thầy rồi sao"
Hắn lại nhớ lại sáng nay không thấy cô mà chỉ thấy Hứa Tình rồi bản thân lại không mặc quần áo biết là cô đã nhìn thấy thứ không nên thấy liền sốt ruột vội vàng đi tìm kiếm
"Ể, thầy Diêu Minh, Thầy lại đây tôi hỏi thầy một chút"
Giáo viên chủ nhiệm 12A4 liền gọi hắn lại mà không hề biết bây giờ tâm trạng hắn đang tồi tệ tới mức có thể giết người bất cứ lúc nào
"Thầy Diêu Minh, thầy xem này học trò Lưu Bảo Ngọc đã nghỉ hai mươi bốn buổi rồi theo quy định thì không được xét học bạ và tốt nghiệp nữa.

Cộng với bài kiểm tra gần đây điểm số vô cùng tồi tệ tôi nghĩ….aa ơ.."
Giáo viên chủ nhiệm còn chưa kịp dứt lời liền bị hắn bóp chặt cô ánh mắt đã như muốn tóe ra lửa mà thiêu sống cô chủ nhiệm
"Không cần xét tốt nghiệp học bạ trực tiếp cho điểm A rồi qua môn.

Cũng không cần thi tốt nghiệp cho học bạ luôn cho tôi"
"Dạ dạ tôi biết rồi thưa thầy…"

Hắn vùng vằng bỏ đi để lại giáo viên chủ nhiệm với nét mặt hoảng sợ nhìn theo phía sau
Thông qua thiết bị định vị hắn cài vào điện thoại của cô liền xác định được vị trí hiện tại vừa nhìn thấy cô liền buông lời trách móc
"Cuối cùng cũng tìm được em đây rồi, Bảo Ngọc cả đêm qua em đã đi đâu.

Có biết là tôi đã tìm em khắp nơi rồi không, hả"
Gương mặt cô đã vô cùng tím tái, hai mắt đã sưng húp thẫn thờ nhìn hắn
"Đi, đi cùng tôi.

Tôi đưa em đến bệnh viện, em không lo cho bản thân mình cũng phải lo cho đứa nhỏ trong bụng của mình chứ"
"Không có đứa nhỏ nào ở đây hết"
Câu nói của cô khiến hắn sững người "Em đang nói cái gì vậy"
"Tôi nói là không có đứa nhỏ nào ở đây hết"
"Bảo Ngọc"
Cô vừa nói vừa như chất vấn hắn "Đêm hôm qua thầy đi đâu, làm gì hả"
"Em…" hắn cau mày không hiểu nổi những gì cô đang nói
"Hừ, đứa bé đã chết rồi.

Không còn nữa đi khám thì có ích lợi gì chứ"
"Em đang nói cái gì vậy, tại sao lại chết.

Đi đến bệnh viện cùng tôi"
"Tôi đã nói là không cần thiết.

Tôi đang hỏi là hôm qua thầy đã làm gì, tại sao làm như vậy với tôi"
"Chẳng lẽ vì chuyện ngày hôm qua em nhìn thấy mà em đã làm những chuyện khiến đứa bé…"
Cô bây giờ đang rất hoảng loạn, chỗ dựa và niềm tin cũng không còn liền chẳng còn thiết tha gì nữa
"Đúng vậy đó, tôi thật ghê tởm các người.

Con của tôi mà biết có người cha giống như anh thì đúng là tồi tệ đáng lẽ nó không nên xuất hiện thì đúng hơn"
*chát* một bạt tay liền không nhân nhượng giáng thẳng xuống gương mặt đã sưng húp lên vì khóc quá nhiều.


Có lẽ cô đã lang thang và khóc cả đêm qua
"Thầy…"
"Tôi không ngờ em độc ác như vậy luôn Bảo Ngọc.

Đó cũng là con của em mà sao em lại như vậy"
Cô hung hăng hất tay của hắn ra khỏi người mình "Chính thầy, chính thầy là kẻ đã khiến mọi chuyện giống như vậy.

Tôi đã tin tưởng thầy cơ mà.

Tại sao lại như vậy…"
"Em chưa bao giờ tin tưởng tôi, nếu chỉ như vậy mà em bỏ đi đứa con của mình thì thật là độc ác.

Tôi quá thất vọng vì em"
Hắn liền lên xe trực tiếp bỏ đi, Bảo Ngọc đã hoàn toàn rơi xuống vực thẳm rồi, sao lại đáng thương và thê thảm như vậy cơ chứ.

Bạc Diêu Minh cũng không kiềm được cơn tức giận liền trực tiếp bỏ đi cứ nghĩ đến đứa con của mình liền không khỏi đau lòng mà căm giận cô hơn.

lái xe với tốc độ vô cùng nhanh trên lề đường
..


Bảo Ngọc bước đi trong vô định cô không rõ bản thân mình sẽ đi đâu.

Chỉ biết cô cứ đi mãi như vậy, đến bìa rừng giáp thành phố cô leo lên một chiếc thuyền lớn rồi rời đi, người trên chiếc thuyền sau khi biết liền đánh cô một trận vô cùng thê thảm.

Mang trong mình bộ dạng tổn thương sâu sắc cùng nỗi uất hận khó có thể phai nhòa trong tâm trí Bảo Ngọc cứ bước đi theo bản năng rồi trượt chân rơi xuống một vách núi gần đó.

Giường như cô cũng không muốn sống nữa rồi
Bản thân rơi xuống một vách núi, đầu đập vào một vách đá rồi chảy máu.

Màu theo dòng thác cứ thế cuốn trôi đi hết, còn sót lại chút ý thức Bảo Ngọc cố gắng cử động nhưng rồi đầu óc choáng váng khiến cô liền ngất lịm đi.

Chờ đến khi một nhóm ngư dân phát hiện rồi đưa cô về thôn Hương Trà thì bản thân đã trong tình trạng nguy kịch phải đang giành giật giữa sự sống và cái chết
"Trình Du, anh xem cô gái này chúng tôi đã nhìn thấy ở vách núi phía đằng kia đó"
Người đàn ông tên Trình Du kia liền đỡ lấy cô từ tay của một gã đàn ông sờ vào động mạch cổ "Không được rồi, nếu không cấp cứu kịp thời thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó"
"Hay là chúng ta đưa về trang trại đi có được không"
"Không được, đường về trang trại còn rất xa phải mau đưa cô gái này đến bệnh viện".


Bình luận

Truyện đang đọc