THẦY GIÁO LẠI LÀ BẠN TRAI CỦA TÔI


Vừa uống thuốc xong thì Bách Hứa Phong đi đâu đó cũng về, trên tay còn xách hai túi đồ.

Thấy cô uống thuốc, anh liền chạy lại hỏi
" Em làm sao thế?"
" Hơi khó chịu thôi ạ "
Bách Hứa Phong nhìn thấy Tang Truân hơi đứng không vững, tay liền đặt lên trán cô còn tay kia thì đặt trên trán mình
" Có phần hơi nóng, em vào phòng anh nằm một chút nhé? Anh hâm nóng cháo mới mua cho em "
Tang Truân gật đầu không từ chối nữa vì cơ thể cũng mệt, cô đi vào phòng Bách Hứa Phong rồi nằm trên giường.

Mặc dù đây đã là lần thứ hai cô nằm trên giường của anh rồi nhưng vẫn không thể quen được
Một lúc sau thì Bách Hứa Phong đi vào đỡ cô ra ngoài phòng khách ăn cháo, Tang Truân ngồi xuống ghế sofa cầm tô màu ấm nóng lên thổi thổi rồi cho vào trong miệng nuốt xuống.

Cháo ấm nóng, ăn vào khiến cô cảm thấy khỏe hơn

Bách Hứa Phong không ăn mà ngồi nhìn cô ăn từ đầu đến cuối, ăn xong Tang Truân được anh lấy thuốc cho uống thêm một lần nữa rồi mới được anh đưa về nhà
Về đến nhà, Tang Truân đi lên thẳng phòng tắm rửa rồi đi ngủ sớm.
Bách Hứa Phong đưa cô về nhà xong thì cũng ra ngoài ăn tạm vài món ăn vặt rồi cũng đi ngủ sớm để ngày mai thức ra ra sân bay để đón Diệp Tố Kỳ và Lâm Thư
Đến sáng sớm, Bách Hứa Phong ăn mặc đơn giản ra sân bay.

Lúc anh đến thì vừa lúc Diệp Tố Kỳ và Lâm Thư xuống máy bay, thấy anh hai người liền vẫy tay vì lâu ngày không gặp lại
" Chào cậu, tên nhóc thối "
" Lâu ngày rồi, tôi không gặp các cậu.

Không thay đổi gì nhiều nhỉ?"
Cả ba kéo nhau ra một quán nước gần đó để ngồi nói chuyện, Diệp Tố Kỳ luôn hỏi thăm về cuộc sống của Bách Hứa Phong rất bình thường nhưng còn Lâm Thư luôn hỏi về chuyện tình cảm khiến anh có chút khó chịu nhưng không tiện nói vì cũng là bạn bè lâu năm.

Hai người này và Trương Túc đều là bạn đại học của anh
" Bách Hứa Phong, dạo này cậu có bạn gái chưa? Tớ thì vẫn chưa này "
" Aha, tôi thì vẫn chưa "
Ngồi nói chuyện thêm một lúc thì Lâm Thư có cuộc gọi cần phải đi trước chỉ còn Diệp Tố Kỳ và Bách Hứa Phong ở lại.

Bây giờ là không gian chỉ có hai người, Diệp Tố Kỳ mới khẽ khàng lên tiếng
" Hứa Phong, cậu còn cảm thấy bị theo dõi không?"
Bách Hứa Phon không vội vàng trả lời câu hỏi của Diệp Tố Kỳ, anh trầm ngâm suy nghĩ một chút.

Dạo gần đây hình như tần suất anh cảm thấy có ánh mắt sau lưng nhiều lên, đặc biệt là mỗi khi đi cùng Tang Truân
" Vẫn còn, có thể là nhiều hơn khi tôi ở bên Tang Truân "

Diệp Tố Kỳ lấy trong túi đeo ra một sấp giấy đưa ra trước mặt Bách Hứa Phong
" Tôi điều tra kỹ càng rồi, thật sự là người của ông ấy "
" Bố tôi?"
Diệp Tố Kỳ gật đầu, tay bắt đầu chỉ chỉ vào tờ giấy trên bàn.

Chính là ảnh từ đằng sau của Bách Hứa Phong, còn có cả Tang Truân
" Bách Giao Hưng, ông ấy còn cử người theo dõi cả Tang Truân nhưng người theo dõi cô ấy không nhiều.

Ông ta vẫn là tâm trung ở cậu "
Bách Hứa Phong nghe đến đây thì nghiến răng kèn kẹt, anh không nghĩ bố của mình lại cử người theo dõi.

Vốn không phải từ lúc anh bỏ nhà đi thì ông ấy đã xem như không có đứa con trai nào nữa hay sao? Anh thật sự rất ghét cái chuyện theo dõi cuộc sống như thế này, anh không muốn làm con rối của anh cả!
" Cậu định sẽ làm gì đây?"
" Tôi sẽ về Hà Thành để nói rõ với ông ấy.

Cảm ơn cậu "
" Chúc cậu may mắn, có việc gì thì có thể nhờ tôi.


Tôi sẽ luôn giúp đỡ tên nhóc thối nhà cậu mà"
Bàn bạt xong, Bách Hứa Phong và Diệp Tố Kỳ cùng nhau ra về.

Diệp Tố Kỳ với Lâm Thư sẽ chuyển đến chung cư để ở tạm, rất dễ dàng cho Bách Hứa Phong hẹn gặp mặt hoặc nhờ cậy thứ gì đó.
Bách Hứa Phong không biết Tang Truân đã cảm thấy ổn hơn chưa nên quyết định đến siêu thị mua một hoa quả tươi để đến nhà thăm cô
Tang Truân ở đây thì đang đi dạo hóng gió ở bên ngoài vì trong nhà rất bức bí.

Trên đường đi dạo, cô có đi ngang một trại trẻ mồ côi, cảm nhận được có ánh mắt luôn nhìn theo mình từ trong trại trẻ mồ côi.
Tang Truân quyết định đi vào thử, cô cũng muốn quyên góp một chút tiền cho các em bé có hoàn cảnh không tốt như mình.

Vào bên trong, các em bé luôn ôm lấy chân cô không rời, miệng thì cười đùa rất vui mừng


Bình luận

Truyện đang đọc