THẦY GIÁO LẠI LÀ BẠN TRAI CỦA TÔI


Tang Truân hụt hẩn vì không xem được hết bộ phim đã đến giờ đi làm nên đanh lủi thủi ra ngoài, Bách Hứa Phong cũng đi theo sau lưng.
" Anh đi theo em làm gì ?"
" Đưa em đi làm "
Tang Truân nghiên đầu thắc mắc, cô lái xe đến đây thì cần gì anh đưa đi làm cơ chứ?
" Em lái xe "
Vừa nói xong thì đã bị Bách Hứa Phong kéo đi ra sân sau, vẫn chưa hiểu gì nhưng vẫn đi theo anh.

Đứng trước chiếc xe quen thuộc giống với cô hằng ngày anh vẫn chạy
" Lên xe đi, xe em cơ để ở đây.

Tối lại qua nhà anh "
Tang Truân mặc dù hơi thắc mắc nhưng vẫn lên xe ngồi vào ghế lái phụ, thật hay cô cũng đang không muốn lái xe cho lắm nên để anh đưa đi làm cũng không sao
Chiếc xe bắt đầu di chuyển, nhạc trong xe được Bách Hứa Phong mở cũng bắt đầu vang lên.

Âm thanh như tiếng mưa rơi vô cùng dễ chịu
Ngồi trên xe, Tang Truân đưa mắt ra ngoài mặt đường.


Bách Hứa Phong đang chạy xe cũng lên tiếng bắt chuyện với cô
" Hôm trước bố và dì em đến đây à?"
" Vâng, họ đến chơi nhưng có việc đột xuất nên đã về cùng Tang Ân rồi.

Bây giờ nhà chả có ai "
" Vậy thì cứ thường xuyên đến nhà anh, dọn qua sống một thời gian cũng được "
Tang Truân không trả lời, đúng thật là phòng trọ bây giờ không có ai thật sự cũng rất chán.

Cô không muốn về nhưng nếu sang nhà Bách Hứa Phong thì sẽ làm phiền anh mất
Bách Hứa Phong bỗng thở dài một tiếng rồi nói
" Mặc dù nói là không ép buộc nhưng anh thật sự rất mong chờ câu trả lời sớm nhất của em "
Tang Truân xoay qua nhìn anh rồi lại không nhìn nữa, không biết vì căng thẳng hay do cái gì đấy mà bầu không khí đối với cô bỗng nhiên trở nên ngột ngạt hơn
Cửa sổ bên cạnh cô mở ra, do Bách Hứa Phong mở.

Luồn gió mát mẻ phà vào mới khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, miệng ngại ngùng nói
" Nếu em không trả lời thì làm sao?"
Bách Hứa Phong thản nhiên nói
" Nếu em không trả lời thì e rằng anh sẽ hồi hộp đến mức không thể sống đến năm 30 tuổi "
Nào đến mức đấy, Bách Hứa Phong chỉ đang nói cho cô biết anh rất mong chờ thôi.
Lái xe đến được tầng hầm của bệnh viện, Thẩm Hoàng Khánh bỗng nhiên ra đón cô.

Thường ngày đều là cô tìn đến văn phòng của anh ta, hôm nay anh ta xuống đón cô liệu có xảy ra chuyện gì không?
Bách Hứa Phong mở cửa ra cho cô, Thẩm Hoàng Khánh thấy Bách Hứa Phong thì ánh mắt cho chút biến sắc.

Rồi anh ta lại nắm lấy tay Tang Truân, cô vô thức buông ra, cảm thấy nắm tay người mà mình xem là đàn anh thì có chút không hay.

Vậy mà còn đang ở trước mắt Bách Hứa Phong
" Buông cái tay ra "
Thẩm Hoàng Khánh có chút lớn tiếng nhìn vào Bách Hứa Phong
" Tôi nắm tay em ấy thì làm sao, anh là ai mà quản? "

Tang Truân cảm thấy nếu hai người qua lại như thế này sẽ có chuyện không hay nên đã đi đến trước mặt che cho Bách Hứa Phong, hít một hơi sâu mới nói
" Bác sĩ anh đừng nói như vậy, đây...!đây là bạn trai em "
Bách Hứa Phong và Thẩm Hoàng Khánh đều kinh ngạc, anh che miệng khẽ cười nhìn người con gái nhỏ nhắn đang che chắn cho mình
Ngược lại Thẩm Hoàng Khánh lại có chút không tin nhưng lại không nói gì mà quay mặt rời đi
" Tang Truân nhanh lên, sắp đến giờ làm việc rồi "
Thẩm Hoàng Khánh quay mặt đi có vẻ tức giận nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với cô chứ không quát tháo gì
Tang Truân lấy lại tinh thần rồi chuẩn bị đi vào bên trong lại bị Bách Hứa Phong kéo lại vào người, miệng anh vẫn chưa vơi ý cười ban nãy.

Bây giờ cô mới nhớ lại câu nói vừa rồi của bản thân
" Đây..

đây là bạn trai em "
Lại nói linh tinh rồi, Tang Truân bối rối nhìn anh
" Bạn trai? Vậy là đồng ý rồi chứ?"
Tang Truân vùng vẫy ra khỏi người anh, mặt đỏ bừng
" Đến..

đến giờ làm rồi.

Em nói với anh sau, tạm biệt.


Đi đây "
Cô cố gắng chạy thật nhanh vào bên trong không để ý đến Bách Hứa Phong, chạy đến văn phòng của Thẩm Hoàng Khánh làm việc bình thường
Suốt thời gian làm việc Thẩm Hoàng Khánh không hề nhắc về chuyện vừa rồi, vẫn bình thường như không có chuyện gì.

Tang Truân thở phào có chút an tâm nhưng đến lúc tan làm thì bị giữ lại trong phòng làm việc của anh ta
" Em thật sự có bạn trai rồi à "
Tang Truân ngập ngừng, lại e thẹn trả lời
" Vâng "
" Sao em chưa từng nói với anh, chúng ta không thân thiết đến mức chia sẻ à?"
Tang Truân lại không trả lời, Thẩm Hoàng Khánh nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô, mặc dù quen biết Tang Truân đã được vài năm nhưng vẫn không thể hiểu rõ được cô gái này
Tang Truân đứng lên gật đầu chào tạm biệt rồi ra về không nói một lời, Thẩm Hoàng Khánh rất muốn biết người mà cô gọi là bạn trai rốt cuộc là ai.

Anh ta thầm thích Tang Truân đã lâu nhưng vẫn chưa kịp nói thì lại có một người khác đến cướp đi thì thật sự lãng phí
Tang Truân chạy nhanh xuống dưới lầu thì đã thấy Bách Hứa Phong đứng chờ ở cổng bệnh viện, thấy cô xuống thì vẫy tay.

Tang Truân liền mỉm cười chạy đến


Bình luận

Truyện đang đọc