THẦY GIÁO LẠI LÀ BẠN TRAI CỦA TÔI


Đang đọc sách thì điện thoại Tang Truân nhảy lên thông báo tin nhắn mới, cầm lên xem thì là tin nhắn của Bách Hứa Phong
- Bạn học Tang Tang, em còn thức không nhỉ?
- À, em vẫn còn thức.

Anh làm sao à?
Bách Hứa Phong không vội trả lời tin nhắn của cô ngay mà cố nghĩ ra một cái cớ để gặp cô nói chuyện, lâu rồi anh không được cùng cô đi chơi.
- Ngày mai em gặp mặt anh một chút được chứ?
Tang Truân xem tin nhắn không trả lời, cô mở thời khóa biểu trên bàn ra xem.

Vào ngày mai, Tang Truân chỉ học ba tiết học vào buổi sáng và một giờ chiều cần đến bệnh viện làm nên cô có chút thời gian rảnh, cũng lâu rồi không gặp anh
- Được, vậy thì anh cho em địa chỉ.

Ngày mai khi học xong sẽ đến
Bách Hứa Phong gửi địa chỉ tập đoàn Bách Thị cho cô rồi tắt máy, ngồi trên ghế sofa xem tivi ở phòng khách.

Diệp Tố Kỳ từ bên ngoài trở về, nhìn thấy anh thì đi đến ngồi bên cạnh
" Làm sao, tìm gặp được Tang Truân chưa?"

" Gặp rồi, ở bệnh viện khi đi thăm Trương Túc "
" Vậy thì tự mà bù đắp cho cô ấy đi, tôi đi đây "
Diệp Tố Kỳ vỗ vai Bách Hứa Phong vài cái rồi cũng trở về phòng mình, ngồi xem tivi thêm một lúc thì anh lúc tắt mà trở về phòng ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày mai lên công ty sớm
Đến sáng, Bách Hứa Phong cùng Diệp Tố Kỳ lên công ty làm việc.

Tang Truân ở đây cũng đưa Tang Ân đến trường không cũng chạy đến trường đại học Hà Thành
Vừa chạy đến cổng trường đã thấy nhóm Lục Nhuệ đứng ở đó, cô liền chạy đến hòa nhập.

Hôm nay cô ăn mặc thoải mái chỉ một chiếc áo thun và quần jean cùng áo khoác ngoài
" Chào cậu, Tang Truân "
" A, chào cậu.

Hôm nay đi bộ chứ không đi xe nên chạy mệt chết tớ rồi "
Lý Tư Trác liền lấy một chai nước mát từ trong cặp đưa ra cho Tang Truân, cô liền nhận lấy uống một ngụm
" Chúng ta vào lớp thôi, gần đến giờ rồi "
Lý Tư Thành liền kéo Lý Tư Trác qua hướng khác còn Lục Nhuệ và cô đi qua một hướng khác vì bốn người học chung một trường đại học nhưng lại khác khoa.

Anh em họ Lý thì học thiết kế còn Lục Nhuệ và cô thì học y dược
Hai người đi vào giảng đường, tìm một chỗ ngồi ở trên cao cả ngồi xuống bắt đầu lấy sách vở ra.

Lục Nhuệ vừa lấy vở ra chuẩn bị học vừa than vãn
" Ôi, anh Trương Túc của tớ bị gãy chân phải ở bệnh viện rồi "
" Tớ là y tá của bác sĩ trực tiếp chữa trị cho bạn trai của cậu đấy "
Mắt Lục Nhuệ sáng lên nhìn qua Tang Truân, cơ thể liền ngồi gần cô hơn.
" Thật á, anh ấy ổn không? Tớ vẫn chưa thể đi thăm anh ấy được "
" Có vẻ ổn, không nghiêm trọng đâu"
Vừa mới nói dứt lời thì giảng viên đi vào nên phải dừng câu chuyện lại chăm chú nghe giảng.

Đến lúc hết giờ thì Tang Truân vẫn chưa về mà ngồi lại xem bài lại một lần nữa
" Tang Tang à, không về sao?"
" Cậu về trước đi, tớ một lúc nữa có việc "

Lục Nhuệ tạm biệt cô rồi rời đi, một lúc sau thì Tang Truân cũng dọn dẹp lại sách vở rồi cũng ra về.

Cô bắt một chiếc taxi đi đến địa chỉ của tập đoàn Bách Thị được Bách Hứa Phong gửi vào hôm qua
Ngồi xe một lúc cũng đến, cô trả tiền rồi đi vào trong.

Một nhân viên nữ thấy cô đi vào thì liền đi đến hỏi thăm
" Cô gái, em muốn tìm ai?"
" A, em muốn tìm anh Bách Hứa Phong "
Nghe đến tên anh, người nhân viên nữ ấy liền hốt hoảng
" Em tìm chủ tịch sao? "
" Chủ tịch? À phải ạ "
Tang Truân không nghĩ chỉ vài năm mà Bách Hứa Phong đã là chủ tịch của một tập đoàn lớn, anh quả thật đã rất trưởng thành.

Người nhân viên thân thiện hỏi cô thêm một lần nữa
" Em có hẹn trước chưa nhỉ? "
Tang Truân liền đem đoạn tin nhắn ra đưa trước mặt người nhân viên, tin tưởng rồi người nhân viên mới đi đến quầy lấy điện thoại định gọi cho Bách Hứa Phong, chưa gọi thì thang máy tự dưng mở cửa ra.

Bên trong là hai người con trai cao lớn, một người mặc áo vest sang trọng một người mặc áo sơ mi quần jean thoải mái
" Chào Bách tổng, Diệp tổng ạ "
Người con trai mặc quần áo thoải mái chính là Bách Hứa Phong, anh đi đến chỗ Tang Truân, miệng cười vui vẻ
" Chào em, bạn học Tang Tang.


Ta đi thôi "
" À được "
Hai người đi ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của các nhân viên trong công ty, Bách Hứa Phong đưa cô ra xe.

Anh và Tang Truân đi đến quán cafe chill ở trung tâm thành phố
" Dạo này em khỏe chứ?"
" Vâng, em vẫn khỏe.

Còn anh thì sao ạ?"
Bách Hứa Phong vừa lái xe vừa trả lời, ánh mắt có chút sầu não
" Anh khỏe, mới ít năm mà em đã nói chuyện xa cách với anh như vậy rồi.

Lòng người thầy này có chút đau"
Tang Truân chỉ cười cười không biết phải nói gì, quả thật cô không dám nói chuyện thoải mái với anh nữa.

Mỗi lần nhìn Bách Hứa Phong thì Tang Truân lại nhớ đến ngày mưa cuối cùng cô ở Mạc Thành chờ anh nhưng anh vẫn không đến, trong lòng muốn hỏi nhưng miệng lại không cho phép


Bình luận

Truyện đang đọc