THIÊN ĐẠO PHI TIÊN

"Chủ nhân quá khen." Tiểu Tháp nghe vậy, lập tức truyền âm đáp trả: "Chỉ cần chủ nhân tìm được tài nguyên tu luyện, còn lại cứ để ta cất giữ là được."

Trần Vũ nghe xong thì mỉm cười, hắn biết Tiểu Tháp không thể can thiệp quá nhiều vào quá trình phát triển của mình.

Nhưng dùng Hắc Tháp để dự trữ tài nguyên tu luyện thì tuyệt đối không thành vấn đề.

Huống hồ không gian bên trong lại rộng lớn như thế, cho dù muốn dùng hết cũng cần rất nhiều thời gian.

Hơn hết là không gian bên trong còn có gia tốc thời gian, tính ra mấy cây linh dược của hắn cũng đã hơn mấy ngàn năm rồi.

Nhưng đám yêu thú thì không chắc, dù sao bên trong cũng không có quá nhiều đồ ăn, chỉ sợ bọn chúng đã đói chết hết.

Nghĩ như vậy, Trần Vũ liền dùng thần thức nhìn vào không gian tầng một, quả nhiên không ngoài dự đoán.

Bọn chúng đều biến thành thi cốt, không còn con nào sống cả, toàn bộ đều chết sạch.

Hắn cũng không trông mong quá nhiều vào yêu thú, dù sao khi bị bắt, chúng đã bị thương.

Cộng thêm không gian bên trong không có đồ ăn, không sớm thì muộn cũng trở thành một nhúm đất mà thôi.

Thời gian không đến một ngày, linh mạch dưới lòng đất đã bị rút sạch, đến một chút linh khí dư thừa cũng không còn.

Rút linh mạch xong, Trần Vũ mở mắt, rời khỏi trạng thái nhập định, chậm rãi trồi lên mặt đất.

Tiếp đó, Trần Vũ cứ việc đi về phía trước, không nhanh không chậm, vừa đi vừa quan sát tứ phía tìm kiếm cơ duyên.

Tuy nhiên lần này không được khả quan lắm, đi hết Côn Sơn Thành, hắn chỉ thu được hai mảnh tàn phiến của mấy thanh pháp khí.

Mặc dù thứ này không hữu dụng lắm, nhưng gom góp để chế tạo pháp khí thì không thành vấn đề.

Sau hai canh giờ chạy đông chạy tây, hết trốn quái nhân đến Âm Ma Điểu, cuối cùng hắn đành thở dài một hơi.

Tuy bản thân có chút bực mình, nhưng Trần Vũ biết đồ tốt rất khó để đạt tới tay.


Huống chi nơi đây đã bị bao phủ trong bóng tối hàng trăm hàng vạn năm, lại từng bị mấy người đi trước dò xét qua.

Vì vậy khả năng còn đồ tốt bị bỏ quên rất là thấp, thậm chí có thể nói là không có khả năng.

Nên hắn cũng không miễn cưỡng, tìm một lúc mà không thấy thứ gì quý giá, Trần Vũ đành tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng vừa mới rời khỏi Côn Sơn Thành chưa được bao lâu, Trần Vũ đã gặp phải khu rừng sương vụ.

Đám sương vụ này có màu đen, lẩn trong đó là một chút hàn khí lạnh lẽo, khiến người ta không lạnh mà run.

Trần Vũ dùng thần thức quét qua một lượt, tuy nhiên lông mày của hắn lập tức nhíu lại.

"Cư nhiên lại không thể nhìn xuyên qua?" Trần Vũ rơi vào trầm tư, có chút nghi ngờ, thầm suy nghĩ: "Chẳng lẽ, đám sương vụ này..."

"Chủ nhân đoán không sai." Tiểu Tháp truyền âm cho hắn, thuận tiện nhắc nhở: "Chủ nhân nên cẩn thận một chút. Đám sương vụ này có thể ngăn cản thần thức dò xét, nếu không cẩn thận, vào trong rất dễ bị lạc đường."

Trần Vũ nghe Tiểu Tháp nói vậy thì có chút im lặng, hồi lâu mới lên tiếng hỏi thăm:

"Nếu đã như vậy, Tiểu Tháp, ngươi có kế sách nào không?"

"Kế sách thì có một cái, đó là chủ nhân cho phép ta hút hết đám sương vụ này vào trong là được."

Tiểu Tháp không thèm để đám sương vụ vào mắt, đối với nó đây chỉ là chuyện cỏn con, nên tùy ý trả lời.

Mà theo như lời Tiểu Tháp nói cũng đúng, đối với mấy thứ như thế này, tốt nhất cứ hút hết vào tháp cho rồi.

Nhưng hắn nghe xong thì lại lắc đầu, có chút lo lắng, chậm rãi nói: "Cách của ngươi không phải không được!"

Nói tới đây, Trần Vũ ngừng một lúc, ánh mắt nhìn về phía trước, một lúc lâu mới thở dài, lên tiếng giải thích:

"Bất quá, động tĩnh ngươi gây ra quá lớn, nếu để người khác phát hiện ta có thần vật như vậy, nói không chừng cái được không bù nỗi cái mất."


Cũng đúng thôi, cơ hồ những người kia đều biết trước, cho nên đã chuẩn bị pháp khí đi trong sương vụ.

Còn hắn cho Tiểu Tháp hút hết sương vụ thì lại quá nỗi trội, nếu bị người khác vô tình nhìn thấy, vậy chẳng phải tử hạn của hắn đã đến rồi sao?

Cho nên tốt nhất là không nên lộ liễu thế này, mà phải dùng cái đầu để suy nghĩ cách khác.

Tiểu Tháp cũng hiểu được tâm tư của hắn, nó lập tức vang lên ong ong, sau đó truyền âm kiến nghị:

"Nếu chủ nhân không muốn làm người khác chú ý, vậy tại sao chủ nhân không thử độn thổ mà đi?"

"Độn thổ mà đi?!" Trần Vũ thì thào lẩm bẩm, hai mắt đột nhiên sáng ngời, không khỏi mỉm cười tán thưởng.

Hắn nghĩ lại thì thấy lời của Tiểu Tháp rất có lý.

Nếu là tám năm về trước, chắc hắn sẽ thử cách dùng dây mây để buộc vào người, rồi bò dưới mặt đất tìm hướng đi.

Nhưng nhìn lại nơi này mà xem? Dưới mặt đất nào có chỗ trống cho hắn lợi dụng?

Cho nên, cách năm xưa hoàn toàn vô dụng, mà hắn lại không có pháp khí đi xuyên qua sương vụ.

Vì vậy độn thổ xác thực là cách hữu hiệu và tránh mất thời gian nhất.

Mà theo suy nghĩ của hắn, nói không chừng những người kia cũng chẳng thèm đem theo pháp khí, mà dùng cách này để đi cũng nên.

"Tiểu Tháp, không nghĩ khí linh như ngươi lại thông minh và cơ linh như thế." Trần Vũ không khỏi tán thưởng, càng nghĩ càng không cách nào giải thích được.

Thông thường mà nói, tu tiên giới không phải không có khí linh, nhưng theo hắn được biết thì nó không được cơ trí như thế này.

Nhưng mà Tiểu Tháp thì sao? Nó chẳng khác nào nhân loại, thậm chí còn thông minh hơn là đằng khác.

Huống hồ đây còn là suy nghĩ riêng của nó chứ không phải được thiết lập sẵn như trong mấy quyển điển tịch từng nói.

Thần vật thế này, làm sao không khiến hắn ngạc nhiên cho được?



Đổi lại là người khác, nếu biết trong tay hắn có thứ này, có lẽ sẽ không từ thủ đoạn để giết người đoạt bảo.

Nghĩ tới đây, Trần Vũ không ngừng nhắc nhở chính mình, nhắc mình không được để lộ tin tức của Hắc Tháp.

Bằng không, đó cũng là lúc tử hạn của hắn đã đến, cho dù tu vi cao Bạch Tử Vân, nàng cũng không thể nào bảo hộ.

"Chủ nhân nghĩ được như vậy là tốt, có như vậy, chủ nhân mới sống thọ trong thế giới tàn khốc này."

Tiểu Tháp nói tới đây thì chợt im lặng, dường như nó đang nghĩ tới chuyện gì đó, một lúc lâu mới lên tiếng nói tiếp:

"Tuy nữ tử Bạch Tử Vân kia đối xử với chủ nhân rất tốt, nhưng chủ nhân cũng không nên đem sự tồn tại của ta nói cho nàng biết."

"Về điểm này thì ngươi cứ yên tâm." Trần Vũ gật đầu đồng ý, thì thào truyền âm nói: "Không cho nàng biết cũng là chuyện tốt, như vậy mới không làm Tử Vân vướng vào những phiền toái không đáng có."

"Chủ nhân nghĩ được như vậy, ta cũng an tâm phần nào." Tiểu Tháp đột nhiên thở dài, thấp giọng nói: "Riêng tồn tại của ta ra sao, đợi khi chủ nhân lên Tiên giới tự nhiên sẽ rõ."

Vừa nghe xong lời này, Trần Vũ có hơi giật mình một chút, nội tâm không ngừng nổi lên một trận tò mò, nghi hoặc hỏi:

"Tiên giới?! Ý ngươi là Tiên giới trong truyền thuyết? Nghĩa là trước tiên phải phi thăng Linh giới đúng không?"

"Đúng thì có đúng, nhưng trước mắt chuyện đó còn rất xa vời, mà tương lai phía trước lại mù mịt, vô bờ vô bến, nên ta không thể nói trước được điều gì."

Tiểu Tháp không có giấu giếm, trực tiếp thừa nhận, tuy nhiên cũng không quên khích lệ, nói:

"Nhưng chủ nhân cứ làm việc cẩn thận như thế này, nói không chừng sẽ có cơ hội phi thăng."


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Bình luận

Truyện đang đọc