THIÊN ĐẠO PHI TIÊN

Trần Vũ nhẹ nhàng động tâm niệm, chín đầu khôi lỗi thú lập tức lao tới tấn công tu sĩ họ Hoắc.

Đầu tiên, Trần Vũ chỉ huy bốn đầu khôi lỗi thú lao tới cận chiến, còn năm đầu khôi lỗi khác thì đứng phía sau há miệng tung ra từng đợt quang trụ.

Từng cột quang trụ màu trắng như thiểm điện, nhắm ngay người tu sĩ họ Hoắc mà lao tới.

"Oành oành oành..." Âm thanh nổ tung vang vọng khắp địa đạo, khiến linh văn ở vách đá phát ra lam quang nhè nhẹ.

Tuy nhiên chút pháp lực ấy không thể đá động đến trận pháp bao phủ địa đạo, mà chỉ là phát ra chút phản ứng mà thôi.

Nhưng nó đủ để làm tu sĩ họ Hoắc bận rộn tay chân, cho dù muốn tiếp cận Trần Vũ cũng không có cơ hội.

Điều này làm Địa Ma có chút khựng người, hiển nhiên không ngờ đối phương lại điều khiển một lượt mười đầu cơ quan khôi lỗi thú như thế.

Bất quá đây chỉ là ngạc nhiên, vì theo phán đoán của Địa Ma, tu vi của Trần Vũ không cao hơn lão quá nhiều, thậm chí có thể nói là thấp hơn.

Mặc dù nói tu vi của Quy Nguyên Tử "có thể" thấp hơn mình, nhưng Địa Ma lại cảm nhận được sự nguy hiểm.

Vì vậy, đó là nguyên nhân Địa Ma không dám khinh địch, nếu đi sai một bước, có thể lão sẽ không còn cơ hội làm lại.

Tuy nhiên sự ngạc nhiên này không kéo dài lắm, ước chừng năm hơi thở, Địa Ma liền trở lại bình thường.

Trên khuôn mặt hư ảo của Địa Ma đột nhiên xuất hiện nụ cười quỷ dị, sau đó thân ảnh chớp nhoáng liền biến mất, tiếp đó xuất hiện ngay trước mặt Trần Vũ.

Địa Ma nhẹ nâng tay, sau lưng hiện ra trăm cái ma trảo đen ngòm, sau đó chúng đồng loạt rơi xuống như mưa.

Nhưng trong cái chớp mắt, thời điểm ma trảo sắp chạm vào người, thân ảnh Trần Vũ lại biến mất một cách quỷ dị.

Sau đó xuất hiện sau lưng Địa Ma, nhẹ nhàng mở miệng: "Ngươi vẫn chưa hiểu sao?"

Địa Ma kinh hãi, lập tức biến thành làn khói, lui về phía sau chừng mười trượng mới dừng lại.

Đến lúc này Địa Ma mới hoàn toàn tĩnh tâm, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cho tới giờ, lão vẫn chưa dám tin thân pháp của Quy Nguyên Tử lại lợi hại như thế.



Nếu chậm một chút, nói không chừng Quy Nguyên Tử đã cho lão một kích chí mạng.

Nhưng may mắn là thân thủ của Địa Ma không tệ, cấp tốc đã phát giác được sự khác thường của đối phương.

Chỉ có điều, những gì mà Địa Ma suy nghĩ về Quy Nguyên Tử lại không giống như vậy.

Cứ ngỡ Trần Vũ rất lợi hại, nhưng thật ra không phải hắn không muốn ra tay, mà là không biết ra tay như thế nào.

Vì đối phương không có thực thể, mà thuộc dạng giống như linh hồn, căn bản chẳng có chân thân để tấn công.

Điều này hắn đã sớm nghĩ tới, nhưng đáng tiếc, Trần Vũ chẳng có pháp thuật chuyên dùng để tấn công linh hồn.

Huống hồ đây còn là lần đầu hắn chiến đấu với hoàn cảnh như thế này, nên Trần Vũ có chút lưỡng lự.

Mặt khác, không phải những pháp thuật khác không có hiệu quả, mà là lực sát thương không cao lắm.

Nếu cứ đánh như vậy, hắn sẽ là người thua cuộc, vì linh lực cũng có giới hạn.

Với lại, hắn đã có kế sách để tiêu diệt đối phương, chỉ là hiện tại vẫn chưa lôi Địa Ma xuống vũng lầy được.

Nhưng tính ra thân pháp của hắn cũng không quá tệ hại, đánh có thể không lại, nhưng tránh né công kích thì xem như khá ổn.

Bất quá cái gì cũng có giới hạn của nó, Trần Vũ biết mình không thể tránh né mãi.

Nhưng ít ra công sức của hắn đã được đền đáp, xem như không tốn công vô ích.

Chỉ bất quá, Địa Ma không phải loại phàm phu tục tử, thân là người sống nhiều năm, lão làm sao có thể để mình rơi vào thế yếu?

Huống chi lão còn biết Trần Vũ đang lưỡng lự về điều gì? Đây chẳng phải thế mạnh của lão hay sao?

Hơn hết là lão vẫn còn hai lá bài tẩy chưa sử dụng, nếu cần lão sẽ cho tên Quy Nguyên Tử này hối hận không kịp.


Bất quá, đây vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để sử dụng hai lá bài tẩy áp hòm của lão.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Địa Ma lập tức phấn chấn, thần sắc thoáng chốc đã bình thường, trong con ngươi hiện lên hàn quang nhàn nhạt.

Trong cùng thời điểm này, Địa Ma bỗng nhiên lẩm bẩm chú ngữ, trong sát na vung ra một thanh tiểu phiên màu đỏ.

Thanh tiểu phiên này vừa ra lập tức đón gió phóng lớn, nhắm ngay trung tâm Táng Tiên Trận mà cắm xuống.

"Ong!" Âm thanh va chạm với mặt đá vang vọng khắp địa đạo, trong nháy mắt, khung cảnh xung quanh lập tức biến đổi.

Bầu không khí đột ngột chuyển sang màu đỏ, mặt đất hiện lên vô số thi cốt bò lổm chổm.

Sông máu hiện ra khắp nơi, tựa như nơi này không phải địa đạo chặt hẹp, mà là một vùng địa ngục rộng lớn.

Trần Vũ nhìn xuống chân mình, thấy mặt đá đã biến thành bể máu, thi cốt khắp nơi.

Những thi cốt này tràn đầy máu me, xương mặt méo mó, tay chân lung lay như cái xác không hồn.

Vừa nhìn vào liền làm người ta không lạnh mà run, đến mức Trần Vũ thấy lưng mình đang toát ra một ít mồ hôi.

Một màn này để cho Trần Vũ không khỏi nhíu mày, khuôn mặt hiện lên vẻ trịnh trọng mười phần.

"Huyễn cảnh?!" Trần Vũ thầm nghĩ trong lòng, hai mắt chợt nhắm lại rồi lẩm bẩm cái gì đó.

Sau một phen niệm chú ngữ, Trần Vũ thoáng mở mắt, trong con ngươi hiện ra kim quang nhàn nhạt.

Nguyên lai hắn đang thi triển Phá Chướng Thuật, loại pháp thuật chuyên dùng để khắc chế huyễn cảnh.

Chỉ có điều Trần Vũ đã đánh giá bản thân quá cao, Phá Chướng Thuật thi triển xong vẫn không có chút tác dụng.

Hiển nhiên cảnh tượng trước mắt không phải huyễn cảnh, mà là thật sự đã bị thanh tiểu phiên kia thay đổi.

Địa Ma thoáng cái đã thấy được biến hóa trong mắt Trần Vũ, nhưng lão chỉ nhếch miệng cười nhạt.


Sống từng tuổi này, lão còn không biết Trần Vũ đang thi triển pháp thuật gì hay sao?

Đây rõ ràng là đang thi triển một loại pháp thuật chuyên dùng để khắc chế huyễn cảnh.

Chỉ bất quá, loại pháp thuật cấp thấp này có thể phá giải được huyền cơ mà lão bày ra hay sao?

Tự nhiên là không thể nào, vì sao ư?

Vì chính lão đã chứng kiến qua mấy loại pháp thuật cấp thấp này vô số lần, thậm chí có thể nói là nhìn đến nhàm chán.

Nên nói cho cùng thì một chút tác dụng cũng không có, chỉ có thể đứng đó chờ đợi vận mệnh của bản thân mà thôi.

Về phần vận mệnh do ai làm chủ? Do ai an bài? Tự nhiên là do Địa Ma lão làm chủ rồi!

"Nói, thật ra ngươi là ai? Vì sao có thể hấp thu ma khí trong khi bản thân đang dùng linh khí?" Địa Ma lạnh nhạt lên tiếng, âm thanh như vọng lên từ cửu u hoàng tuyền.

Trần Vũ nghe xong không trả lời mà mỉm cười nhè nhẹ, thái độ vô cùng thong dong, khuôn mặt không lộ ra chút sợ hãi.

Thấy dáng vẻ của Trần Vũ như vậy, Địa Ma hơi sững người, sau đó cười lớn: "Ha ha, tốt tốt tốt, để ta sưu hồn ngươi là được."

Trần Vũ vẫn im lặng, nụ cười trên mặt càng lúc càng rõ ràng, tựa như không xem đối phương vào mắt.

Mà bị hắn cười như vậy, Địa Ma tức quá hóa giận, nghiến răng nói: "Tốt lắm, xem như ngươi là người đầu tiên khiến ta thấy hứng thú."

Lời nói vừa dứt, Địa Ma lập tức thay đổi pháp quyết, lấy tiểu phiên làm trung tâm, từ đó đánh ra một trận xung kích.

"Phành!" Sóng xung kích khuếch tán ra bốn phương tám hướng, đám thi cốt lập tức cười khặc khặc rồi phóng tới với tốc độ sét đánh.


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Bình luận

Truyện đang đọc