THIÊN ĐẠO PHI TIÊN

Trong không gian vòng xoáy đan điền, vi hạt tiên linh thứ 5000 cũng theo đó mà lụi tàn.

"Chuyện này..." Trần Vũ thở hổn hển, cắn răng ngồi dựa vào vách nhà, điều chỉnh cơ thể cho thoải mái nhất.

Hắn nhớ lúc trước cũng từng gặp tình trạng tương tự khi đột phá, nhưng chỉ cần điều khiển tinh hoa chậm rãi công phá tầng băng mỏng là được.

Nhưng tầng băng lần này hắn gặp lại dày gấp mười lần trước kia, hơn nữa vận chuyển pháp quyết cũng làm hắn đau đớn hơn rất nhiều.

"Chủ nhân đang gặp rắc rối sao?" Tiểu Tháp đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

"Đúng vậy, ta đang vướng phải chút phiền toái! Ngươi có biện pháp nào không?" Trần Vũ trả lời một cách mệt nhọc.

Tiểu Tháp nghe xong không vội trả lời, tuy nhiên nó thừa biết hắn đã gặp phải chuyện gì.

Bản thân Hắc Tháp nằm trong thức hải của hắn, làm sao có chuyện khí linh không biết?

Bất quá cái gì cũng có quy tắc của nó, Thiên còn có Thiên quy, Tháp đương nhiên có Tháp quy, đây là điều không thể tránh khỏi.

"Chủ nhân đừng trông cậy vào ta." Tiểu Tháp thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Tuy là khí linh của Hắc Tháp, nhưng có một số chuyện ta không thể giúp, tất cả phải dựa vào bản thân chủ nhân rồi."

Trần Vũ nghe xong không lấy làm lạ, điều này hắn đã sớm biết, chỉ là thuận miệng hỏi thăm mà thôi.

Tiếp đó Trần Vũ bắt đầu tịnh dưỡng, đến khi thân thể không còn khó chịu, hắn lại bắt đầu trùng kích.

Từng dòng tinh hoa bị vi hạt tiên linh thứ 5000 hấp thu, rất nhanh lại phát sáng, sau đó Trần Vũ đành thở ra một hơi thật dài.

Mỗi lần sắp đột phá, đan điền của hắn lại đau nhức đến mức chết lặng, làm hắn than thở không thôi.

Bất quá Trần Vũ không phải người dễ bỏ cuộc, sau nhiều lần trùng kích thất bại, hắn phát hiện tầng băng mỏng kia đã tan chảy một ít.

Điều này chứng tỏ cách thức của hắn đã chính xác, còn lại chỉ là vấn đề thời gian.


Chính vì vậy Trần Vũ không gấp gáp, sau một ngày tu luyện mệt mỏi, Trần Vũ bước xuống con suối để tắm rửa, sau đó đi tham quan khu linh dược của mình.

Đúng vậy, sống trong đây nhiều năm hắn đã quy hoạch lại không gian bên trong, bây giờ Bạch Cốt Thụ cùng đám yêu thú đã có chỗ ở riêng.

Khu vực linh điền chính là nơi tập trung thiên địa linh khí nhiều nhất, mà những mầm non thu hoạch trước kia cũng đã trưởng thành.

Thậm chí có một số linh dược đã để lại hạt giống rồi lụi tàn, sau đó thế hệ cây con lại tiếp tục.

Trần Vũ đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn ánh mặt trời lặn xuống, sau đó trăng tròn trồi lên.

Trong lúc ngắm trăng, từng cánh hoa anh đào theo ngọn gió bay qua, khiến không gian tràn ngập hương thơm dễ chịu.

Tranh thủ thời gian, Trần Vũ ngồi xuống thảm cỏ, lấy mấy quyển sách tìm được ở Côn Sơn Phái ra sửa soạn một chút.

May mắn là nơi đây có nhiều đom đóm, cộng thêm ánh trăng nên Trần Vũ đọc sách vô cùng dễ dàng.

Mà theo như tính toán của hắn, trong lúc đột phá, đan dược là thứ bắt buộc phải có.

Bằng không, người ta sáng tạo ra đan dược để làm gì? Chẳng lẽ chỉ để trưng cho vui, cho đẹp?

Còn người nào nói không phục dụng đan dược mà vẫn đột phá mới gọi là thiên tài, cái đó sẽ bị người có hiểu biết mắng là ngu ngốc ngay.

Thường thì những tên thích chứng tỏ "ta đây" như thế chẳng bao giờ bước đến đỉnh cao của tiên đạo, cũng chẳng thể nào biết ngoài kia bầu trời rốt cuộc có thứ gì.

Bởi vậy hắn phải kiểm tra lại đống sách lấy được, xem thử có loại đan dược nào phù hợp với bản thân không.

Đến nửa đêm, hàng trăm quyển sách các loại bị hắn quăng lung tung trên thảm cỏ.

Sau một hồi Trần Vũ đột nhiên chú ý tới quyển sách màu vàng cách chỗ hắn chừng hai thước.

Trần Vũ nhẹ vung tay áo, quyển sách lập tức bay đến tay hắn rồi tự động mở trang đầu tiên.



"Hổ Phách Đan, hỗ trợ tu sĩ Ngưng Khí Tầng Tám đột phá đến tầng chín, nguyên liệu cần là Tuyết Linh Thảo, Huyền Thanh Quả, Tru Tước Hạt..."

Trần Vũ đọc tới đây thì có chút trầm tư, hắn không biết đan dược này có tác dụng với bản thân hay không.

Nhưng sao một hồi suy ngẫm, Trần Vũ lật đến trang tiếp theo để xem xét, sau đó quyết định cũng không muộn.

"Huyền Thanh Đan, đan dược trị thương cao cấp hơn Liệu Thương Đan, có thể chữa ngoại thương lẫn nội thương, nhưng không có tác dụng khôi phục linh căn, nguyên liệu cần là..."

"Tụ Khí Đan, hỗ trợ tu sĩ Ngưng Khí Kỳ tu luyện, có thể dùng để đột phá bình cảnh, nhưng hiệu quả không cao lắm, nguyên liệu cần là..."

"Bạo Huyết Đan, kích phát tiềm lực của cơ thể đến cực hạn trong một canh giờ, hết thời gian hiệu lực, cơ thể sẽ hư thoát và không còn sức chiến đấu, ít nhất ba tháng mới có thể khôi phục lại bình thường, nguyên liệu cần là..."

Trần Vũ xem tới đây có chút ngứa tay, đã lâu rồi chưa luyện đan, mà hôm nay lại có mấy loại đan dược khá thích hợp nên hắn muốn thử một phen.

Tuy nhiên Trần Vũ vẫn nén hưng phấn trong lòng, tiếp tục lật đến hai trang cuối cùng.

"Ngưng Long Đan, hỗ trợ kích phá tiềm năng của tu sĩ Ngưng Khí Kỳ, trước khi đột phá Trúc Cơ Kỳ có thể phục dụng, linh dược chính gồm Âm Sát Thảo, Huyết Hồn Hoa, Huyền Long Quả, linh dược phụ trợ cần có là Tuyết Linh Thảo và Âm Sát Hoa."

"Trọng Nguyên Đan, dùng để tu bổ căn cơ, giúp tu sĩ Ngưng Khí Tầng Chín dễ dàng cô động thành nguyên khí..."

Trần Vũ đọc đến đây thì hai mắt tối sầm, vì phần tiếp theo của đan phương đã bị xé rách.

Điều này làm hắn tiếc hận không thôi, nếu có Trọng Nguyên Đan này, hắn tin mình có thể dễ dàng đột phá đến Trúc Cơ Kỳ.

Bất quá mọi chuyện đâu dễ dàng như thế, tuy nhiên Ngưng Long Đan đã không làm hắn thất vọng.

Bởi vì trong tháp có đủ nguyên liệu luyện chế Ngưng Long Đan, cho dù tạc lô thất bại cũng không thành vấn đề.

Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Trần Vũ quyết định luyện hết mấy loại đan dược trên.


Linh dược dùng để luyện chế đan dược cho tu sĩ Trúc Cơ thì hắn không có, chứ dành cho tu sĩ Ngưng Khí thì hắn có thừa.

Dù sao trước kia từng thu thập nhiều hạt giống với mầm non như vậy, Trần Vũ không tin mình không luyện được loại nào.

Sau khi suy đi nghĩ lại nhiều lần, Trần Vũ thấy quyết định này của bản thân không hề sai lầm.

Đến sáng sớm ngày hôm sau, Trần Vũ đã thức từ sớm, hắn ra dược viên thu thập linh dược đã trưởng thành.

Tầm giữa trưa thì Trần Vũ bắt đầu khai lô với Ngưng Long Đan, vì đây là đan dược cần thiết nhất hiện giờ.

Chỉ bất quá vận may đã không mỉm cười với hắn, vừa mới thử hắn đã bị tạc lô ngay lần đầu tiên.

Nhưng không vì thế mà chán nản, trái ngược lại còn kích thích ý chí của hắn nhiều hơn.

Trần Vũ cứ chậm rãi luyện đan, tuy nhiên trước khi ngưng đan thì bị tạc lô làm hắn có chút khó hiểu.

Thất bại nối tiếp thất bại, Trần Vũ ngừng việc luyện đan lại, chậm rãi nghiềm ngẫm xem thao tác của mình đã sai ở đâu.

Bề ngoài nhìn việc này như không có gì, nhưng Trần Vũ phải mất hai ngày mới tìm ra chỗ sai lầm của mình.

Đó là trong lúc ngưng đan, hắn đã điều khiển hỏa diễm hơi lớn nên tỉ lệ bạo lô sẽ cao hơn rất nhiều.

Một khi đã biết điểm sai lầm của mình ở đâu, Trần Vũ liền bắt tay vào quá trình luyện tập.

Lần này mọi việc đều trôi chảy, tuy nhiên thành phẩm khi ra lò lại là phế đan.


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Bình luận

Truyện đang đọc