THIÊN ĐẠO PHI TIÊN



Trần Vũ biết mình là nguyên nhân khiến thanh niên này tứ bề thọ địch, cho nên trong lòng có chút áy náy.
Tuy cả hai tiếp xúc chưa lâu, nhưng Trần Vũ hiểu con người của Cố Trường Thanh.
Vì cứu một người mà không cần đến mạng nhỏ, Cố Trường Thanh đúng là người trọng tình trọng nghĩa.
Người như vậy đáng được kính trọng, bởi vậy Trần Vũ sẽ cho đối phương một cơ hội: "Nếu ta có Tử Dương Kim Tâm Liên, vậy ngươi dùng thứ gì để đổi với ta?"
"Đạo hữu thật sự lấy được Tử Dương Kim Tâm Liên?!" Cố Trường Thanh chấn động tinh thần, vui mừng giống như trẻ con.
Nói như vậy, Linh Nhi của hắn sắp được cứu rồi, nghĩ tới đây, vẻ mặt Cố Trường Thanh hưng phấn vạn phần.
Trần Vũ không trả lời, mà nhìn cảnh vật chung quanh, ung dung chờ đợi câu trả lời của đối phương.
"Đạo hữu muốn thứ gì? Trên người ta ngoài mấy khối linh thạch, thật sự không còn thứ gì có thể đem ra trao đổi!" Cố Trường Thanh hơi bối rối, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Thực ra hắn không phải không có linh thạch, mà đã sớm đem đổi linh dược, cho nên trong người chẳng còn lại bao nhiêu, bởi vậy mới rơi vào tình huống khó xử như vậy.
"Ngươi cảm thấy dùng mấy khối linh thạch là có thể đổi lấy hạt của Tử Dương Kim Tâm Liên sao?" Trần Vũ ung dung bình thường như trước, không hiện ra sự thất vọng.
Nếu người này đem pháp khí trao đổi, hắn sẽ từ chối thẳng thừng.
Bởi vì trong túi trữ vật, Trần Vũ còn hai ba món chưa đụng tới, ngược lại là phù bảo hoặc lượng lớn linh thạch, hắn sẽ cân nhắc lại.
"Cái này...!Không biết đạo hữu có hứng thú với luyện khí chi đạo không?" Cố Trường Thanh do dự hồi lâu mới nói ra câu này, khiến Trần Vũ ngạc nhiên.

"Là ý gì? Lẽ nào ngươi muốn truyền thụ luyện khí thuật cho ta?" Trần Vũ nghi hoặc, buột miệng chất vấn đối phương.
"Đạo hữu đoán đúng rồi! Cái mà tại hạ có thể đem ra trao đổi lúc này chỉ có luyện khí thuật." Cố Trường Thanh buồn bã, dường như không cam tâm.
Trần Vũ nghe xong chỉ biết im lặng, hắn cần luyện khí thuật để làm gì?
Bản thân bước vào tiên lộ chưa lâu, hắn nào có thời gian để nghiên cứu cái khác.
Với lại, Cố Trường Thanh nghĩ mình là ai chứ?
Luyện khí chi thuật của hắn hiếm có như vậy sao? Phải biết, tu sĩ biết luyện khí trong tu tiên giới cũng khá nhiều đấy.
"Bất quá, do vướng tổ huấn, tại hạ chỉ có thể đem những hiểu biết về luyện khí giao cho đạo hữu, chứ không thể đích thân truyền thụ thuật này." Cố Trường Thanh vội vàng bổ sung, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Trần Vũ.
Nghe tới đây, Trần Vũ sờ mũi cười khổ, giờ khắc này hắn thật sự không thể nói gì thêm.
Cố Trường Thanh thấy Trần Vũ nghe kiến nghị của mình lại im lặng không nói, dáng vẻ tựa hồ như không nguyện ý thì trở nên khẩn trương, quên luôn việc che giấu thân phận, gấp gáp nói ra sự thật:
"Gia tổ là Luyện Khí Sư nổi tiếng ở Thiên Long Thành, luyện khí chi thuật đã sớm đạt tới đỉnh phong.

Thuật luyện khí của tại hạ là do gia tổ đích thân truyền thụ, hôm nay tại hạ đem những hiểu biết về luyện khí giao cho đạo hữu, kỳ thật đã vi phạm tổ huấn."
"Về việc các hạ có thể thu được bao nhiêu lợi ích từ ta, vậy phải xem tạo hóa của bản thân.


Nhưng ta có thể cam đoan, những hiểu biết của ta là bí mật của tu tiên giới, trước giờ không truyền ra ngoài."
Trần Vũ nghe nói Cố Trường Thanh là hậu nhân của Luyện Khí Sư tại Thiên Long Thành, rốt cuộc đã động dung.
Tuy hắn không biết Cố gia ở Thiên Long Thành có bao nhiêu uy vọng, nhưng Thiên Long Thành không phải địa phương nhỏ.
Đó là thành trì lớn nhất An Châu, nơi tập trung các đại gia tộc, tuyệt đối không thể xem thường.
Nhưng nói Cố Trường Thanh là con cháu Cố gia, hơn nữa còn được gia tổ đích thân truyền thụ luyện khí thuật, vậy trên người y phải có nhiều linh thạch mới đúng.
Còn đằng này trái ngược hoàn toàn, nhìn bộ dạng của y dám chừng còn nghèo hơn tán tu, chẳng lẽ người này đã phạm phải sai lầm gì đó nên bị đuổi ra ngoài?
Trần Vũ hồi nghi, nhưng dựa theo phán đoán cùng sự nhìn nhận của bản thân, hắn tin lời nói của đối phương có bảy phần là thật.
— QUẢNG CÁO —
Event
Như vậy, xem ra những hiểu biết về luyện khí của đối phương không phải tầm thường.
Tuy bản thân mười phần thì có tám chín phần không muốn học, nhưng mà giữ lại cũng là cách hay, biết đâu lúc nào đó lại có việc dùng tới.
Trần Vũ thu hồi tâm niệm, mở miệng hỏi: "Ngươi cần bao nhiêu hạt Tử Dương Kim Tâm Liên?"

"Không nhiều, chỉ cần năm hạt là đủ rồi!" Cố Trường Thanh nghe lời này, liền biết đối phương đã đồng ý, vẻ mặt lập tức vui mừng.
Trần Vũ gật đầu, không nói gì thêm, trực tiếp lấy Tử Dương Kim Tâm Liên trong túi trữ vật ra, xung quanh nhanh chóng tràn ngập dược hương.
Cố Trường Thanh hít nhẹ vài hơi, sau khi nhìn kỹ mấy lần, vẻ vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, liên tục gật đầu biểu thị rất vừa lòng.
Trần Vũ thấy vậy bèn cười nhẹ, duỗi tay lấy năm hạt Tử Dương Kim Tâm Liên đưa ra phía trước.
Cố Trường Thanh vừa thấy, vội vàng hớn hở giơ tay tiếp nhận.
Nhưng lúc chuẩn bị chạm tới thì Trần Vũ thu tay lại, khiến đối phương ngơ ngẩn, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Trần Vũ thấy đối phương ngẩng đầu nhìn mình như không biết chuyện gì xảy ra thì thở dài.
Xem ra kẻ này thật sự là thiếu gia chưa trải qua sóng gió, mình đã ám thị rõ ràng như vậy mà hắn vẫn không hiểu?
Không còn cách nào khác, Trần Vũ chỉ có nước nhẹ nhàng mở miệng, nói thẳng cho đối phương biết:
"Ngươi nên đem những điều hiểu về luyện khí kia ra! Chúng ta một tay giao linh dược, một tay giao đồ, làm như vậy mới thích đáng!"
"Thật xin lỗi, trong lúc nóng vội ta lại quên mất chuyện này!" Cố Trường Thanh chợt nhận ra, mặt mày đỏ gay thu tay lại, chân tay luống cuống lấy trong túi trữ vật ra một quyển sách.
"Quyển Trường Thanh Tâm Đắc này là những hiểu biết về luyện khí của tại hạ trong hai mươi mấy năm nay.

Hy vọng đạo hữu xem xong, cố gắng đừng để lưu truyền ra ngoài, tránh cho người Cố gia tìm đến cửa, vì rất nhiều phương pháp luyện khí trong này đều là bí mật trong gia tộc." Cố Trường Thanh tỉ mỉ giảng giải, thật lòng nhắc nhở Trần Vũ.
Trần Vũ nghe những lời này liền sinh ra hảo cảm với Cố Trường Thanh, lúc này một ý nghĩ trong đầu đột nhiên trỗi dậy.
Sau khi nhận đồ vật, Trần Vũ thay đổi vẻ lạnh nhạt lúc đầu, sắc mặt vui vẻ thân thiện, nói:

"Nếu ngươi đã có lòng, vậy ta sẽ dùng Phong Ấn Thuật đem quyển sách này khóa lại, trong vòng ba năm sẽ không đụng đến.

Trong vòng ba năm này, khi nào ngươi có đủ linh thạch, ta sẽ trả lại quyển sách này cho ngươi một cách nguyên vẹn, tuyệt đối không xem lén nửa trang, ngươi thấy thế nào?"
"Lời này là thật sao? Vậy tại hạ xin đa tạ, thật sự cảm kích không thôi! Việc kiếm đủ linh thạch, đạo hữu cứ an tâm!" Cố Trường Thanh nghe Trần Vũ nói, vẻ mặt cực kỳ vui mừng, vội vàng vỗ ngực đảm bảo.
Trần Vũ thấy vậy khẽ cười, cầm quyển Trường Thanh Tâm Đắc đặt giữa hai lòng bàn tay.
Chỉ thấy, theo tiếng chú ngữ trầm trầm từ miệng Trần Vũ, giữa hai lòng bàn tay đột nhiên tuôn ra một chuỗi phù văn màu bạc.
Chuỗi phù văn màu bạc xoay vòng trên bàn tay một hồi, sau đó nhập vào quyển sách biến mất không thấy nữa.
Mà cùng lúc này, quyển Trường Thanh Tâm Đắc phát ra ngân quang nhàn nhạt, khiến cả quyển sách đột nhiên hóa thành bạc cứng, không cách nào lật ra được.
"Tốt rồi, phong ấn đã hoàn thành, bây giờ ngươi đem linh lực của bản thân lưu lại trên phong ấn.

Như vậy lúc giao trả, ngươi sẽ biết ta có giữ đúng lời hứa hay không."
Trần Vũ đem quyển sách ném qua, khiến Cố Trường Thanh vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc.
Cố Trường Thanh nhìn Trần Vũ như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Chỉ thấy Cố Trường Thanh đặt tay lên quyển sách, ngân quang lập lòe nhanh chóng biến mất, sau đó đưa cho Trần Vũ..


Bình luận

Truyện đang đọc