THIÊN ĐẠO PHI TIÊN



Tuy bị vạn địch bao vây, Trần Vũ vẫn ung dung dán thêm một tấm Ẩn Thân Phù lên người.

Vòng tròn xung quanh càng lúc càng thu hẹp, đám cương thi là bức tường đầu tiên, bọn chúng muốn dồn hắn vào đường cùng.

Rơi vào tình thế nguy hiểm, Trần Vũ tâm lặng như nước, không có một chút sợ hãi, bình tĩnh đánh giá cục diện.

Nhìn vòng vây chung quanh, Trần Vũ nở nụ cười lạnh, hắn bỗng nhiên buông Hỏa Tinh Kiếm.

Hỏa Tinh Kiếm rời khỏi tay không rơi xuống đất, mà lại lơ lửng trên không, toàn thân đều phát ra âm thanh "ong ong".

Trần Vũ đợi bức tường cương thi tiến tới phạm vi tấn công, hắn đột nhiên truyền vào Hỏa Tinh Kiếm bốn thành linh lực.

Hỏa Tinh Kiếm phát ra hỏa quang chói lọi, chỉ thấy hắn điểm ngón tay một cái, phi kiếm bỗng biến thành một tia huyết quang, đâm thẳng tới bức tường cương thi.

"Xẹt xẹt xẹt! "
Âm thanh xuyên thủng vang lên không dứt, Hỏa Tinh Kiếm dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua đầu bọn chúng, để lại cái lỗ thủng cực to.

Thấy cương thi bị diệt sát, đám yêu thú đồng loạt lao lên tấn công, muốn biến con mồi phía trước thành thức ăn.

Hỏa Tinh Kiếm giống như chong chóng, xoay quanh Trần Vũ với tốc độ cực nhanh, mắt thường chỉ thấy tàn ảnh huyết quang đang nghiền nát mọi thứ.

Chung quanh dần xuất hiện núi thi thể, máu tươi lan khắp mặt đất, phía trên bầu trời.

Bạch Cốt Điểu thấy không thể thừa nước đục thả câu, cũng bắt đầu lao xuống như mưa.

Trần Vũ đứng tại chỗ, lấy một tấm linh phù đọc chú ngữ, phù quang lưu động nhanh chóng phát ra kim quang chói lọi.


"Ong!" Âm thanh như tiếng chuông vang lên, bên ngoài thân thể Trần Vũ xuất hiện một tầng quang tráo hình kim chung.

Kim Chung Phù xuất động, cơn mưa Bạch Cốt Điểu lao xuống va chạm với quang tráo phát ra âm thanh chói tai.

Mà bên ngoài, Hỏa Tinh Kiếm không ngừng nhắm chuẩn xác vào đầu yêu thú để xuyên thủng.

Xác chết xung quanh càng lúc càng nhiều, tuy bọn chúng không mạnh nhưng số lượng lại quá nhiều, đoán chừng Kim Chung Phù cũng không chống đỡ được bao lâu.

Thấy tình cảnh trước mắt, Trần Vũ nhấc tay thu hồi Hỏa Tinh Kiếm.

Ngay thời điểm không có Hỏa Tinh Kiếm bảo hộ, toàn bộ yêu thú cùng cương thi đều nhảy tới ôm lấy kim chung cắn xé.

Chỉ trong vài hơi thở, bao vây bên ngoài kim chung là một tòa tiểu sơn đầy yêu thú.

Thần sắc Trần Vũ ung dung, hắn bối tay ra sau lưng, thong dong quan sát thế cuộc bên ngoài.

Đợi khi nào kim quang sắp biến mất, hắn lại lấy một tấm Kim Chung Phù khác dán lên người.

Không làm mạnh tay, đám yêu thú này sẽ bám theo không buông, bởi vậy hắn quyết định cho bọn chúng ăn một vố thật đau.

Đợi chừng một khắc, thấy thời cơ đã tới, Trần Vũ rút hai tấm Hỏa Diễm Phù ra khỏi túi trữ vật.

Hắn chậm rãi đọc chú ngữ, đồng thời liếc mắt nhìn lên đỉnh kim chung.

Hiện tại trên đó đã bị yêu thú che lấp, hoàn toàn không để một tia sáng lọt vào.

Thời điểm toàn bộ phù văn phát sáng, Trần Vũ ném hai tấm Hỏa Diễm Phù ra ngoài quang tráo.


"Oành!" Hỏa Diễm Phù phát nổ tạo ra âm thanh cực lớn, xém chút nữa làm quang tráo của Kim Chung Phù vỡ vụn.

Nhiệt lượng cực nóng bộc phát, trong nháy mắt đem phạm vi ba trượng xung quanh biến thành biển lửa.

Mặt đất xuất hiện những vệt cháy đen, một số nơi vẫn phừng lên ngọn lửa hủy diệt, mùi thịt khét truyền ra khắp nơi.

Một kích vừa rồi tiêu diệt hơn ngàn con yêu thú, nhưng hắn chưa muốn dừng tay, lại lấy hai tấm Hỏa Diễm Phù đánh về phía có số lượng đông nhất.

"Oành oành! " Sau hai tiếng nổ trầm thấp, chỗ của Trần Vũ sáng nhất Tử Hà Cốc, khiến vô số yêu thú tử thương.

Bây giờ bọn chúng mới biết, rốt cuộc ai mới là thợ săn thật sự.

Đây không phải quần đấu bình thường, mà Trần Vũ giống như ma thần, diệt sát toàn bộ một phương sinh linh.

Lần này đúng như dự đoán của hắn, Hắc Âm Thử thấy đồng tộc chết thảm quá nhiều, chúng liền nhao nhao lui về sau.

— QUẢNG CÁO —
Event
Kế đó là Bạch Cốt Điểu chết cũng không ít, toàn bộ đều bị hỏa diễm thiêu rụi, tuyệt nhiên không dám đâm đầu vào nữa.

Cũng may, đây toàn là đê cấp yêu thú, chứ đầu lĩnh của bọn chúng bước ra, hắn phải xem lại rồi.

Lần này, thấy Trần Vũ định đem Hỏa Diễm Phù đánh tới, tất cả yêu thú đều quay đầu bỏ chạy.

Mặc dù bọn chúng chưa mở linh trí, nhưng theo bản năng sinh tồn, không dám đâm đầu vào chỗ chết.


Phạm vi chừng trăm trượng đổ lại, giờ đây chỉ còn cương thi là không biết sợ, bọn chúng vẫn lao tới cắn xé.

Thấy động tĩnh chung quanh đúng như dự kiến, Trần Vũ thi triển Đằng Vân Thuật bay lên không trung, hướng đến phía đông mà phi hành.

Cho tới giờ, ngoại trừ tổn hao bốn thành pháp lực cùng linh phù thì không còn gì khác.

Trên đường, Trần Vũ uống một ngụm linh tuyền bổ sung linh lực.

Có điều, chỉ phi hành một lúc hắn lại hạ xuống mặt đất.

Tuy trận chiến vừa rồi làm đám yêu thú kinh sợ, nhưng một lúc nữa những con đầu đàn sẽ tới, khi đó số lượng mới thực sự kinh thiên hãi tục.

Bởi vậy, Trần Vũ lại dùng cách cũ, sử dụng Ẩn Thân Phù cộng thêm Liễm Khí Thuật, nhẹ nhàng tiến vào.

Càng tiến sâu, tử khí càng lúc càng dày đặc, mà hiệu lực của Tử Hóa Đan chỉ cầm cự trong một nén nhang nữa sẽ mất hiệu dụng.

Trần Vũ trầm tư suy nghĩ, trước khi tới chỗ Tử Dương Xà, hắn phải kiểm chứng một vấn đề.

Hỗn Độn Thiên Kinh có thật sự luyện hóa được tử khí hay không? Đây là nan đề khiến hắn cảm thấy đau đầu.

Nếu không, vậy hắn phải chuẩn bị phương pháp khác để tiến công, dù sao dược lực cũng có giới hạn.

Trần Vũ dùng phi kiếm khai phá động phủ, hắn mất ba canh giờ mới tạo được hai cái thông đạo dẫn tới hai nơi khác nhau.

Khi hoàn thành, hắn chui vào trong ẩn mình, sau đó thu hồi Ẩn Thân Phù.

Dường như chưa thấy an toàn, Trần Vũ lấy một tấm Kim Chung Phù dán lên người, lúc này hắn mới an tâm tu luyện.

Hỗn Độn Thiên Kinh vừa vận chuyển, dòng xoáy trong đan điền bắt đầu khởi động.


Tốc độ dòng xoáy càng lúc càng nhanh, cơ thể Trần Vũ xuất hiện một luồng hấp lực cực mạnh, nhanh chóng cuốn lấy toàn bộ tử khí ở các vùng lân cận.

Tử khí chạy được một dòng chu thiên bị vòng xoáy trong hố đen hấp thu, chậm rãi chuyển hóa thành tinh hoa màu tím.

Sau đó bị đầu kia của hố đen quán chú vào Tiên Linh thứ tám mươi.

Thời gian trôi qua, Tiên Linh thứ tám mươi bắt đầu rục rịch, ánh sáng càng lúc càng thịnh.

Tiếp đến, dưới sự luyện hóa của hố đen, vi hạt Tiên Linh liên tục kích phát, mà tử khí bên ngoài kéo đến càng lúc càng nhiều.

Một số yêu thú phát hiện dị tượng bất thường, bọn chúng mon men tiến lại hang động dò xét.

Qua một ngày, tử khí trong khuôn viên ba dặm dần dần chảy vào động phủ, cơ thể Trần Vũ như động không đáy, hấp thu không ngừng nghỉ.

Vi hạt Tiên Linh thứ tám mươi, tám mươi mốt, tám mươi lăm, chín mươi, chín mươi tám!
Lúc này, thân hình Trần Vũ từ từ lơ lửng, theo tu vi tăng lên, tốc độ hấp thu của hắn lại nhanh hơn một chút.

Tử khí trong động phủ nồng đậm tới mức ngưng tụ thành hơi nước, chúng không ngừng tìm cách chui vào người hắn.

Số lượng yêu thú bên ngoài hang động mỗi lúc một nhiều, lúc này có một con Hắc Âm Thử dài hơn hai thước từ từ bước tới.

Con Hắc Âm Thử to lớn này đi tới đâu, những con Hắc Âm Thử khác đều chủ động tránh sang một bên nhường đường.

Rốt cuộc, Hắc Âm Thử Vương cũng xuất hiện, dựa theo khí tức trên người nó, đoán chừng đã tương đương với tu sĩ tầng ba.

Lúc này, một con Hắc Âm Thử khác chạy tới mở miệng kêu "chít chít", dường như muốn nói gì đó.

Hắc Âm Thử Vương nghe xong, đưa hai mắt như cái lồng đèn nhìn chằm chằm về phía động phủ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc