THIÊN KIÊU NGẠO THẾ

Chương 138

Thử thách của kỹ năng này chính là thị lực và tốc độ, chưa nói đến huyền diệu bao nhiêu, chỉ cần siêng năng khổ luyện, bất kỳ người nào cũng có thể làm được.

Điều thật sự làm cho Lâm Diệp lộ vẻ xúc động chính là sức mạnh của “một cái run” kia, giống như run rẩy, truyền ra sức chấn động như thủy triều, dốc sức chấn động làm sụp đổ sức mạnh bắp thịt toàn thân mình dễ như bỡn vậy, xương cốt cũng suýt chút nữa bị run đến đứt rời.

Cái này quá đáng sợ!

Rốt cuộc Hạ Chí làm sao chỉ dựa vào sức mạnh của thân thể đã có thể làm được đến mức này?

Lâm Diệp rơi vào trong trầm tư.

. . .

Màn đêm hạ xuống, bầu trời sao thưa thớt, xa xăm tĩnh mịch.

Hiệu lực của thuốc trong thùng gỗ đã bị thấm hút không còn chút gì, quét sạch sự tê dại và mệt lừ quanh người Lâm Diệp, không chần chờ nữa, thay một bộ y phục sạch sẻ, bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị cơm tối.

Cuộc chiến đấu buổi chiều cùng với Hạ Chí, thật ra rất có chú trọng, Lâm Diệp nhìn như bị đánh vô cùng thê thảm, nhưng tất cả đều là bị thương ngoài da, cũng không làm tổn thương đến gân cốt.

Điều này làm cho khi Lâm Diệp nhớ đến, trong lòng cũng không khỏi suy đoán, chắc là Hạ Chí hạ thủ lưu tình, nhưng chính là không biết rốt cuộc nàng đã vận dụng mấy phần sức mạnh. . .

Khi cơm tối đã nấu xong, khi đặt lên bàn, Hạ Chí lập tức xuất hiện.

Lâm Diệp khẽ mỉm cười, vừa bới cơm cho tiểu nha đầu, vừa thuận miệng nói: “Ta đại khái suy nghĩ hiểu được một ít.”

Hạ Chí ồ một tiếng, cầm một tảng thịt xương thú lớn bằng cánh tay vừa nhai, vừa nói: “Chuyện đơn giản như vậy, nếu huynh không suy nghĩ ra nữa, thì coi như thật sự quá ngu ngốc.”

Lâm Diệp: “. . .”

Hít sâu một hơi, Lâm Diệp quyết định không chú ý đến sự đả kích vô ý phóng ra từ trong lời nói của Hạ Chí, dùng một giọng nói nghiêm túc kiên, từ trong miệng nói ra bốn chữ: “Ngày mai tiếp tục!”

Từng chữ vang vang, nhưng Hạ Chí luôn cảm giác trong giọng nói này lộ ra vẻ oán hận thầm kín không cam lòng, không khỏi giương mắt nhìn Lâm Diệp một cái, nghiêng đầu như có điều suy nghĩ nói: “Chuyên cần có thể bù đắp sự kém cỏi, chim đần bay trước, đây là hai từ ngữ ta mới vừa học được, ta cảm thấy rất thích hợp với huynh bây giờ.”

Sắc mặt Lâm Diệp lập tức đen lại, tiểu nha đầu này chẳng lẽ ngược đãi mình đến nghiện rồi?

Cái gì gọi là bù đắp sự kém cỏi?

Cái gì gọi là chim đần?

Ở trong lòng nàng, chẳng lẽ mình chính là loại hình tượng không thể đập vào mắt này?

“Ăn cơm!”

Lâm Diệp cắn răng trợn mắt nhìn Hạ Chí một cái, cắm đầu trút hết tất cả cảm xúc lên bữa ăn tối, bỏ dở cuộc trò chuyện khiến cho hắn vô cùng khó chịu này.

Đêm này, yên ả như thường ngày, có thể sau này khi bọn họ nhớ tới những hình ảnh này, có lẽ mới có thể biết được giá trị trong đó.

Sáng ngày hôm sau.

Sau khi ăn xong, Lâm Diệp tạo tư thế, hắn nhìn Hạ Chí đang đứng cách đó mười thước với ý chí chiến đấu sục sôi.

Đêm qua, hắn hầu như không nghỉ ngơi. Sau khi hắn tu luyện linh khí và thần hồn xong thì trong lòng lặng lẽ suy diễn kỹ năng chiến đấu của Hạ Chí.

Bình luận

Truyện đang đọc