THIÊN KIÊU NGẠO THẾ

Chương 189

Sau đó không thấy xác chết nào bị ném ra ngoài nữa, đúng lúc mọi người đang hồi hộp chờ đợi thì thấy bóng dáng một thiếu niên bước ra khỏi phòng.

Hắn mặc bộ vải lanh thô màu xám, mái tóc dài tùy tiện buộc phía sau đầu, để lộ khuôn mặt thanh tú và ấm áp, đôi mắt đen trong veo, sống mũi cao thẳng, giữa trán có một dấu vết của tuổi thanh xuân, hắn nở nụ cười trên khóe môi với dáng người gầy gò, trông bộ dạng vô hại với cả người lẫn vật.

Hắn đeo một cái túi da thú rất lớn trên lưng và trong tay cầm một cái bọc máu chảy đầm đìa, những giọt máu đỏ tươi rỉ ra và thấm xuống đất, trông rất khủng khiếp.

Không cần đoán cũng biết thiếu niên này chính là Lâm Diệp, cái bọc ở trong tay hắn chắc chắn có gói đầu người.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bầu không khí ở đây trở nên tĩnh lặng, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, chỉ có tiếng bước chân không nhanh cũng không chậm của Lâm Diệp.

Độc Nhãn Cự Hán run cầm cập và ly rượu trong tay đổ ra ngoài, ông ta vẫn chưa nhận ra bởi vì trong lòng đang tràn ngập nỗi sợ hãi.

Tuy trước đây ông ta biết Lâm Diệp không phải là người bình thường, nhưng không ngờ rằng con chó điên Ngô Kiệt cũng đã chết trong tay Lâm Diệp.

Tiêu Bàn Tử và những người khác, cũng như tất cả thực khách có mặt ở đây đều trong bộ dạng thừ người ra, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi không che giấu được.

Trong bộ Lạc Thanh Dương này có rất nhiều nhân vật hung tán, nếu không mạnh mẽ thì hoàn toàn không thể sống sót ở nơi không có quy tắc này.

Chính vì vậy, khi Lâm Diệp giết chết đám chó điên Ngô Kiệt kia trong khoảng thời gian ngắn, mọi người có mặt ở đây nhận ra hôm nay trong bộ Lạc Thanh Dương còn có một kẻ tàn nhẫn khác và hắn cũng không phải là kẻ tàn nhẫn bình thường.

“Ông chủ! Căn phòng đó chỉ có thể trả lại rồi”

Lâm Diệp đến trước quầy, không biết làm sao, cười và nói.

Độc Nhãn Cự Hán toàn thân run lên, ông ta lấy ra hai mươi đồng rồi đưa cho hắn: “Đây là tiền phòng.”

Lâm Diệp lấy mười lăm đồng, còn năm đồng thì để lại cho Độc Nhãn Cự Hán: “Hôm nay có chút chuyện ngoài ý muốn, đã phá hoại nhiều vật dụng trong nhà trọ nên hãy dùng tiền và hàng trên xác chết để bù lại.”

Ngay sau đó, Lâm Diệp đăm chiêu liếc nhìn Tiêu Bàn Tử bên cạnh rồi cười nhắc nhở: “Huynh đệ! Ngươi tè ra quần rồi kìa.”

Tiêu Bàn Tử ngẩn người, hắn ta cúi xuống nhìn, có một vũng nước dưới chân, giữa hai chân cũng ướt đầm đề, hắn ta không kìm được mặt nóng ran bừng bừng khó chịu, giờ hắn ta chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống mà thôi.

Lâm Diệp đã đi khỏi, bầu không khí tĩnh lặng trong đại sảnh cũng nhanh chóng tan biến, lúc này mọi người nhìn bộ dạng của Tiêu Bàn Tử không nhịn được cười phá lên, Tiêu Bàn Tử này lại bị dọa đến tè ra quần.

Độc Nhãn Cự Hán nhìn thấy tất cả nhưng không cười nổi bởi ông ta biết rất rõ hôm nay con chó điên Ngô Kiệt và những người khác đã chết ở đây, không bao lâu nữa Hiệu buôn Ngô Thị sẽ nổi trận lôi đình và hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

“Chỉ mong rằng thiếu niên kia có thể biến nguy thành an.”

Độc Nhãn Cự Hán thở dài trong lòng, Lâm Diệp đã giết chết Ngô Kiệt chính là đã gián tiếp báo thù chuyện móc mắt của ông ta nên đương nhiên ông ta không muốn Lâm Diệp bị Hiệu buôn Ngô Thị làm hại.

Nhưng thật đáng tiếc, Độc Nhãn Cự Hán trong lòng biết rất rõ, với thế lực của Hiệu buôn Ngô thị ở bộ lạc Thanh Dương thì có lẽ thiếu niên này sẽ không thể sống sót qua đêm nay.

Bình luận

Truyện đang đọc