THIÊN KIÊU NGẠO THẾ

Chương 147

Vừa nói đến võ học, trong đôi mắt của đại công tử bỗng dưng thoáng qua một vòng hào quang mãnh liệt: “Chỉ là đáng tiếc, chúng ta tới chậm một bước, bằng không trái lại có thể nhân cơ hội này mở mang kiến thức về uy lực Tung Hoành Kiếm một chút.”

Trong giọng nói lộ ra vẻ nuối tiếc.

Mộ Vãn Tô ngơ ngác, nhưng trong lòng có bộc phát gợn sóng, thế mà thật sự là vị “tiểu kiếm quân Tạ Ngọc Đường”….

Vương quốc Tử Diệu cực kỳ rộng lớn, trong “Tử Cấm Thành” của Đế Đô, có một con ngõ nhỏ cực kỳ nổi tiếng, tên là Ô Y Hạn.

Bây giờ ở trong vương quốc có quyền thế rất mạnh, thượng tầng môn phiệt quyền quý nắm giữ thế lực ngút trời, gần như đều chiếm giữ trong Ô Y Hạn.

Mà Tạ gia này, chính là một võ đạo thế gia truyền thừa ngàn năm trong vương quốc, một mực chiếm giữ cắm rễ trong Ô Y Hạn.

Với tư cách là hậu duệ của Tạ gia, bản thân “tiểu kiếm quân” Tạ Ngọc Đường bản thân danh tiếng cực lớn, nghe đồn chính là kỳ tài tu luyện hạng nhất trong những người hạng nhất, sau khi năm ngoái hắn ta thành công nắm giữ “Tung Hoành Kiếm Kinh” gia truyền của hắn ta, trong chốc lát náo động toàn bộ Tử Cấm Thành, danh tiếng vang dội.

Phải biết rằng, “Tung Hoành Kiếm Kinh” này từ Tạ gia truyền thừa đến nay, gần trăm năm cũng chưa từng có người có thể lĩnh hội và nắm giữ!

Mộ Vãn Tô tuy không phải là người của Tử Cấm Thành, nhưng nàng ta thân là một người phụ trách của “Thạch Đỉnh Trai”, đương nhiên cũng đã từng nghe qua chuyện này, cho nên bây giờ trong lòng mới có thể chấn động như thế.

“Nói như vậy, Cửu thiếu gia của Tạ gia sớm đã ở phía trước chúng ta, đã đi đến Tam Thiên Sơn này rồi?”

Mộ Vãn Tô sau khi khôi phục tỉnh táo, rất nhanh đã ý thức được mấu chốt của vấn đề.

“Tất nhiên là như thế.”

Đại công tử gật đầu một cái, “Bây giờ trong Tử Cấm Thành ai mà không biết, Thiên Hiến Tế của đài thiên văn quan sát đánh giá trong Tam Thiên Sơn xuất hiện một dị tượng trên trời rơi xuống, theo truyền thuyết vô cùng có khả năng có tuyệt thế trọng bảo ra đời, Tạ Ngọc Đường kia chỉ sợ là cũng vì thế mà đến.”

Nói xong, hắn ta cau mày nói: “Ta chỉ là tò mò, tên Tạ Ngọc Đường này rốt cuộc là đã cùng ai chiến đấu ở đây.”

Mộ Vãn Tô suy nghĩ một chút, lấy ra một tấm bản đồ, nhận định một chút, rồi chỉ vào nơi xa nói: “Nơi cách ở đây hơn mười dặm, có một cái thôn tên là thôn Phi Vân, có lẽ chúng ta có thể đến nơi đó điều tra một phen.”

Đại công tử kinh ngạc nói: “Lại còn có người dừng chân cư trú tại nơi này?”

Mộ Vãn Tô cười nói: “Trước khi chúng ta xuất phát, ta đã đặc biệt dò hỏi tin tức có liên quan đến Tam Thiên Sơn, cũng là tình cờ biết được, trước kia có người từng ở đây phát hiện ra một tòa quặng mỏ đồng Phi Vân Hoả cỡ nhỏ…”

Vừa nói xong, hai người đã khời động thảm bay dưới chân, lao đi về phía nơi xa.

Trên đường đi, Mộ Vãn Tô giới thiệu lai lịch của thôn Phi Vân một phen, lúc này mới làm cho đại công tử kia bừng tỉnh hiểu được.

Một lát sau, hai người xuất hiện ở bầu trời thôn Phi Vân.

“Chẳng trách những dân làng này có thể sống sót, thì ra là đã khai hoang linh điền.” Đại công tử nhìn từng mảnh từng mảnh linh điền bên dưới, như có điều suy nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc