THIÊN KIÊU NGẠO THẾ


Từ trong miệng nam tử mặc ngọc bào ánh xanh phát ra tiếng không cam tâm: “Không ngờ lực sĩ Vu Man này lại đến từ...”
Trận chiến đến đây kết thúc.

Lâm Diệp hoàn toàn không quan tâm đến lực sĩ Vu Man hay đại bàng vàng.

Khi thấy trận đấu kết thúc, hắn không kìm được thở dài.

Lúc này, hắn mới cảm thấy trên lưng đau nhói, sờ tay vào thì máy chảy đầm đìa, rõ ràng là hắn đã bị thương da thịt trong trận chiến vừa rồi.

Cũng may chỉ bị thương ngoài da, không tổn thương đến xương cốt.

Hắn kéo cô bé đứng dậy, nhìn thấy cô bé người đầy bụi đất, không bị tổn thương nào thì hắn mới yên tâm.

“Các ngươi có sao không?”
Nam tử mặc ngọc bào ánh xanh bước đến, khu vực này đã bị tàn phá nặng nề, khắp nơi đều tràn ngập dấu vết giao chiến.

Lâm Diệp vội hành lễ: “Đa tạ công tử đã cứu giúp.”
Giờ hắn mới nhận ra, nam tử mặc ngọc bào ánh xanh còn khá trẻ và đẹp trai phong độ, giơ tay đưa chân để lộ ra hơi thở cao quý vốn có của mình.

“Không sao thì tốt! Không ngờ ở Tam Thiên Sơn này lại có lực sĩ Vu Man ẩn hiện.


Chẳng lẽ bọn họ cũng đến vì hôm đó “Tuyệt thế bảo vật” rơi xuống.

Nam tử mặc ngọc bào áo xanh khẽ thở dài như đang lẩm bẩm một mình.

Tuyệt thế bảo vật?
Lâm Diệp ngẩn người.

“Các ngươi mau rời khỏi đây đi.”
Nam tử mặc ngọc bào ánh xanh liếc nhìn Lâm Diệp và cô bé, thấy bọn họ mặc áo quần cũ, rõ ràng là những người dân trên núi sống gần đó, hắn ta dập tắt ngay ý nghĩ hỏi thăm bọn họ.

“Dám hỏi tên ân công, nếu có cơ hội thì ngày sau thích hợp báo đáp ân này.”
Lâm Diệp chắp tay nghiêm túc nói.

Nam tử mặc ngọc bào ánh xanh nhìn có vẻ kiêu ngạo cao quý, nhưng tính rất tốt, ít nhất là lúc nãy đã cứu mạng hai người họ, ân tình đó thật lớn.

“Báo đáp ta?”
Nam tử mặc ngọc bào ánh xanh ngẩn người, thấy cũng có vẻ thú vị, hắn ta lắc đầu: “Các ngươi hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân, còn ta...!Các người coi như một người qua đường tình gờ gặp nhau.”
Dứt lời, bóng dáng hắn ta biến mất, hắn ta đứng lên ngự kiếm rồi bay lên, áo xanh phất phới bay lên tận đám mây, thật là phong độ.

“Người qua đường ư?”
Thiện cảm trong lòng Lâm Diệp tăng lên, nhờ câu nói này, cơ bản hắn đã đoán được nam tử mặc ngọc bào ánh xanh đã cứu mình hoặc có thể đúng là tiện thể, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện báo ơn.

“Người tốt quá.”
Lâm Diệp tấm tắc khen ngợi.

Lúc này, cô bé bên cạnh có vẻ hơi dị thường, từ khi trận chiến kết thúc, cô bé như người mất hồn, hoàn toàn không để ý đến mọi thứ xung quanh, ngơ ngác nhìn về phía núi thẳm xa xa, trên gương mặt trắng trẽo xinh đẹp và non nớt có cảm giác đau buồn sâu thẳm.

Lâm Diệp thấy vậy, không kìm được nhỏ giọng nói: “Tiểu cô nương, có phải là đã thất lạc cha mẹ rồi?”
“Ê a ê a.”
Cô bé lắc đầu, trong miệng phát ra giọng nói phức tạp khó hiểu.

Lâm Diệp ngẩn người, đó là ngôn ngữ gì?
Thấy Lâm Diệp nghe không hiểu, cô bé cắn môi, cuối cùng khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.

“Đúng rồi! Vừa nãy đa tạ huynh đã cứu nguy.”

Lâm Diệp nghĩ đến cảnh vừa rồi ở trong rừng bị cô bé xách lên chạy, tuy trong lòng thấy có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn rất cơm cảm ơn cô bé đã ra tay giúp đỡ.

“Ê a ê a!”
Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt lưỡi liềm đen như bảo thạch, vẻ mặt ủ rũ, dường như cũng nghe không hiểu Lâm Diệp nói gì.

“Ồ...”
Lâm Diệp gãi đầu, trong lòng tự lẩm bẩm cô nương này chắc không phải là hậu duệ dã nhân trên núi chứ?
Hắn từng nghe dân trong thôn Phi Vân kể rằng ở sâu trong Tam Thiên Sơn này có đủ loại ma quái, mãnh thú thú dữ nên cũng chẳng lạ lùng gì, thậm chí còn có rất nhiều dã nhân, người man rợ nguyên thủy chưa được giáo hóa.

Nhìn ngoại hình xinh đẹp non nớt của cô bé, Lâm Diệp xua tan ngay những suy đoán trong lòng, sao dã nhân có thể xinh đẹp đến vậy được?
Bỗng nhiên tiểu nữ chau mày, dường như có chút mệt mỏi.

Ngay sau đó, trước mặt tối đen và rồi thân hình mảnh mai nhỏ bé ngã xuống.

Lâm Diệp đứng cạnh thấy vậy, trong tiềm thức ôm lấy cô bé, nhìn sơ qua thì chỉ là ngất đi, thấy cô bé không bị sao cả thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Không để chậm trễ, hắn cỗng cô bé trên lưng, Lâm Diệp vội vàng quay lại thôn Phi Vân.

Trên đường đi, nghĩ đến những trải nghiệm hôm nay, Lâm Húc cũng không kìm được lắc đầu thở dài, không nói gì, hắn ta chỉ muốn săn một vài thịt và máu con thú dữ để bổ sung lương thực mà thôi, nào ngờ lại gặp phải tình hình rối ren thế này.

Trước tiên nhìn thấy “Lực sĩ Vu Man” giết chết một con “Đại lực man hùng”, gây nên hỗn loạn giữa các con thú.

“Lực sĩ Vu Man” và nam tử mặc ngọc bào ánh xanh nhìn thấy cuộc đối đầu đỉnh cao, suýt nữa đã để bản thân bị ảnh hưởng và mất mạng.

Cuối cùng, tuy may mắn được sống sót nhưng lại cứu một cô bé không nói chữ rõ ràng...!

Giờ thì tốt rồi, thú săn bắt được cũng mất tiêu rồi, còn phải dẫn một cô bé đang bị ngất về nhà khiến Lâm Diệp cảm thấy cười ra nước mắt.

Nhưng đối với Lâm Diệp, lần này cơ duyên trùng hợp có thể tận mắt nhìn thấy hai cảnh giới Linh Hả giao chiến, điều này khiến Lâm Diệp cũng ngày càng nhận thức rõ hơn về sức mạnh của tu luyện và sự cố chấp cũng ngày càng kiên định với việc tu hành trong lòng.

Nếu bản thân có đủ sức mạnh để đốt trời diệt đất thì mọi thứ hôm nay gặp phải sẽ không bị động và bất lực như vậy!
Chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Lâm Diệp thấy tức giận trong lòng.

...!
Cách đó hàng trăm dặm, nam tử mặc ngọc bào ánh xanh vừa bay vừa lật ra xem chiếu thư bằng ngọc đẹp tinh xảo.

Đây là chiếu thư được ban hành bởi “Thiên Hiến Tế” của đài thiên văn vương hơn một tháng trước, và chỉ những nhân vật quyền lực nhất trong vương quốc Tử Diệu mới có được và biết đến nó.

“Trời cao có hiện tượng lạ giáng xuống vương quốc biên cương Tây Nam ở vùng Tam Thiên Sơn, cảnh tượng này thật bí ẩn và khó đoán.

Sức mạnh của lão phu không thể quan sát được sự thần bí của nó, e rằng sẽ có tuyệt thế bảo vật xuất hiện, mong bệ hạ hãy thận trọng xử lý nó...”
Nam tử mặc ngọc bào ánh xanh tùy tiện nói ra, ánh mắt nhìn xa trầm ngâm: “Chẳng lẽ lực sĩ Vu Man cũng đến vì chuyện này?”
Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi khẽ thở dài: "Nhưng tuyệt thế bảo vật kia ở đâu? Ta đã tìm kiếm ở Tam Thiên Sơn này hơn hai mươi ngày rồi...”.


Bình luận

Truyện đang đọc