THIÊN KIÊU NGẠO THẾ


Lâm Diệp đang đi dạo trên phố cũng nhận thấy dọc đường có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, có người còn thấp thoáng không che giấu được sự tham lam của mình.

Trong lòng Lâm Diệp hiểu rất rõ, cái túi da thú khổng lồ trên Lân Mã quá bắt mắt.

Nếu là một tay lão luyện dày dặn kinh nghiệm thì chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn ra đồ vật được cất giấu bên trong là thứ gì, chỉ cần dùng mũi ngửi thôi là đã biết được chất lượng thế nào và có giá trị bao nhiêu.

Hơn nữa, hắn một mình một ngựa, đương nhiên không ngăn được sự rình mò của người khác rồi.

Từ phía sau chợt có đám đông đang náo loạn, khiến cho rất nhiều người vây quanh để xem.

Lâm Diệp vừa đi đến thì nhìn thấy một nam tử mặc đồ da thú chưa kịp chạy trốn đã bị một tu giả chém một nhát đứt đầu, máu phun tung tóe, thê thảm vô cùng.

Thấy vậy, những người xung quanh chẳng những không hoảng sợ mà còn reo hò rất lớn với dáng vẻ xem náo nhiệt làm cho lớn chuyện.

“Dám trộm đồ của lão tử, đúng là làm liều.

Hừ!”
Tu giả kia thu lại thanh đao dài, hắn ta liếc nhìn xác chết với ánh mắt hung dữ rồi hiên ngang rời khỏi.

Đây chính là giết người trên đường.

Nhưng không một ai đến ngăn cản, rõ ràng những người ở đây đã quen với những chuyện này rồi.

Không lâu sau, hắn nhìn thấy bóng dáng hai hộ vệ, bọn họ vội vàng thu dọn cái xác không đầu rồi mang đi.

Chỉ trong phút chốc, đường phố lại trở về cuộc sống tấp nập như trước, như thể cảnh tượng giết người vừa rồi chưa từng xảy ra.

Thấy vậy, Lâm Diệp không kìm được nheo mắt, hắn đại khái có thể nhìn ra ở bộ tộc Thanh Dương này hoàn toàn không có quy tắc gì cả, muốn có được chỗ đứng ở đây thì thực lực mạnh là điều kiện không thể thiếu được.

Đi chưa được bao lâu thì Lâm Diệp nhìn thấy trên đường có hai nhóm người đang chém giết lẫn nhau, dường như bọn họ đang tranh giành một lô hàng, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị một tu giả đi qua ngăn cản, thủ đoạn ngăn cản cũng rất thô bạo, hắn ta giết luôn cả hai người và dùng máu để làm cho mọi người khiếp sợ, chỉ trong phút chốc đã giải quyết được cuộc tranh chấp này.

Trong sự phồn thịnh chắc chắn có ẩn chứa dòng chảy ngầm vẩn đục.

Lâm Diệp chợt nhớ đến lời nói của một tù nhân bị giam giữ trong nhà tù hầm mỏ, lúc đó hắn vẫn còn nhỏ nên không hiểu ý nghĩa của những lời này.


Nhưng bây giờ đi trong bộ lạc Thanh Dương này và nhìn thấy trong bầu không khí sầm uất kia ẩn chứa những ánh mắt tham lam là Lâm Diệp đã hiểu ra ngay ý nghĩa của câu nói này.

Nhưng Lâm Diệp không thấy sợ hãi, hắn vẫn một mình đi tiếp, hắn đại khái đoán được số lượng tu giả rõ ràng rất ít so với những người bình thường kia, phần lớn đều là quanh quẩn trong Chân Võ cảnh, hiếm khi thấy được bóng dáng của tu giả Linh Cương cảnh.

Nếu có kẻ nào dám mưu đồ với đồ vật của hắn thì Lâm Diệp sẽ không ngại cho đối phương một bài học mà cả đời này không bao giờ quên được.

Nhưng đáng tiếc là, có vẻ như hôm nay Lâm Diệp khá may mắn, cho dù trên đường cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt rình mò tham lam nhưng cũng không có ai chạy ra gây phiền phức cho hắn.

Bầu trời tối sầm lại và màn đêm kéo đến.

Lâm Diệp dừng chân trước căn nhà có tên là Nhà trọ Lão Nhan rồi ném cho tiểu nhị hai đồng xu để hắn ta trông coi Lân Mã.

Lâm Diệp tự mình đi vào nhà trọ, hắn định sáng sớm ngày mai đi thẳng đến Thạch Đỉnh Trai để đổi lấy vật tư.

Lầu một của nhà trọ có rất nhiều bàn rượu, lúc này rõ ràng vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều dáng người đang ngồi ăn uống, lớn tiếng trò chuyện và có vẻ khá ồn ào.

Ông chủ là Độc Nhãn Cự Hán, có khuôn mặt khá hung dữ, lúc này ông ta đang lờ đờ uống rượu.

Khi thấy Lâm Diệp bước vào, trong nhà trọ có rất nhiều ánh mắt sáng rực, tất cả đều đổ dồn vào chiếc túi da thú to lớn như con người trong tay của Lâm Diệp.

Nhưng cũng có một số người biết điều thu lại ánh nhìn, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi dám một mình cầm cái túi da thú nặng khoảng trăm cân này, vốn rất nổi bật, chỉ cần không ngu ngốc thì đều biết thiếu niên này là người rất lợi hại.

“Ở trọ ư?”
Độc Nhãn Cự Hán đang ngồi sau quầy, mơ hồ hỏi.

“Ở trọ.”
Lâm Diệp mỉm cười và gật đầu.

“Một đêm hai mươi đồng.”
Độc Nhãn Cự Hán liếc nhìn Lâm Diệp, ông ta vừa dứt lời thì có không ít tiếng cười ồ lên.

“Độc Nhãn Long! Ông lại bắt đầu cắt cổ khách rồi ư? Cũng không nghĩ xem con mắt của ông vì sao mà bị mù.”
Độc Nhãn Cự Hán hoàn toàn không quan tâm đến những tiếng cười đó, ông ta chỉ nhìn Lâm Diệp và từ đầu đến cuối không giải thích gì.


“Được!”
Lâm Diệp thẳng thắn lấy ra hai mươi đồng đưa cho ông ta và hỏi: “Phòng ở đâu?”
“Đêm nay ở đó là của ngươi rồi.”
Độc Nhãn Cự Hán giơ ngón tay lên chỉ vào góc tầng hai, sau đó ông ta lờ đờ cầm vò rượu lên uống.

Lâm Diệp mỉm cười: “ Đa tạ!”
Hắn quay người cầm cái túi da thú rồi đi thẳng lên lầu.

Nhìn theo bóng dáng Lâm Diệp đi vào trong phòng, một tên mập say khướt bỗng nhiên bước đến trước quầy và nói: “Đây là một con cừu béo nhỏ hiếm có, trên người lại có rất nhiều hàng, ít nhất cũng phải là con số này.”
Dứt lời, hắn ta giơ bốn ngón tay rồi khoa tay múa chân trước mắt Độc Nhãn Cự Hán.

Độc Nhãn Cự Hán hoàn toàn không cảm nhận được, ông ta vẫn chỉ uống rượu của mình.

Một lúc lâu sau, ông ta liếc xéo tên mập kia rồi nói: “Tiêu Bàn Tử! Ngươi ở bộ lạc Thanh Dương cũng khoảng sáu năm rồi phải không? Chẳng lẽ ngươi định ở lại đây cả đời sao?”
Tiêu Bàn Tử chợt thay đổi nét mặt: “Ông có ý gì?”
Độc Nhãn Cự Hán thở dài và nói: “Hãy nghe ta, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, thiếu niên đó không dễ đối phó đâu.”
Suy nghĩ giây lát, ông ta lại bổ sung thêm một câu: “Không! Là rất không dễ đối phó.”
Sắc mặt Tiêu Bàn Tử thay đổi, lát sau hắn ta mới cười gượng và nói: “Ta hiểu rồi.” Sau đó hắn ta quay người rời đi.

Độc Nhãn Cự Hán nheo mắt nhìn Tiêu Bàn Tử đi ra khỏi nhà trọ, nói cũng đã nói rồi, còn tên mập này có hiểu hay không cũng không có liên quan gì đến ông ta.

Độc Giác Cự Hán nâng ly rượu và ngắm nhìn rượu màu hổ phách đang gợn sóng, ông ta lẩm bẩm: “Dạo này không yên bình...”
...!
Cùng lúc đó, tại Hiệu buôn Ngô Thị.

Là một trong những hiệu buôn đứng đầu trong bộ lạc Thanh Dương, Hiệu buôn Ngô Thị có thể nói là giàu có và có phong độ nhất, có nền tảng rất vững chắc.

Ông chủ đứng phía sau nghe nói là một nhân vật lớn nào đó trong thành Đông Lâm của Đế Quốc.

Trong đêm tối, đèn đuốc sáng trưng ở sảnh sau của Hiệu buôn Ngô Thị.


Ngô Đức Dũng vẻ mặt u ám ngồi trên ghế chủ tọa và không nói lời nào.

Ông ta được cử đến bộ lạc Thanh Dương để làm chủ nắm giữ hoạt động của Hiệu buôn Ngô Thị.

Ông ta khoảng bốn mươi tuổi, đang ở độ tuổi trung niên, vốn là người thuộc dòng họ Ngô Thị thành Đông Lâm, đã tu luyện Chân Võ thất trọng cảnh và cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm trong bộ lạc Thanh Dương.

Bên dưới Ngô Đức Dũng có các quản gia ngồi giữa các hiệu buôn, lúc này tất cả đều im lặng, không dám phát ra tiếng động.

“Tính đến hôm nay là đã ba ngày trôi qua kể từ thời điểm giao hẹn với đại chấp sự Ngô Hận Thủy, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gửi về.

Không biết mọi người nghĩ sao về chuyện này?”
Ngô Đức Dũng trầm giọng nói, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch trong đại sảnh.

“Còn hơn hai ngàn dặm nữa là đến thôn Phi Vân, có lẽ đại chấp sự trên đường đi gặp chuyện nên kéo dài thời gian cũng không chừng.”
Có người dè dặt nói.

“Hừ! Cho dù có chuyện gì xảy ra thì với suy nghĩ kỹ lưỡng của đại chấp sự, chắc chắn hắn ta sẽ cử ra một tên thuộc hạ về truyền tin, nhưng giờ lại không có tin tức gì cả.

Các người cho rằng chuyện này là bình thường sao?”
Ngô Đức Dũng chau mày và lạnh lùng nói.

“Ông chủ! Chẳng lẽ ông cho rằng đại chấp sự đã gặp chuyện bất trắc gì hay sao?”
Có người không kìm được hỏi.

Ngô Đức Dũng im lặng với vẻ mặt u ám như nước, rõ ràng ông ta cũng đang nghĩ như vậy.

Lúc này, một tên đầy tớ vội vàng chạy vào đại sảnh và nói: “Bẩm ông chủ! Hộ vệ từ cổng thành truyền tin nói rằng lúc tối có nhìn thấy một tên thiếu niên cưỡi Lân Mã của Liên Như Phong tiến vào trong bộ lạc Thanh Dương.”
Vừa dứt lời, đôi mắt Ngô Đức Dũng sáng rực, ông ta vẫn nhớ Liên Như Phong là hộ vệ đến từ thôn Phi Vân.

“Giờ tên thiếu niên đó ở đâu?”
Ngô Đức Dũng hỏi.

“Theo tin tức từ các trinh thám thì tên thiếu niên này đang sống ở nhà trọ Lão Nha."
Tên đầy tớ Đầy trả lời rất nhanh.

“Tình hình có gì đó không ổn.

Nếu tên thanh niên này là đại chấp sự cử đến để báo tin thì lẽ ra hắn ta nên đến gặp Hiệu buôn Ngô Thị của chúng ta trước tiên, nhưng bây giờ hắn ta lại chạy đến nhà trọ Lão Nha, rõ ràng là có chút kỳ lạ.”
Một nam tử chau mày nói ở đại sảnh.


Ánh mắt Ngô Đức Dũng lóe lên, ông ta suy ngẫm một lát rồi xua tay nói: “Cử vài người đến nhà trọ Lão Nha, cho dù là dùng cách gì đi chăng nữa cũng phải đưa tên thiếu niên kia về đây.”
Tên đầy tớ lập tức nhận lệnh và rời đi.

Ngô Đức Dũng suy nghĩ giây lát rồi chuyển đề tài câu chuyện, ông ta nói với mọi người: “Các vị! Dạo này ở Tam Thiên Sơn không được bình yên, có rất nhiều nhân vật lớn hàng đầu trong Đế Quốc đều tập hợp lại đây bởi vì ‘Tuyệt thế bảo vật’.

Trong thời gian này, mọi người cần phải hành động cẩn thận, đừng để lộ hành tung gì, nếu không đến lúc xảy ra chuyện thì ngay cả ta cũng không thể cứu được mọi người.”
Mọi người đều cung kính gật đầu.

Bọn họ đương nhiên biết rất rõ chuyện này, dạo gần đây có rất nhiều gương mặt lạ đến bộ lạc Thanh Dương, còn có một số nhân vật thuộc dõng dõi quý tộc vô cùng lớn mạnh.

Trước tình hình này, bọn họ những tên đầu sỏ kia chỉ có thể âm thầm hành động.

“Được rồi! Mọi người giải tán đi, đợi tên thiếu niên đó được đưa về, hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi ta sẽ nói cho các người biết."
Ngô Đức Dũng xua tay nói.

Mọi chuyện đã rõ ràng rồi, đương nhiên không cần phải điều động binh lực.

Điều quan trọng nhất theo suy nghĩ của Ngô Đức Dũng, đó chỉ là một tên thiếu niên đến từ thôn Phi Vân mà thôi, cử một vài người là đủ đưa hắn về một cách nhẹ nhàng mà không gặp bất cứ điều bất trắc nào.

...!
Tại căn phòng lầu hai của nhà trọ Lão Nha.

Lâm Diệp vừa đi vào đã kiểm tra khắp căn phòng, phát hiện không có gì bất ổn nên hắn đã túi da thú ném vào trong nhẫn trữ vật.

Lúc ở bên ngoài, để che giấu linh khí trữ vật mà mình đang có, Lâm Diệp không thể không để lộ túi da thú này ra ngoài, nhưng giờ không có ai rồi thì cũng không cần phải vẽ vời thêm chuyện nữa.

Đợi đến khi rời khỏi nhà trọ, hắn lại lấy túi da thú này ra là được rồi.

“Ta cưỡi Lân Mã của Liên Như Phong tiến vào bộ lạc Thanh Dương cũng không biết có bị Hiệu buôn Ngô Thị phát hiện hay không? Nhưng cho dù thế nào thì chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết.”
Lâm Diệp bắt chéo chân với bộ dạng uể oải trên giường, hắn chìm vào suy nghĩ.

Hắn biết rõ Hiệu buôn Ngô Thị quyết sẽ không chịu để yên bởi vì cái chết của Ngô Hận Thủy, thay vì thụ động để bọn họ tìm đến thôn Phi Vân gây phiền toái thì tốt hơn hết là giải quyết ổn thỏa chuyện này tại bộ lạc Thanh Dương này.

Đó cũng là lý do tại sao Lâm Diệp nghênh ngang cưỡi Lân Mã của Liên Như Phong tiến vào bộ lạc Thanh Dương, chính là để cho Hiệu buôn Ngô Thị biết được chuyện này và thu hút sự chú ý của họ về phía mình.

Mặc dù làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng Lâm Diệp đã có kế hoạch trong lòng nên hắn sẽ không vì vậy mà thấy quá căng thẳng.

Lâm Diệp đang suy nghĩ về chuyện này thì bốn năm nam tử mặc áo xám đã lợi dụng lúc trời tối lẻn vào nhà trọ Lão Nha..


Bình luận

Truyện đang đọc