THIÊN KIÊU NGẠO THẾ


Giọt máu đỏ tươi rơi trên trang sách, nhiễm đỏ một vùng.

Vù!
Trong chớp mắt, Lâm Diệp cảm thấy hoa mắt, linh hồn hoảng hốt, cả người giống như đặt vào trong một thế giới khác.

Bầu trời cao rộng, sông núi như tranh, một thân ảnh bóng dáng cao lớn lẻ loi đứng hiên ngang trên đỉnh núi, hai tay hắn gác sau lưng, mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời xanh thẳm.

Gió núi gào thét, thổi bay mái tóc và ống tay áo càng tôn lên sự lẻ loi trơ trọi của hắn, giống như gió muốn cuốn hắn quay trở về.

Ầm!
Đột nhiên, bóng dáng kia di chuyển, tay áo vung lên, ráng mây đầy trời hóa thành một cột sáng rực rỡ, dựng va chạm vào hư không mênh mông bên ngoài vũ trụ.

Rầm.

Khoảng không của Vũ trụ ban đầu trống rỗng, nhưng khi cột sáng này đâm tới, lại như đang cố gắng phá vỡ một cánh cổng giống như xoáy nước.


Vòng xoáy kia tựa như hố đen cắn nuốt hết thảy sao trời, sâu thẳm đáng sợ.

Nó điên cuồng xoay tròn, phóng thích ra lực lượng mạnh mẽ xé rách, bóp méo không gian xung quanh, vô cùng đáng sợ.

Có thể nhìn thấy rõ vô số ngôi sao bị hút vào, hàng vạn ngôi sao giống như cùng hướng theo vòng xoáy không ngừng xoay tròn gào thét, phát ra tiếng vang ù ù, trình diễn một cảnh tượng chấn động trong vũ trụ trên bầu trời xanh.

Chỉ một chiêu, phá trời xanh, chấn hư không, mở ra cánh cửa hư vô.

Nếu không tận mắt chứng kiến, ai dám tin tưởng trên đời này có người chỉ cần vung tay áo đã có thể sinh ra uy lực ngập trời như thế?
Linh hồn Lâm Diệp rung động, đây là lần thứ hai hắn được chứng kiến tình cảnh khủng bố như vậy.

Lần đầu là lúc chạy trốn khỏi nhà tù khu/hầm mỏ, hắn nhìn thấy một bàn tay khổng lồ già nua thần bí, cuốn theo hàng triệu tia lửa tím, che kín đất trời, có uy lực hủy thiên diệt địa.

Khi đó, Lâm Diệp mới biết được hóa ra lực lượng người tu hành có thể cường đại đến như thế, cũng khiến cho hắn càng thêm kiên định quyết tâm tu hành.

Nhưng so với cảnh tượng trước mắt này, bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống dường như kém hơn rất nhiều.

Ầm!
Không đợi Lâm Diệp hoàn hồn lại, bên tai đã vang lên tiếng nổ ầm ầm, chấn động khiến cho khí huyết toàn thân hắn sôi sục, linh hồn run rẩy, cả người khó chịu muốn ho ra máu.

Nhưng cũng lúc này, hắn chợt nhìn thấy ở sâu trong cánh cổng giống như xoáy nước đã được mở ra bên ngoài vũ trụ, một móng vuốt thần thú to lớn đột nhiên xuất hiện, xé nát hư không thành từng mảnh, từ giữa bầu trời xanh đâm xuống.

Vuốt thú kia khổng lồ quá mức, núi cao trên thế gian ở trước mắt nó trông như cát sỏi không đáng để ý.

Móng vuốt được bao trùm bởi lớp vảy lạnh như băng, phóng thích sức mạnh dồi dào.


"Chúng Tinh Chi Môn đã bị ta mở ra, trên đời này còn ai có thể ngăn cản ta bước vào ngôi sao Vĩnh Hằng? Cút!"
Trong tiếng hừ lạnh, chỉ thấy bóng dáng cao lớn đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi cao khẽ búng ngón tay, một tia sáng hiện ra.

Lâm Diệp còn chưa kịp nhìn rõ ràng, vuốt thú khổng lồ kia đã tan thành mây khói, chỉ có thể nhìn thấy một màn mưa máu trút xuống, văng tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ mặt đất.

Nhưng đến đây còn chưa kết thúc, không bao lâu, bên trong “Chúng Tinh Chi Môn” mở ra trong khoảng không của vũ trụ, một bóng dáng cao lớn toàn thân ánh vàng rực rỡ đột nhiên lao ra.

Bóng dáng kia chói mắt vô cùng, giống như mặt trời chói chang đang thiêu đốt, có thể chiếu sáng vạn vật trên thế gian, có vẻ vô cùng thần thánh.

"Thần sao hộ vệ? Ha ha ha, vì ngăn trở con đường cầu đạo của ta thậm chí ngay cả thần tướng cũng xuất động, chơi lớn thật!"
Trên đỉnh núi, dáng người uy nghiêm gầm lên một tiếng dài, hào phóng ngang tàng, khí phách hiên ngang không đặt anh hùng thiên hạ vào trong mắt.

Lâm Diệp bị thanh âm kia làm chấn động đến choáng váng, khí huyết cả người hỗn loạn, thân thể gầy yếu không khỏi run lên dữ dội, tuy có thể kìm lại được nhưng đầu óc đã rối bời, ong ong, không nhìn thấy gì.

Nó giống như một cơn ác mộng dù như thế nào cũng không có cách tỉnh lại.

Không biết trải qua bao lâu, Lâm Diệp sững sờ nhìn bầu trời tan vỡ như mạng nhện, lộ ra một lỗ đen nhỏ, ngọn lửa chói lọi như sao băng không ngừng từ trên trời rớt xuống thế gian, thiêu cháy núi sông, phá hủy địa cầu.

Đây là cảnh tượng tận thế, bầu trời sụp đổ, ngọn lửa hủy diệt rơi xuống như trút nước, khiến cho thế giới này như rơi vào trong lò lửa lớn hỗn loạn, khắp nơi hoang tàn, sinh linh đồ thán.


Núi lở.

Sóng thần.

Cây cối thành tro.

Vạn linh diệt sạch!
Phảng phất, tận thế đã đến rồi.

Chỉ có trên đỉnh núi kia, bóng dáng cao lớn đứng cô độc một mình, chắp tay lặng lẽ nhìn tất cả, có một loại mùi vị cô đơn tiêu điều.

Hồi lâu, một tiếng thở dài vang vọng khắp trời đất:"Thời không cùng ta!"
Giờ khắc này, Lâm Diệp giống như bị lôi kéo vào hàng loạt mớ cảm xúc phức tạp tuyệt vọng, suy sụp, không cam lòng và buồn bã..


Bình luận

Truyện đang đọc