(THIÊN YẾT NỮ) CÁCH SINH TỒN CỦA NỮ PHỤ

"Bây giờ, đến anh cả em cũng không sợ nữa rồi."

Thiên Yết hạ ly nước xuống bàn, nàng co hai chân lên để ngồi gọn lên cái ghế bành đơn. Ký ức của nhân vật này về Baron không nhiều lắm nên nàng đối với người anh thứ hai này cũng chẳng có cảm giác gì nhiều, thậm chí còn ít ỏi hơn cả Reginald.

Ban đầu nàng đã nghĩ bản thân sẽ tìm cách để tăng độ thân thiết giữa nàng và Baron để tìm được những thông tin nàng cần trong cung điện Lighteny, nhưng hình như nó lại không có lợi gì cho nàng từ việc ấy. Cái nàng cần là có thể tìm đường sống cho mình cho đến cuối trò chơi ngay cả khi nàng vẫn còn phải ở trong dinh thự Malignat này. Cốt truyện đã bị thay đổi, nàng không thể biết trước có chuyện gì sẽ xảy ra nên tất cả đều là tùy cơ ứng biến tự dựa bản thân. 

Biết thế chẳng hack hệ thống cho xong.


Nếu như là ban đầu, cung điện Malignat thắng thế hoàn toàn so với dinh thự bởi Ma Kết đã gϊếŧ toàn bộ những kẻ đầu sỏ trong dinh thự này, kể cả những vị nguyên lão ở dinh thự phía Bắc vì dám cản đường hắn đem quân tiến thẳng đến cung điện. Không còn những người đứng sau làm hậu phương, hắn chỉ có thể một mình chống đỡ vậy nên thất bại là chuyện đương nhiên.

Khi nàng hack hệ thống, nàng không ngờ được mình lại thành nhân vật gây ảnh hưởng nhất đến cục diện của cuộc chiến. Một khi niềm tin tưởng tuyệt đối của Alva Malignat không đặt hết vào Ma Kết, hắn không tài nào mà hạ độc Alva sớm hơn, tất cả kế hoạch của hắn đều bị dời lại hoặc phải hủy bỏ.

Không chỉ làm náo loạn vị thế của dinh thự mà chủ yếu là nàng đã khiến hai phe cung điện và dinh thự đã bị chênh lệch lực lượng. Phía cung điện ngoài Sư Tử là niềm tự hào của cung điện ra thì còn tới hai vị công chúa khác đều có thể sử dụng ma thuật - loại năng lực mà Malignat đã luôn mong muốn rằng nó sẽ xuất hiện ở một đứa trẻ trong dinh thự. Giờ nàng mới hiểu ra, không phải tự nhiên mà Alva Malignat muốn giữ mạng của nàng lại cho dù nàng mang màu tóc đen và không hề có biệt tài nào như các anh chị em trong nhà.


Lão đang mong mỏi có một đứa con có thể sử dụng ma thuật xuất hiện dưới mái dinh thự này.

Ngày mà nàng đem con quạ đen còn non nớt đến trước mặt Alva để nói rằng mình không vô dụng và phá tan kế hoạch dùng mạng đổi mạng của Masha, Alva đã quyết định giữ lại cái mạng của nàng để nàng có thể phát triển loại ma thuật đó, ông ta đã cho nàng một cái vườn hoa đầy rẫy hoa độc để nàng có thể nuôi chúng, cho nàng cả một khu rừng phía sau dinh thự.

Tất nhiên điều này đã khiến Masha phát điên. Bà ta đã nghĩ rằng nếu Thiên Yết là một đứa con gái vô dụng mang mái tóc đen xấu xí thì tất nhiên có thể dùng nó để đổi lấy Sally đang bị nhốt trên tháp. Dù sao Sally từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú về chế tạo độc dược, nhưng khác với Elena, những loại độc dược mà Sally có thể điều chế chỉ có thể đưa người khác đến cái chết, khống chế ma thú. Nàng ta khá thông minh khi chỉ tập trung luyện tập một thứ chứ không hề dàn đều ra như Elena, thậm chí tài chế tạo độc dược của nàng ta giỏi đến mức hàm lượng độc năm đó nàng uống trong suốt một tháng hoàn toàn chỉ là những phản ứng bình thường của chất độc được phép bỏ vào trong trà. Phải cho đến khi Emily phát hiện ra người hầu trong khu nhà ở của nàng có biểu hiện lạ với tách trà thì nàng mới biết được mình đã bị hạ độc trong suốt một tháng đó, và nếu như nàng uống tách trà cuối cùng trong tháng này thì nàng sẽ lập tức bỏ mạng!


Dù sao, đối với một đúa trẻ có hiên phú thể hiện ngay từ nhỏ như cô ta, chắc chắn sẽ đem về quyền lực cho Masha hơn một đứa trẻ sáu tuổi non nớt là nàng đây, Masha chắc chắn đã nghĩ đến bước ấy nên mới tới chỗ Alva ngay trước đêm thanh trừng diễn ra mong muốn rằng ông ta sẽ đồng ý với ý tưởng đổi mạng này của mụ: thay vì Sally sẽ bị gϊếŧ thì Thiên Yết sẽ thay thế vị trí của Sally, nàng sẽ chết còn cô chị gái của nàng được thả ra ngoài.

May sao khi thanh trừng diễn ra, nàng lại có thể gọi một con quạ đến trước mặt cha và nàng được sống, còn Sally vẫn sống sót qua cuộc thanh trừng nhờ cái hòm trong phòng kho ở cái tháp. Tuy con gái cả thoát chết nhưng vì không gϊếŧ được nàng, Masha vẫn cố ý gây khó dễ cho nàng mấy ngày tiếp theo cho thỏa cơn tức giận.
Nàng lúc ấy mới xuyên về được một tuần, nhất thời chưa nhìn ra được dã tâm của bà mẹ này và đến giờ nàng vẫn không hiểu, vì cái gì mà mụ ghét cay ghét đắng nàng đến thế?

Nhìn thấy nàng trầm ngâm, Reginald và Baron khẽ cong ngón tay gõ xuống mặt bàn, lợi dụng tiếng va chạm cốc cốc đó thu hút sự chú ý của nàng.

Thiên Yết giật mình, nàng như vừa tỉnh khỏi cơn mê nhìn lên hai người anh đang ngồi trước mặt mình. Lát sau nàng mới nhận ra rằng mình đã quên mất sự tồn tại của hai người họ mà chìm đắm vào thế giới riêng của bản thân, nàng liền cọ mũi mấy cái để xua đi cảm giác ngượng ngùng trong lòng.

Baron với Reginald không tiện hỏi rằng nàng đang nghĩ gì, mà không cần hỏi thì hai người cũng biết Thiên Yết đang sầu não vì lý do nào đó. Đến chín mươi phần trăm là lời đề nghị mà hai hôm trước khi tiệc sinh thần diễn ra, Masha "đại giá quang lâm" đến khu nhà phía Đông này thẳng thắn yêu cầu Thiên Yết hãy dùng một ước nguyện của mình để thả Sally ra.
Bà ta điên hết thuốc chữa rồi à? Sao lại có người tai ngược như thế?

"Tiểu thư, phu nhân Masha tới tìm người ạ."

Cô hầu gái đứng ở ngoài cửa nói vọng vào. Thiên Yết chỉ gật đầu, lát lại quay ra nói với hai người anh của nàng rằng nàng muốn nói chuyện một mình với mẹ, mặc dù Reginald không thích điều này lắm nhưng may sao Baron đã ở đó và nhanh chóng kéo anh ta đi lên trên cầu thang dẫn về phòng của hai bọn họ.

Khỏi nói cũng biết, Reginald thực sự không thích Masha chút nào dù mẹ của anh rất thân với bà ta. Từ khi Thiên Yết còn nhỏ, dù nàng không có dấu hiệu nào của một đứa con ưu tú nhưng cũng chưa bao giờ gây ra phiền phức cho mụ. Tự nhiên đùng một cái bà ta luôn lợi dụng cơ hội để thủ tiêu đi Thiên Yết, đương nhiên là một cách bí mật tuyệt đối không để cha của hắn biết.
Dìm nàng xuống giếng, ném nàng vào trong rừng giữa đêm thậm chí đem nàng đến chuồng ma thú bỏ mặc nàng gần một tuần. May sao lúc ấy mẹ của hắn - phu nhân Ariana đã sai người đem thức ăn ma thú hãy mang thêm một ít thức ăn của người bỏ ở đó nên Thiên Yết đã có cơ may sống sót.

Reginald hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, mụ ta mang thai nàng, dứt ruột sinh nàng ra rồi lại ruồng bỏ nàng như thế? Có người mẹ nào như mụ không!

"Yên tâm, bà ta không dám làm gì em đâu, khu nhà này là của em bà ta không có chút uy phong nào ở đây cả."

Nói rồi nàng đẩy lưng Reginald đi lên bậc thang mặc cho hắn kiên quyết muốn ở lại. Hắn biết là giờ nàng đủ lông đủ cánh, dù có ba bốn mụ Masha này cũng không làm gì được nàng nhưng hắn vẫn không muốn nàng một mình đứng trước con mụ điên khùng này. Ai mà biết đầu óc của mụ ta đang toan tính thứ gì cơ chứ?
Thiên Yết trở lại chỗ ngồi của mình giống như đang đợi người kia bước vào, nàng còn chẳng thèm hé nửa con mắt ra để nhìn xem bà ta đến đây với cái bộ dạng gì.

Masha đi tới giữa phòng - nơi mà Thiên Yết đang thản nhiên cầm chiếc muỗng uống trà với cái phần mặt trũng bé tí ti bằng ngón tay út nhẹ khuấy cho đường tan ra trong tách trà. Khi bà ta dừng lại, khi cái bóng của bà đã dài hơn cả chiếc bàn đang đặt trước mặt nàng đây, nàng mới chịu ngước mắt lên nhìn mẹ mình.

"Mẹ tới có chuyện gì à?"

Thiên Yết đưa tách trà ghé lên gần môi khẽ nhấp một ngụm. Thanh âm nàng rất dịu nhẹ, dịu như tiếng đàn violin kéo một đường thật dài nhưng chẳng hiểu sao khi nó lọt vào tai của Masha va đập đủ hướng bởi mấy góc sụn tai lại thành thứ âm thanh mà khiến mụ chỉ muốn mang theo một con dao găm cắt đứt thanh quản của nàng, để cái giọng nói này không bao giờ có thể phát ra một lần nào nữa.
Khẽ liếc mắt qua bàn tay đang nắm chặt lấy quai túi đến mức trắng bệch của mụ, nàng khẽ cười hừ mũi. Lại con chim nào dám đến hót với nhị phu nhân rằng nàng không dùng ước nguyện của nàng để thả Sally ra vậy? Thật là muốn cắt đứt lưỡi của nó ra quá thể.

Masha cắn môi, mắt bà ta đỏ ngầu và trừng lên nhìn nàng. Lát sau mụ gắt gỏng ầm lên cả phòng khách.

"Tại sao không nói rằng con muốn thả Sally ra!"

Thiên Yết dừng tay lại, nàng không uống thêm ngụm trà nào nữa mà để nó lên bàn. Cái đĩa nhỏ dùng để đỡ ly trà kêu cách một tiếng khi phần gồ lên thành vành khuyên ở mặt sau của nó va chạm với mặt bàn thủy tinh, giống như một câu trả lời cho thái độ gắt gỏng của mụ ta với nàng.

Thiên Yết mở rộng đôi mắt vàng đặc biệt của mình ra cho bà ta nhìn, nàng phóng thẳng ánh mắt lạnh băng băng của mình vào con mắt nâu sẫm của mụ.
Nàng tức giận. Nhưng nàng không nói.

Nàng biết, một khi nàng đã lỡ quát một câu thì sẽ không kiểm soát được cảm xúc của bản thân, chỉ cần một câu cáu gắt là nàng sẽ tuôn trào tất cả sự tức giận trong người nàng. Mà làm như thế thì nàng với Masha - người mà nàng khinh thường, khác gì nhau đâu cơ chứ?

"Ta nhớ rằng con không bị câm, cho nên nói gì đi chứ! Sao không thể thả Sally ra?!"

Nàng vẫn tiếp tục im lặng. Một lát sau nàng mới nói.

"Sally, dù có được thả ra thì chẳng sống được bao lâu đâu mẹ à. Mẹ đừng tốn công vô ích nữa. Chị ấy còn bị giam thì có thể sống đến năm 27 tuổi. Cha đã hạ lệnh như vậy rồi, con cũng không thể cứu được, tự làm tự chịu."

Chát!

"Im miệng ngay! Chỉ cần mày nói Alva lập tức cho!"

Mắt Masha đỏ ngầu, mụ cắn môi một cái rồi giơ bàn tay trái lên, dùng chính thân thể của mụ làm một cái trụ tâm, vung tay theo một đường cong táp thẳng vào má của nàng. Hành động của bà ta hệt như đang kẻ một đường tròn bằng cái compa không có chút gợn nào, vung tay như vẽ một đường bán nguyệt.
Thiên Yết chao đảo, nàng phải bám vào tay ghế để ép bản thân mình đang từ trạng thái mất thăng bằng có thể đứng vững được. Cảm giác ran rát từ má truyền tới, nàng đưa tay lên áp vào mong sức lạnh từ lòng bàn tay có thể giúp nàng đỡ đi phần nào cảm giác vừa tê vừa rát này. Đúng như phản ứng thuộc về tâm sinh lý tự nhiên của con người, bị một lực từ bên ngoài mạnh mẽ như vậy tác động lên khiến dây thần kinh cảm giác truyền tín hiệu đi rất nhanh, tuyến lệ của nàng cũng rỉ ra một ít nước mắt phủ lấy đôi mắt vàng đặc biệt của nàng.

Masha vừa rồi dám đánh nàng sao?

Đừng hiểu lầm, số nước mắt này bị rỉ ra để khiến tâm trạng nàng có thể cân bằng lại nhanh hơn thôi, nàng không muốn tốn số nước mắt này để khóc vì mụ đâu.

Màn đánh vừa rồi của Masha khoing những làm Thiên Yết sững sờ mà ngay cả hai người đứng trên hành lang của lầu trên cầu thang cũng phải bịt miệng để không phát ra bất cứ tiếng động bất thường nào.
Elena từ trong phòng đi ra cũng vừa vặn nhìn thấy cảnh ấy ở dưới sảnh. Con bé vội che miệng lại bằng cả hai tay, ngồi thụp xuống nền gạch hoa trơn bóng. Reginald đi đến bên cạnh nó, đặt hai tay của hắn lên hai vai của Elena cố ghì con bé xuống để cơn run bần bật của nó có thể dừng lại.

Bỗng nhiên bàn tay của Elena nắm chặt lấy cổ tay của Reginald, nó đưa con mắt đang chứa đầy nỗi sợ hãi lên nhìn hắn, miệng con bé như bị nghẹn lại, chỉ có thể há ra mà không thể phát ra tiếng động nào. Mãi sau nó mới thốt ra được vài chữ.

"Anh... Ngăn chị... chị ấy lại... Nhanh lên...!"

Elena vừa nói vừa nuốt khan như thể nó mắc dị vật ở cổ họng thật, đôi mắt xanh đầy vẻ sợ hãi còn bàn tay thì nắm chặt lấy cổ tay của Reginald như thể con bé đang nắm lấy một cái phao cứu sinh có thể cứu mạng nó.
Reginald không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội nhìn xuống dưới.

Thiên Yết nhìn chăm chăm vào Masha, đôi mắt của nàng lạnh đến cực độ. Bàn tay giây trước còn xoa vết đỏ trên má, giây sau nó trượt xuống khỏi mặt của nàng. Đôi môi được thoa son đỏ ngậm chặt lại, nàng đang cố giữ cho mình một sự bình tĩnh nhất định.

Giờ nàng mà tức giận rồi xử bà ta ngay tại đây thì quá nhẹ nhàng rồi. Bà ta còn phải chịu một sự giày vò từ nàng, nên bà ta không thể bỏ mạng ở chỗ này được.

Nàng đang khâm phục chính bản thân nàng, đối với người mẹ không còn chút nhân tính này mà nàng vẫn còn có thể nhẫn nhịn. Nếu như không phải nàng cần một con đường sống trong dinh thự này, còn nhiều thứ của mụ mà nàng muốn biết thì chỉ với cái tát này đã phá vỡ sự kiên nhẫn cuối cùng của nàng, bà ta sẽ mất mạng ngay sau khi nàng vung tay. Với khả năng ma thuật của nàng thì lấy mạng của Masha chỉ như vò nát một con kiến!
"Hự!"

Thiên Yết nhanh như cắt đã bắt được cổ tay của Masha khi mà mụ ta sắp sửa vung tay cho nàng một cái bạt tai lần thứ hai. Nàng bắt lấy và nắm chặt nó trong lòng bàn tay, nàng giật một cái cho Masha biết rằng nàng mới là người chiếm thế thượng phong ngay lúc này.

"Con oắt! Mau thả ra!"

"Một khi tôi vui thì Sally mới được thả, còn nếu tôi không vui thì chị ta may mắn sẽ bị giam đến khi hết thời gian, còn xui xẻo... Bà tin chỉ cần một lời của tôi chị ta lập tức bị xé xác ra hay không? Nhớ Ruby chứ? Cô ta đã bị xé xác như thế nào? Tay chân đứt rời, cái chân cô ta rơi xuống đất, chui tọt vào bụng của mấy con ma thú non. Bà muốn Sally sẽ như vậy à?"

Lời của nàng tuy đầy tàn tộc nhưng lại được nàng nói vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí giọng của nàng còn ngọt như kẹo vậy. Masha sợ đến xanh mặt, bà ta nhận ra rằng mình đã sai khi đến đây và la hét ầm ĩ với nàng. Nhìn hoàn cảnh của Sofia bà đã tự tin rằng mình sẽ không thảm hại như thế.
Thiên Yết thả cổ tay của Masha ra, nàng đứng thẳng người dậy phủi đi mấy sợi tóc rụng trên tà váy của mình, nàng liếc mắt xuống "mẹ" mình đang ngồi đó với mái tóc rũ rượi, khóe mắt rỉ ra một giọt nước trong suốt và bà ta còn nhìn nàng với ánh mắt kinh sợ.

"Hình như em đến không đúng lúc..."

Thanh âm từ ngoài cửa thu hút ánh nhìn của Thiên Yết. Một chàng trai với mái tóc đen xoăn bồng tiến vào, nàng biết người này là ai. Không nằm trong bảng xếp hạng sáu vị trí nhưng dám bước vào khu nhà này thì chỉ có một người thôi.

Edward Malignat.

Con chữ đó hiện lên trong đầu nàng.

"Dù Masha, dì không còn tài năng nào khác ngoài diễn kịch và gây chuyện à? Cố lo cho Sally đi, hôm nay chị ta lại kêu gào nữa rồi."

Eward thản nhiên đi vào, hắn đi đến trước Masha đang ngồi thụp xuống vì sợ hãi, hắn nghiêng nghiêng đầu nhìn.
Masha hiểu rằng Eward đang tạo cho mình một con đường lui. Bà ta run rẩy đứng dậy, Thiên Yết vẫn nhìn chăm chăm vào mụ, hoàn toàn đánh bay vẻ khí thế hừng hực lúc mới đi vào. Đôi chân mụ run rẩy như vừa bị đánh gãy vấp mấy lần mới có thể đứng lên, chao đảo ra khỏi sảnh.

Thiên Yết chuyển ánh nhìn của mình sang Eward, nàng biết nếu như hắn không kịp vào nàng sẽ lấy mảnh vỡ của bất cứ cái chén nào có thể đập ra, lấy nó, cầm chặt và hủy đi ít nhất một con mắt của Masha. Eward tới rất đúng lúc, đuổi Masha đi khuất mắt Thiên Yết thì có cơ may làm dịu cơn tức giận trong lòng nàng.

"Chị Scor, buổi tiệc tốt chứ?"

Thiên Yết không thèm quan tâm đến vẻ mặt vui vẻ kia của Eward, nàng đi thẳng vào vấn đề.

"Em muốn gì ở chị hả Eward?"

Eward hơi bất ngờ chút, không ngờ là bà chị này có thể biết được hắn muốn gì ư? Vậy cũng tốt, khỏi lằng nhằng.
Hắn cười, biết rằng mình chẳng thể giả nai thêm một phút giây nào nữa nên hắn thẳng thắn lộ ra bản chất thật: đi một cách hiên ngang tới trước mặt Thiên Yết đang ngồi trên cái ghế dài chặn đứng ánh sáng của trăng truyền vào mắt nàng.

"Em muốn có sự bảo vệ của chị. Hãy bảo vệ em như cách chị bảo vệ Elena vậy."

Sự bảo vệ? Như cách nàng bảo vệ Elena? Eward muốn nàng bảo vệ nó?

-----------------------------------------------------------

Toy hứa, chap sau trả đất diễn cho anh nhà. Toy uy tín lắm, yên tâm nhe :3

Bình luận

Truyện đang đọc