(THIÊN YẾT NỮ) CÁCH SINH TỒN CỦA NỮ PHỤ

Gregory đau lòng nhìn Sofia đau đớn rêи ɾỉ trên giường, vết thương hiện giờ loang lổ đế đáng sợ. Chúng thâm sì một màu xanh lục đậm và chất dịch thì nhầy nhụa, nếu hắn không phải là nam giới thì chắc chắn đã chạy ra ngoài nôn mửa đến vài lần. Đó là còn chưa kể đến cái mùi của nó, mùi tanh của máu cùng chút da thịt bị thối rữa từ từ cũng thành một thứ hương kinh khủng.

Raina đương nhiên không thể chỉ ngồi nghe con gái khóc lóc, hai ngày liên tục chạy đi tìm thuốc chữa còn trong lòng không ngừng chửi rủa cầu mong cho Thiên Yết bị hại chết. Nàng ta có đủ quyền lực rồi thì có thể tung hoành ngang dọc, không những thế còn cho mẹ ruột mình một chỗ tựa lưng thật tốt. Còn Sofia? Cái đế của nó đứng còn không vững thì làm sao có thể đấu lại Thiên Yết, vốn là kẻ có thế lực cao còn vượt cả các phu nhân chứ?


"Thuốc giải đó ở đâu?"

Phu nhân Raina cùng Gregory đi ra khỏi phòng, bà sợ rằng nếu Sofia nghe được thì chắc chắn sẽ kích động, điều đó không hề có lợi cho việc phục hồi vết thương. Nhìn Gregory nhưng hắn ta lại né tránh ánh mắt của bà, chẳng lẽ chuyện thuốc giải đã tìm ra vốn không có thật?

"Con vẫn chưa tìm ra đúng không?"

"Thực sự đã tìm ra, nhưng..." - Gregory ngập ngừng - "Nhưng thuốc giải do Thiên Yết nắm, không phải ngày một ngày hai là có thể lấy đâu."

Raina nghiến răng, toàn bộ y sĩ đều không phát hiện ra đó là loại độc nào nhưng cô ta lại thản nhiên nằm trong tay thuốc giải nhất quyết không chịu đưa ra? Luật của dinh thự rất rõ ràng, nếu như dám hại anh chị em khác thì phải chịu trách nhiệm cho tội lỗi đó. Vậy mà nàng ta dám để cho Sofia phải chịu thiệt thòi như thế?


"Cô ta không đưa, chúng ta sẽ đến đòi!"

"Chờ đã chúng ta không nên đến đó đâu!"

***

Ở khu nhà phía Đông

Elena nắp cái bình nhỏ đựng đầy một loại tinh dầu màu xanh ngọc kì lạ, dường như nàng rất quý trọng nó, nhẹ nhàng đặt lên lớp nệm trong cái hộp. Loại này nàng vất vả lắm mới điều chế ra được, không thể lãng phí một giọt nào hết.

Cốc, cốc, cốc.

Tiếng ai đó đã gõ cửa phòng của nàng, nhưng rõ ràng nàng khi vào đây đâu có đóng cửa?

Elena đóng cái hộp lại rồi giật mình quay ra, Edward đã đứng ở đó, một bên vai dựa vào cánh cửa cả người thả lỏng thoải mái. Con nhóc này cả ngày ru rú trong phòng điều chế tinh dầu với thuốc độc rồi nghĩ ai cũng có đầu óc đơn giản như nó. Còn không biết nó đã cao đến chừng nào rồi sao, đứng trên ban công nghe lén chuyện bên dưới mà cứ làm như hắn sẽ không biết vậy.


"Edward."

"Vừa nãy em nghe được những gì rồi?"

Elena cắn môi, hóa ra là anh ta đã nhìn thấy nàng đứng rên ban công để nghe lén bến dưới anh ta nói chuyện, giờ chối cũng không kịp nữa rồi. Đáng lẽ ra nàng chỉ nghe một nửa rồi rời đi ngay mới phải, cố nán lại thêm chút nữa lại thành ra có cơ hội cho anh ta gây chuyện.

"Nghe thấy hết, không sót một chữ."

Nàng trả lời, đằng nào cũng bị phát hiện rồi thì chối đây đẩy cũng không có tác dụng gì nữa. Chẳng thà thừa nhận cho người ta bớt nghĩ nàng xấu xa hèn hạ còn hơn. Mà không phải là Edward đang là người dưới thế lực của chị gái nàng sao? Chắc chắn anh ta sẽ không hại gì cho nàng đâu.

Edward cũng không có bất kỳ phản ứng khác lạ nào trước câu trả lời của nàng. Đơn giản là Elena trong đầu không mưu mô tính toán như những người khác, cả ngày an nhàn sống dưới sự bao bọc của chị gái là Thiên Yết nên chẳng có gì phải lo lắng lắm. Kể cả khi nàng ta có nói chuyện vừa nghe lén được thì cũng không có gì ảnh hưởng đến hắn cả, chuyện liên minh giữa mẹ của hắn và dì Raina không phải là Thiên Yết không biết.
Hắn biết, nếu bây giờ nói rằng hắn muốn Elena tin tưởng hắn ngay là chuyện không tưởng. Con bé này tuy đầu óc ngây thơ nhưng cái tính đa nghi của chị gái thì nó lại thừa hưởng một cách toàn diện như thế này đây.

Edward thầm nghĩ, mối quan hệ đồng minh giữa mẹ hắn và phu nhân Raina chí ít cùng có vài năm tốt đẹp, nhưng mẹ con phu nhân Raina lại chẳng phải kiểu người có qua có lại nên mối quan hệ đồng minh đó sớm đã bung bét từ lâu rồi. Sofia lên được hạng thứ chín chắc hẳn mẹ hắn cùng anh cả cũng có nhúng tay vào cùng, nếu không thì chỉ với sức của Raina không thể nâng con gái mình lên cao tới như vậy.

Nhìn thấy lọ tinh dầu mà Elena vừa đặt trong cái hộp, hắn có hơi tò mò một chút. Con nhóc này có thể điều chế ra những loại độc - một dạng năng lực rất dễ thấy trong đám con cái của Dinh thự. Tuy nhiên thì đối với những kẻ như Sally hay gần nhất là Sofia thì vẫn hơn hẳn một mặt, thay vì đi tìm cách hại người ta để leo lên thì con bé lại tìm cách tự nâng bản thân. Khi Thiên Yết chưa đặt chân vào khu nhà này thì con bé đã tự mình đi lên đến vị trí thứ sáu, còn khi được chị ta bảo vệ thì nó leo thẳng đến thứ ba, tuyệt nhiên không một chút vấp chân nào.
Nếu không làm đồng minh với anh trai hắn hoặc Thiên Yết thì Elena không phải là một sự lựa chọn tồi, tuy có chút ngây thơ nhưng từ từ có thể rèn lại. Còn về phe của phu nhân Raina thì thực sự hắn không thể vừa mắt một ai, ngay cả Gregory. Hắn cứ tưởng như anh ta sẽ khác với hai mẹ con họ nhưng không, anh ta liều lĩnh đặt cái mạng mình vào trong tay của hai con người ngu xuẩn đó, làm việc và bán mạng cho chúng!

"Vậy em sẽ nói ra chuyện em nghe lén được những gì cho Thiên Yết à?"

"Em nói cũng không có tác dụng gì."

Elena trả lời, nàng chẳng có hứng thú mách lẻo với ai. Vả lại, chuyện này không có gì to tát lắm, chỉ là về quyền thế của hai bên là Raina và chị gái nàng, mà chẳng cần suy tư tính kỹ gì cho mệt, đương nhiên là bên của chị Thiên Yết mạnh hơn chứ? Chưa kể đến việc anh cả còn đang có dấu hiệu kết thành đồng minh thì cũng đã hơn hẳn bên kia về mọi mặt rồi.
Hơn nữa, bình thường hai bên không động chạm nhau, nhưng cô chị ngu ngốc ở khu nhà phía Nam kia lại dám ra tay hãm hại nàng ngay trước ngày sinh thần của cha diễn ra, báo hại nàng phải ở lại một mình trong khu nhà phía Đông này, may sao Emily về kịp chứ không nàng sẽ vùi mình trong chăn không dám bước chân ra khỏi phòng mất. Nhưng nàng cũng tò mò về loại độc mà chân con quạ đó tiết ra, không biết là độc tính mạnh nhường nào mà lại khiến Gregory sốt sắng đi tìm thuốc giải như vậy?

"Biết vậy sao còn nghe lén? Em sợ gì cơ?"

"Sợ anh phản bội, anh đến nhà phía Đông chỉ mới một đêm lại muốn tất cả đều tin anh?"

Không biết Thiên Yết đã cho Elena đọc sách gì thế này? Biến thỏ thành cáo chỉ trong một nốt nhạc thế?

Edward nhăm mày lại, hắn thực sự không muốn phải đi chiếm sự tin tưởng của con bé này trước tiên đâu, vừa trẻ con vừa khó chiều. Hơn nữa, nó lại sống quen trong sự nuông chiều của Thiên Yết cho nên những gì hắn có thể làm cho nó cũng chẳng có thấm tháp vào đâu cả, thay vì tập trung chiếm tình cảm của cô nhóc thì hắn tìm cách nâng bản thân lên còn hơn.
Hắn biết là chỗ này chẳng còn chuyện của mình nữa liền xoay người rời khỏi phòng của Elena. Nàng đúng chỉ là một con thỏ con giả bộ làm cáo, khi người anh trai của nàng vừa đi mất thì nàng đã thở phào, tiếng thở rõ là mạnh mẽ. Nàng ngoài việc biết điều chế mấy thành phẩm từ hoa lá cành ra thì chẳng có gì khác, giờ mà anh ta nổi khùng lên rồi rút kiếm ra kề cổ thì nàng có chạy đằng trời!

Edward rời khỏi phòng của Elena, hắn đi ung dung như thể biết chắc rằng con bé sẽ chẳng dám làm gì tổn hại đến hắn. Dừng trước cửa phòng của Reginald, Edward tò mò ngó vào một cái, chỉ thấy Reginald đang thư giãn ngả người ra trên chiếc cái ghế lắc lư. Anh trai hắn thì thân với người anh trai này hơn là hắn vì cùng một chỗ làm việc, nhưng chẳng lẽ anh ta không cần phải quay lại cung điện hay sao chứ?
Nhưng dù sao Edward cũng chẳng quá thân thiết với người anh này lắm và hắn cũng chẳng có ý định làm thân với anh ta cho nên hắn chỉ chẹp miệng và rời đi ngay tức khắc.

Elena hắt mắt qua cái lỗ nhỏ trên cánh cửa phòng thấy Edward đi xa dần thì nàng mở thở phào ra một hơi. Cho dù anh ta không lớn hơn nàng bao nhiêu nhưng gần như nàng vẫn có một áp lực kỳ lớn khi đứng trước mặt anh ta như thế này, giờ anh ta từ từ rời đi cũng cho nàng được thoải mái chút ít. Nhìn đi nhìn lại, Elena vẫn là người nhát gan, nếu không nhờ Thiên Yết hào phòng dang tay bảo vệ con bé thì chắc là nó đã bị diệt trừ từ lâu rồi!

Nhưng có lẽ là tùy từng người nàng mới nhát gan chăng? Nhìn con quạ của chị gái đậu lên lan can của ban công ngủ gật thì nàng tự nhiên lại cười, chẳng lẽ là lại nghĩ ra kế gì để chơi lại kẻ đã phá nát khu vườn kính của mình đó chứ?
Nàng nhìn ra ngoài khuôn viên khu nhà phía Đông này qua cửa sổ kính, nhà kính của nàng đang được xây dựng lại với những tấm kính dày hơn. Ít ra nàng cũng không hẳn là không được cha yêu thích, nhà kính cũ của nàng mất rất nhiều thời gian để hoàn thành và chi phí cho chuyện đó không hề rẻ mạt, kính ở Palian là một loại vật liệu rất đắt, chưa kể đến tấm vải phủ trong những lúc cần thiết. Thực sự là một công trình có thể làm tiêu tán tiền của, cũng may mắn rằng nàng là đứa con của nhà Malignat, nếu không thì chẳng biết đào đâu ra tiền cho đủ cái nhà kính.

Thế mà lại có kẻ ngu ngốc dám phá hủy công trình thế kỷ này của nàng đấy.

"Thiên Yết! Con không thể bỏ mặc Sofia của ta như thế!"

Tiếng oang oang của phu nhân Raina bên dưới khiến Elena nhăn mày, bà ta không ở lại nhà chăm con gái cho tốt mà lại chạy đến đây la lối om sòm sao?
Raina vẫn ăn diện, vẫn một đôi giày cao gót lểnh khểnh dưới chân và bộ váy trên người bà ta luôn phẳng phiu và tươi màu. Trên tay còn đeo đủ đồ trang sức như thế kia thì chắc hẳn là phải chuẩn bị rất lâu, thế mà đế đây cứ làm như yêu thương con gái lắm? Đến cuối cùng vẫn là lo cho uy thế và cái sĩ diện của mình hơn cả!

Edward nằm trong phòng cũng tình cờ nghe thấy tiếng của phu nhân Raina om sòm ở dưới sân trước của khu nhà, trong lòng cũng đột nhiên cảm thấy không vui. Bà ta chỉ dựa vào chút yêu thích của ông chủ dinh thự Alva thì có thể tác quai tác quái sao? Nếu như chị gái hắn ở nhà, e rằng uy nghi của bà ta chỉ một phút sẽ bị đánh bay hết!

Thật tình cờ khi cả hai người là Edward và Elena đều không chịu được tính cách ngông cuồng của vị phu nhân này, mặt khác để Thiên Yết biết được hôm nay mụ ta tới gây rối thì không biết là Raina sẽ nhận lại hậu quả gì. Sống đủ lâu với chị gái, Elena biết rằng nếu chị ấy nổi cơn thịnh nộ thì giống như một trận mưa giông sấm sét, vừa ồn ào vừa đáng sợ!
"Cả hai đứa, vào trong phòng."

Edward và Elena mới đi đến cầu thang lớn thì đã bị Reginald ngoắc ngón tay bắt trở về phòng, cả hai nhăn cái mặt của mình vào rồi cùng chịu trở về phòng của chúng. Elena đương nhiên không chịu về phòng ngay mà chạy ra mở cửa ban công chính, nhất định phải xem Reginald làm gì với mụ ta.

Nàng cùng Edward ngó xuống bên dưới, quản gia của khu nhà đang chặn Raina lại không để bà ta tiến thêm vào bên trong, Reginald cũng từ từ xuất hiện lọt vào tầm nhìn của bọn họ. Anh ta đi ra với một bên tay đút vào túi quần tay kia thì thả lỏng, hình như đối với chuyện này Reginald vốn chẳng cho rằng nó to tát.

"Có chuyện gì?" - Reginald hỏi người quản gia đang chặn Raina ở trước sân.

"Thưa cậu chủ, phu nhân muốn xông vào bên trong, lại la hét ầm ĩ, tôi sợ gây ảnh hưởng đến các cậu chủ và tiểu thư khác."
"Được rồi, ông vào bên trong, chuyện này đến đây thôi."

Quản gia trả lời vâng một tiếng rồi lập tức đi vào bên trong khu nhà, để phu nhân Raina cho Reginald lo liệu. Phu nhân từ trước đến giờ luôn khinh miệt những người hầu gái hay quản gia như ông, chắc là đối với những đứa con trong dinh thự thì mụ ta sẽ không dám ngông cuồng như thế. Hơn nữa Reginald cũng là nhân vật tiếng tăm, so với con gái mụ mà nói như một kẻ trên trời một kẻ dưới đất.

Reginald nhìn Raina đầu tóc có chút rối, mặt mũi nhăn nhó tức giận đến khó coi. Reginald thầm cười mấy tiếng, chắc là Thiên Yết làm việc không cẩn thận bị lộ tung tích thuốc giải rồi sao? Chẳng biết nàng sao lại để lộ ra như thế, cứ cho Sofia đau đớn thêm một thời gian nữa chắc hẳn sẽ có trò vui đến từ vị trí của Gregory rồi.
"Dì tới đây có chuyện gì?"

"Thiên Yết đâu?"

Không để cho Reginald nói hết câu, Raina đã trầm giọng xuống hỏi. Giờ không phải là lúc có thể để ý đến vị trí bảng xếp hạng như nào nữa rồi, tính mạng của con gái mụ quan trọng hơn tất cả những thứ này!

Reginald ánh mắt tối lại, cái thái độ này là sao? Ý là đến đòi thuốc giải sao? Mụ vẫn nghĩ con gái mụ bị như thế là không đáng à?

"Không có ở đây."

"Không có? Đừng có đùa với ta!"

Raina biết không thể la lối trước mặt của Reginald nên chỉ có thể giả bộ nghiêm nghị. Lớn tiếng trước mặt tên này không khác gì đi tìm con đường tự giam cầm mình trong nhà lao của Dinh thự cả, hắn có thể dễ dàng biến trắng thành đen. Không khôn khéo khi đối mặt, có thể vừa không lấy được thuốc giải lại còn chuốc họa vào thân!

Reginald ngoài mẹ mình và mẹ ruột của Elena ra thì hắn hình như chẳng ưa người nào khác trong đám phu nhân của cha hắn thì phải, hắn từ đầu đến cuối nhìn Raina với ánh mắt đầy khinh bỉ và dò xét. Đây có phải là hậu quả cho những việc làm bỉ ổi của mụ trước đây hay không? Cài người bên cạnh phu nhân Helen, âm thầm hạ độc khiến phu nhân tinh thần không ổn định, ép Elena phải xa mẹ ruột.
Tính cả những điều đó, vận hết lên người Sofia như vậy thôi vẫn là chưa đủ!

"Không phải luật dinh thự rất rõ ràng rồi sao? Nếu Thiên Yết đã khiến Sofia thành ra như vậy thì phải cứu chữa nó!"

Reginald bật cười khanh khách, đúng là dinh thự có luật như thế, làm tổn hại ai thì phải ra tay cứu người đó nhưng thực sự có mười lần hại nhau thì cũng chỉ có một lần chịu ra tay cứu giúp thôi, còn lại đều bỏ mặc ở đó.

"Cậu cười cái gì?" - Raina nghiến răng nhìn Reginald đang cười nhạo mình mà trong lòng bùng lên lửa giận, nếu như cậu ta không phải là người đứng trong bảng xếp hạng thì chắc chắn mụ đã cho hắt một cái bạt tai!

"Luật sao? Bà có tư cách nào để nói đến luật? Từ trước đến giờ bà chính là người không tuân thủ luật lệ nhất, đừng có nghĩ được cha ta yêu thích thì có thể làm gì thì làm."
"Ta sẽ nói với Alva rằng chính Thiên Yết đã cho con quạ chết tiệt đó cào rách đôi mắt của con gái ta! Đến lúc đó cô ta có không muốn cũng phải đưa ra thuốc giải! Thứ con hoang đó, làm sao so được với con gái ta chứ!"

"Mời, đường đi ở bên kia." - Reginald lịch sự chỉ đường rồi bật cười. - "Đi đi, cố gắng vào không lại quỳ suốt một đêm mà chẳng được gì. À, cha rất yêu thích con quạ của Thiên Yết, không chừng còn giữ vết thương của Sofia lại để xem tác dụng của chất độc đó nữa. Hóa ra chị ta cũng không vô dụng lắm, có thể làm vật thí nghiệm cơ mà? Cũng y như Lena hai năm trước bị chị ta đem ra hành hạ thừa sống thiếu chết."

Chát!

Elena và Edward thất kinh trước hành động của phu nhân Raina, mụ không biết mình đang chạm vào ai hay sao!

"Cậu không được nói con gái ta như thế!"
Cuối cùng thì Raina cũng không giữ bình tĩnh được mà lao đến cho Reginald một cái bạt tai. Hà, hóa ra cảm giác bị tát một cái là như thế này, giờ anh mới cảm thấy Thiên Yết cứng rắn làm sao. Em ấy bị mẹ ruột tát mà vẫn còn giữ được bình tĩnh nói chuyện phải trái, nhưng bản thân hắn thì chắc là không rồi.

Thiên Yết, coi như anh thua em lần này đi.

"Thật sao?"

Reginald con mắt tối sầm, sắc như dao găm. Thân mình hắn nhịp nhàng phối hợp, tay hắn vươn tay đến chính xác nắm lấy cổ của phu nhân Raina và bóp chặt khiến mụ hốt hoảng, đánh rơi cái túi xách ở trên tay.

Gân tay của Reginald dần dần nổi lên, xương quai hàm của hắn càng lúc càng hiện rõ hơn nữa, chắc chắn là đang dùng sức quá mạnh để bóp cổ của Raina. Elena đứng ở bên trên ban công chính vội chạy xuống khiến Edward cũng giật mình chạy theo.
Lena chính là con gái nuôi của phu nhân Ariana cũng coi như là em gái của Reginald, hai năm trước khi mà Sofia thành công lội ngược dòng lên vị trí thứ chín tìm tới đứa không có tài năng gì với thân thể gầy còm, yếu đuối ấy để xin giúp đỡ và được con bé chấp nhận. Không ngờ, cô ta lại muốn Lena giúp bằng cách làm vật thử nghiệm độc dược khiến nó không qua khỏi, chết ngay hai ngày sau đó!

"Reginald, dừng lại đi! Anh sẽ gϊếŧ chết dì ta đó!"

Tiếng của Elena vọng ra từ trong nhà nhưng dường như Reginald không hề nghe thấy, trong mắt hắn chỉ là khuôn mặt tái nhợt như thiếu khí của phu nhân Raina và tay của mụ thì sống chết nắm cào lên cẳng tay mình.

Hôm nay thực sự là một ngày không may mắn chút nào khi Thiên Yết lại ra khỏi nhà và Reginald lại mất bình tĩnh. Hai đưa trẻ con là Edward và Elena đã cảm thấy đủ choáng váng rồi!
Gregory không biết từ đâu xông tới, không nói không rằng lập tức cùng vỏ bọc kiếm đập thẳng vào sau gáy của Reginald. Bị một lực mạnh mẽ tác động vào, Reginald cứng người rồi thả tay đang bóp lấy cổ của Raina, loạng choạng vài bước rồi ngã xuống nền đá ở trong khuôn viên. Đầu hắn quay mòng mòng cùng một loạt cảm giác cực kỳ khó chịu liên tiếp ập tới, như thể có hàng ngàn cái trống được liên tục đánh ầm ầm trong đầu hắn.

"Cậu còn định gϊếŧ ta? Nếu Sofia nội trong ngày hôm nay không có thuốc giải...thì Thiên Yết, ta sẽ gϊếŧ cô ta! Ta sẽ gϊếŧ đứa con hoang đó, cho cô ta một cái chết thê thảm!"

Chát!

"Câm miệng! Miệng dì thật bẩn thỉu!"

Elena vung tay thật mạnh và bàn tay đó của nàng đáp thẳng xuống mặt của Raina, mụ ta ngã ngay xuống đất sau cái tát đó của con bé. Lồng ngực của Elena phập phồng theo từng nhịp thở của nó, đây là lần đầu tiên nàng ra tay đánh người, mà lại là đánh một vị phu nhân quả thực khiến người ta có chút hoảng.
Edward nhanh chóng tiến lên giữ cho Elena lùi ra sau, ai mà biết ở lâu với Thiên Yết thì con bé có nhiễm luôn tính tàn nhẫn của chị ta hay không, hắn cứ kệ như thế chắc nó tặng phu nhân Raina một vết thương đầy độc như con gái mụ quá!

"Elena, bình tĩnh một chút!"

"Ngươi điên rồi sao? Dám đánh ta?" - Raina trợn mắt lên nhìn con nhóc dám vung tay tát mình một cái đau điếng, dường như mụ đang đánh giá quá thấp đứa nhỏ này!

"Muốn gây chuyện thì cút về nhà phía Nam của bà đi! Chỗ này không chào đón! Lần sau còn dám tới gây chuyện không đơn giản chỉ là một cái tát!"

Elena không để mụ nói hết câu, lập tức quát thật lớn. Nàng chẳng quan tâm liệu có người nào nghe thấy không, nàng chỉ quan tâm rằng ả đàn bà này mắng người bảo vệ cho nàng, mắng chị gái nàng là con hoang, còn đem ra so sánh với kẻ thất bại như Sofia đó?
"Tội nghiệt của dì, cha tôi vì nể mặt cha của dì nên mới coi như không thấy gì. Nếu thích nói chuyện luật lệ dinh thự như thế thì đến tối cùng tới nhà của cha, xem bên nào phải chịu thiệt nặng hơn?"

Raina nghe lời nói của Reginald như vậy liền nín bặt, đúng như lời của hắn thì phân chia rõ ràng bên mụ sẽ là thiệt hơn. Chuyện của Lena hai năm trước, Alva cho rằng do con bé đó ốm yếu nên mới mất mạng, nếu như Reginald nói ra chuyện này và ép cha hắn phải xử phạt thì mụ đương nhiên không thoát khỏi!

"Đừng tưởng tôi không nói thì sẽ không biết, chỉ với vài chuyện lặt vặt đương nhiên sẽ không dồn được dì vào chỗ chết."

"Reginald, anh không thể nói như thế được!" - Gregory bất mãn với cách nói chuyện của anh trai, liền lên tiếng.

Reginald đứng dậy, Edward đỡ anh ta vào bên trong nhà, tiện tay kéo luôn cả Elena đi theo. Một ngày hỗn loạn thế là đủ rồi.
Edward trước khi cho quản gia đến đuổi hai người kia ra ngoài liền bỏ lại một câu:

"Chuyện này cứ đợi chị Charm về giải quyết đi, chúng ta sẽ cùng tới Khuôn viên Chính!"

Bình luận

Truyện đang đọc