Ngay sau khi Giản Linh vừa rời đi, tay bắn tỉa anh tuấn kia đã cầm theo một vali đựng súng đến bộ chỉ huy tạm thời.
Âu Tuấn có chút tò mò, rốt cuộc giọng nữ bên trong máy vô tuyến kia có chút quen tai này là ai, có thể chỉ huy tình huống này cũng không phải chuyện tầm thường đâu… Là phụ nữ sao?
Ngoài ra còn có lời nguyền trong viên đạn đặc biệt vào lúc đó và tình trạng sau khi ngắm bắn trúng chuẩn xác vào mục tiêu mà trên mặt của mục tiêu lại lộ vẻ kỳ lạ đó.
“Thiếu tá Âu.” Cảnh sát Viên đi tới bắt tay anh: “Cũng may lần này có anh.”
“Anh khách sáo quá rồi.” Âu Tuấn bắt tay anh ta, ánh mắt liếc nhìn vào trong bộ chỉ huy đánh giá một chút.
Tất cả bọn họ đều là nam, cũng không phải phụ nữ.
Âu Tuấn: “Cảnh sát Viên, người phụ nữ chỉ huy hành động trên máy vô tuyến vừa rồi kia là ai vậy?”
Vẻ mặt cảnh sát Viên có chút khó nói: “Chuyện này… Là cơ mật.”
Không liên quan đến vụ án này, đặc thù của quân đội quả thực là bí mật.
Âu Tuấn biết làm việc ở đâu cũng có quy tắc, nghe vậy anh cũng thoáng mỉm cười: “Vậy thì, đưa viên đạn đặc biệt kia đến tay tôi đi…?”
Cảnh sát Viên càng khó xử hơn nữa, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi: “Thiếu gia Âu, ngài đừng làm khó tôi mà.
Nếu thật sự ngài muốn biết, hay là… Đi hỏi ông cụ Âu đi?”
Ông cụ Âu, Âu Xa Phương, một nhân vật cấp lão thủ trưởng.
Nếu ông cụ đã muốn mở miệng nói ra cái bí mật này thì cũng không cần phải khiến cho cảnh sát Viên này khó xử.
Âu Tuấn: “…”
Anh bị đuổi ra khỏi nhà, nên mấy ngày nay anh cũng không dám gọi điện thoại nói chuyện với ông nhà.
Nhưng cũng không làm khó cảnh sát Viên nữa, Âu Tuấn chạm trán với Nhạc Phong, là đồng đội của anh, bây giờ là một đặc công nên đến nói vài câu.
Cũng bởi vì Nhạc Phong tham gia vào hành động này, cho nên Âu Tuấn mới đến để viện trợ chuyện bên ngoài này.
Nhạc Phong vỗ vỗ vai anh ấy nói: “Không hổ là tay thiện xạ Thiếu tá Âu mà.”
Âu Tuấn cười nhẹ, hỏi một câu: “Có thể cứu được không?”
“Cậu đang nói người bị cậu bắn sao? Xe cứu thương kéo đi rồi, chắc có lẽ sẽ cứu được.” Nhạc Phong đáp.
Trong lòng Âu Tuấn có một cảm giác khó tả, dù anh đã làm trong ngành này mấy năm, anh cũng biết làm quân nhân là vì chính nghĩa, có đôi khi còn phải đổ máu nữa.
Nhưng mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ bắn chết, vẫn sẽ có một số cảm xúc tiêu cực, nhưng lần này cảm giác rất khác.
Nó giống như… có thể trả giá bằng mạng sống, cũng có thể giải quyết vấn đề và khủng hoảng.
Còn có vẻ có cảm giác thành tựu hơn so với anh giết chết một mạng người.
Âu Tuấn: “Cậu có biết cô gái ở trong bộ chỉ huy vừa rồi là ai không?”
Nhạc Phong sửng sốt: “Phụ nữ sao? Phụ nữ nào chứ? Đội của chúng tôi vừa rồi vẫn luôn do đội trưởng Viên chỉ huy mà.”
Âu Tuấn xua xua tay: “Thôi quên đi.”
“Hôm nay cậu còn đến chỗ tôi ở sao? Ông cụ nhà cậu vẫn chưa cho cậu trở về à? Đoán chừng đội của tôi còn phải bận một lúc nữa, tôi đưa chìa khóa cho cậu trước không?” Nhạc Phong hỏi.
Âu Tuấn suy nghĩ một lúc, liền nghĩ đến chiếc chìa khóa ở trong túi mà Giản Ba đưa, sản nghiệp của nhà họ Giản có một mỏ quặng.
Mà nơi ở Giản Ba hỗ trợ cho anh chắc hẳn không thua kém gì với tòa nhà cao cấp ở vườn Quảng Nhã.
Âu Tuấn nhướng mày, liền lắc đầu: “Không cần đâu, tôi sẽ qua ở với ông chủ.”
Âu Tuấn lái xe đi đến vườn Quảng Nhã..