THIẾU TƯỚNG ĐẠI NHÂN SỦNG VỢ TẬN TRỜI



Nói xong, Âu Tuấn mắt mở to nhìn vào đôi mắt trong veo và xinh đẹp của cô, đôi mắt chứa đầy những biểu cảm khó tin.
Cô hít một hơi thật sâu rồi rút tay từ trong túi ra, vừa đặt chiếc chìa khoá vào lòng bàn tay anh, vừa hậm hực nói: “Sao đất nước có thể nuôi nổi một tên xã hội đen như anh chứ!”
Âu Tuấn cất chìa khoá vào túi, cười thật tươi sau khi nghe điều đó: “Tôi xin lỗi, có lẽ sau này cô sẽ phải nhìn mặt và gặp lại một tên khốn nạn như tôi rồi, hãy từ từ làm quen nhé.”
Giản Linh không muốn nói chuyện với anh, hay đúng hơn là không thể nói lại anh ta.
Âu Tuấn không chủ động lên tiếng nữa, cả hai cùng đi ra ngoài và xuống tầng dưới trong im lặng.

Âu Tuấn có ý định tham gia vào đội cảnh sát đặc nhiệm để theo dõi Nhạc Phong và những người khác trong ngày huấn luyện, anh ở trong trại đó cũng đã quen rồi.

Nếu thời lượng cho việc huấn luyện đột ngột giảm xuống và không có việc gì để làm mỗi ngày thì anh sẽ cảm thấy khó chịu.

À đúng rồi, anh định đặt một chiếc giường ở phòng ngủ thứ hai.
Giản Linh định đến đơn vị để xử lý tên ác ma suýt chút nữa thì gây ra vụ án lớn ngày hôm trước.
Hai người đi ra thang máy để lấy xe.
Âu Tuấn lái chiếc xe Hummer về phía cổng, đột nhiên bị một chiếc Maserati lao tới bên phải của anh, chỗ phân nửa đầu xe.
Mặc dù hạng bất động sản của vườn Quảng Nhã không thấp, cũng có rất nhiều hạng xe hơi sang trọng.
Ngay cả khi Âu Tuấn không thể nhìn rõ ai đang ngồi ở ghế lái sau màn chắn của tấm kính cửa sổ ô tô, anh cũng có thể đoán được qua mẫu xe sang và thái độ liều lĩnh khi lái xe như thể không hề tiếc tiền.
Trăm phần trăm là bé Năm nhà họ Giản rồi, người mà có tiền đã không chạy như thế rồi.
Âu Tuấn hạ cửa kính xe xuống, tăng âm lượng nói to: “Giản Linh, cô đang định vồ lấy cái gì vậy?”

Chủ xe Maserati kia đáp lại anh… Sau khi cửa sổ ghế lái của xe được hạ xuống là một bàn tay vươn ra ngoài trông rất khó coi.

Đó là ngón tay giữa được dựng thẳng đứng… Âu Tuấn một tay ôm trán, tay kia quay cảnh này để gửi cho Giản Anh.
Giản Linh rút ngón tay giữa của mình lại, nâng kính cửa sổ lên, hất thẳng chiếc xe về phía của chiếc Hummer, một cú đạp ga nặng nề, động cơ rít lên và lao thẳng ra ngoài.
Lúc xe dừng ở đèn đỏ đầu tiên, anh ba gọi.
Giản Linh kết nối trực tiếp điện thoại với bluetooth trong ô tô.

Điều bất ngờ là tiếng quát của bà Dương Tâm Lan vang khắp cả ô tô như sắp phát nổ.
Giản Linh rùng mình và suýt đạp nhầm chân ga.
“Giản Linh! Con như thế thì ra cái đạo đức gì nữa! Con gái nhà người ta là hơn nhau ở cử động của ngón giữa! Lúc ra nước ngoài học mấy cái tốt thì không học mà đi học cái này phải không?”
Giản Linh run rẩy hỏi: “Đây… Đây không phải số điện thoại của anh ba sao…”
“Cô hai của con và mẹ đang uống trà buổi sáng đây này! Thằng Anh cũng đang ở đây! Mẹ đang ngồi bên cạnh nó tự nhiên nhìn thấy ảnh do Âu Tuấn gửi! Đi trên đường à? Lên mặt à? Muốn trên đường đi đánh nhau với Âu Tuấn sao? Lại còn giơ ngón giữa? Con đang làm gì vậy? Mặt trước của xe con dài hơn nữa hãng khác đúng không? Con có tin rằng bà già này sẽ đổi cho con thành một chiếc xe bánh mỳ Wuling Sunshine mũi ngắn không hả?”

Ngay bên trái trên đường lái xe của cô, một chiếc xe Wuling Sunshine chạy vù vù tới.
Cô nheo mắt hỏi: “Mẹ à, mẹ có phải mẹ ruột của con không vậy…”
“Nếu như mẹ không phải mẹ con, con như vậy thì mẹ đã ném xuống sông cho chết đuối rồi.”
Bà Dương Tâm Lan ở đầu dây bên kia nói một cách ghét bỏ.

Sau đó bà nhấn mạnh: “Ở cùng với thằng Tuấn nhà họ Âu cho tốt vào, nó là một thằng nhóc tốt, đừng suốt ngày bắt nạt người ta.

Nếu không mẹ không tha cho con đâu!”.


Bình luận

Truyện đang đọc