Chương 96
Cả những chất nhầy dơ bẩn trắng vàng kia trên kính chắn gió cũng biến mất theo.
Âu Tuấn cứ lái xe cho đến giao lộ dưới chân núi, từ xa đã có thể nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy trên xe cảnh sát và xe cấp cứu, rất bắt mắt trong trong bóng đêm.
Cũng bắt mắt như vậy là chiếc xe Maserati của Giản Linh, đứng ngạo mạn giữa đám xe cảnh sát và xe cấp cứu.
Lục Phi và Giang Dương Minh nhàn nhã và vô tư dựa vào xe đợi, nhìn thấy bọn họ lái xe xuống thì lập tức đến đón.
“Đội trưởng Giản.”
Lục Phi gọi đội trưởng Giản, nhưng mắt thì không nhịn được nhìn Âu Tuấn một chút.
Giang Dương Minh nhìn cổ tay của Giản Linh, hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ.”
Giản Linh tùy ý trả lời.
Lục Phi đứng ở bên cạnh, thấy hơi kinh ngạc: “Ôi trời! Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại biến thành đầu heo rồi?”
Lục Phi thấp giọng hỏi Giản Linh một câu: “Đó là con trai của cục trưởng La phải không? Đội trưởng Giản, cô lấy việc công trả thù riêng sao?”
Giản Linh vỗ lên đầu anh ta: “Ăn nói lung tung, tôi giống một người không thể phân biệt nặng nhẹ phải trái như vậy ư?”
Lục Phi thâm dĩ vi nhiên gật đầu: “Giống.”
*Thâm dĩ vi nhiên (深以为然): tự bản thân cũng sâu sắc cho là đúng, tự nhận quả thực là thế.
“Được rồi, đừng lảm nhảm nữa.”
Giản Linh nói rồi nâng cằm về phía Giang Dương Minh: “Đám bánh mì kẹp này đều bị kinh sợ cả rồi, để xe cấp cứu đưa đến bệnh viện đi, sang chấn tâm lý khá nặng, bàn bạc với đơn vị liên quan đi, phải làm tốt công việc bảo mật.”
Giang Dương Minh gật đầu: “Cô yên tâm, tôi biết nên làm thế nào.”
Vừa nói xong, Âu Tuấn vẫn luôn im lặng ở bên cạnh đột nhiên nói, giọng nói âm trầm: “Còn cô?”
“Hả?”Giản Linh không hiểu đưa mắt nhìn anh, Âu Tuấn chỉ cổ tay cô: “Cô không đến bệnh viện sao?”
Còn chưa đợi cô mở miệng nói, Lúc Phi đã nhanh nhảu nói: “Đúng vậy, đội trưởng Giản cũng xem như là bị thương vì việc công, đúng không? Tôi và Giang Dương Minh vẫn còn phải bàn bạc việc tiếp theo, làm phiền anh Âu đưa đội trưởng Giản đến bệnh viện nhé?”
Giản Linh khó tin nhìn Lục Phi, Lục Phi khẽ ho một tiếng, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Giản Linh, hỏi Âu Tuấn: “Anh Âu, được không?”
Âu Tuấn gật đầu: “Được.”
Không biết anh lấy chìa khóa xe của Giản Linh từ đâu ra, anh mở khóa rồi mở cửa ghế lái phụ, nhìn Giản Linh, sau đó nghiêng đầu tỏ vẻ bảo cô lên xe.
Giản Linh kinh ngạc, ngẩn ngơ: “Âu Tuấn, kỹ năng thuận tay này của anh cũng có thể phát triển thành nghề phụ được rồi đấy.”
“Quá khen.”
Mặt Âu Tuấn không hề đỏ, anh tự xem nó như là một lời khen mà nhận: “Lên xe.”
Giản Linh bị anh lôi đến bệnh viện khám gấp cùng với đám trẻ trâu trên xe cấp cứu, cũng xem như là đi theo ngay phía sau.