THIẾU TƯỚNG ĐẠI NHÂN SỦNG VỢ TẬN TRỜI



Giản Linh nhăn mày: “Không được, những bộ quần áo đó… Nếu tôi mặc vào thì sẽ không đi đường được, khi đi sẽ bị rẽ sang hướng khác!”
Nói rồi, cô chỉ về phía sảnh, nhờ Âu Tuấn: “Thiếu tá Âu, chìa khóa xe của tôi ở trên tủ giày ở sảnh, trong cốp xe có quần áo dự phòng của tôi, anh đi lấy giúp tôi một chút nhé?”
May mà lúc sáng Lục Phi lái xe của cô dừng ở Vườn Quảng Nhã, nên mới có quần áo dự bị ở sau cốp xe để duy trì mạng sống… Âu Tuấn gật đầu rồi lấy chìa khóa đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại mới hít thở một hơi thật dài.

Khi vào trong thang máy, anh vỗ vỗ trán, tự nói một mình: “Âu Tuấn, mày điên rồi à, thật là lâu rồi không thấy phụ nữ nên đồ nguội cũng không kiêng… Cái gì mà chân trắng, chân dài chứ, đó là người có thể leo từ ống dẫn nước ở tầng ba xuống không chớp mắt.

Bình tĩnh, bình tĩnh…”
Rất nhanh, Âu Tuấn đã lấy quần áo để thay ở trong cốp xe lên, một cái áo thun đơn giản và một cái quần dài, là loại vô cùng thoải mái, chỉ là rất không nữ tính… Sau khi Giản Linh thay quần áo xong rồi đi ra thì dường như được bơm máu vậy, sống rồi.


Âu Tuấn cũng thay xong quần áo.

Mặc dù không cố ý nhưng ai người đều mặc áo thun, quần dài cùng với đôi bốt màu cát, lại có thân hình thon dài, đẹp đẽ, cùng nhau đứng trong thang máy.

Lúc đứng đối diện với tấm gương trong thang máy, hai bóng người phản chiếu trong gương rất rõ ràng.

Khí chất, quần áo đến dáng người, đều rất hợp.

Giản Linh xoay chìa khóa xe trong tay, sau đó kéo Âu Tuấn ngồi xe của mình.

Âu Tuấn ngồi trên ghế phụ thoải mái của xe Maserati, dựa ra phía sau, nói: “Nhà tư bản cực kỳ độc ác.


Giản Linh khởi động xe, chậc một tiếng rồi liếc mắt nhìn anh: “Thiếu tá Âu không có lập trường để nói tôi nhỉ? Đừng nói cứ như nhà họ Âu các người chỉ đơn thuần là cái gì mà giai cấp vô sản vậy.


Công ty của cô anh có nhiều dự án cấu kết với nhà họ Giản chúng tôi đấy.


Âu Tuấn mỉm cười, bất lực nói: “Dùng từ cấu kết, không hay lắm nhỉ.


Giản Linh lái xe từ Vườn Quảng Nhã ra ngoài, đưa mắt hỏi anh: “Buổi chiều anh muốn đưa tôi đi đâu đấy?”
“Ăn cơm trước đã.


Âu Tuấn nói, rồi liếc mắt nhìn cô, trong đôi mắt tràn đầy sự hứng thú trêu chọc: “Đội trưởng Giản dự định đưa tôi đi đâu dùng bữa đây?”
Đôi mắt Giản Linh tức giận, trợn tròn, ngay sau đó liền mặt mày rạng rỡ: “Ôi trời, thật dễ nghe, gọi thêm đội trưởng Giản nữa tôi nghe xem?”
“Giản khỉ con, có có biết người phải biết thỏa mãn với có thể luôn vui vẻ không?”
Âu Tuấn nói.

Đôi mắt của Giản Linh càng tròn hơn, không còn mặt mày rạng rỡ nữa: “Tôi mới không phải là khỉ con! Âu Tuấn, anh một vừa hai phải thôi, anh đã đặt cho tôi bao nhiêu biệt danh rồi?”
Âu Tuấn hùng hồn nói: “Đây không phải tên tôi đặt cho cô, lúc mẹ cô gọi cô là con khỉ thối, tôi đã nghe thấy.



Giản Linh nhớ đến nữ sĩ Dương Tâm Lan nhà mình quả thật hở tí là lại gọi cô là khỉ thối, khỉ con nghịch ngợm, khỉ ranh.

Thì cảm thấy câu này của Âu Tuấn đúng là không thể phản bác, cô bĩu môi càu nhàu: “Như vậy sẽ mất đi bé cưng đấy.


“Nói cho tử tế.


Giản Linh ngay lập tức “nghiêm chỉnh”
thái độ của mình, đưa mắt lườm anh một cái: “Thấy ghét! Mẹ gọi tôi là khỉ thối thì có thể giống nhau sao? Bà ấy còn gọi tôi là tâm can bảo bối, thiếu nữ xinh đẹp nữa kìa, sao anh không học theo luôn đi?”.


Bình luận

Truyện đang đọc