THIẾU TƯỚNG ĐẠI NHÂN SỦNG VỢ TẬN TRỜI



“Cho nên tôi không hỏi anh có chắc không, anh nói ta chắc chắn 10% tôi mới ra tay, anh phải nói không chắc, tôi chỉ tự biết thở dài.


Giản Linh không cảm thấy điều đó có gì không ổn, cô chỉ đạo hành động nên đương nhiên cô phải đưa ra các biện pháp đối phó để giảm thiểu thiệt hại.

Hơn nữa, giáo viên dạy hóa bị những linh hồn ma quỷ vốn dĩ vô tội nhập, nếu vẫn mất mạng thì không phải quá đáng sao?
Nghe được Giản Linh lời nói, Âu Tuấn nhướng mày, xấu xa hỏi: “Ồ, nghe lời của cô, rất tự tin về kỹ thuật bắn súng nhỉ?”

Giản Linh cũng nhướng mày, tùy tiện nói toạc ra: “Ừ, không phục?”
Âu Tuấn phanh gấp, xe dừng ở giữa đường, quay đầu nhìn Giản Linh: “Được rồi, đánh cược quyền sử dụng giường lớn đi, thế nào?”
Giản Linh vỗ vỗ hai tay: “Đi đi! Đội trưởng Giản mà sợ anh sao?”
Trường bắn nằm ở ngoại ô thành phố Yên Ninh, cách khu quân sự không xa.

Đối với loại hình kinh doanh trường bắn, người đứng sau không có nền tảng quân sự thì thực sự không dễ thực hiện.

Vì vậy, chủ trường bắn cũng là người của khu quân sự, tuổi lớn hơn Âu Tuấn một chút, nhưng đều là những gương mặt thân quen.

Khi Âu Tuấn thỉnh thoảng nhàn rỗi về nhà sau nghỉ phép, sẽ đến chơi và làm cổ động.

Giản Linh cũng là khách quen tại trường bắn trước khi được chuyển sang nước A.

Do đó, khi đi được nửa đường xe của Âu Tuấn dừng lại một lúc, anh cùng Giản Linh ăn nhịp với nhau đi đến đó sau nhiều lần quyết định, anh bẻ lái vô lăng, điều chỉnh một vòng lớn, đi về phía trường bắn.


Chủ sở hữu trường bắn, tên là Hùng Đại.

Vừa đến trường bắn, nhìn thấy Hùng Đại giống như bảo vệ thu phí, người cao lớn thô kệch ngồi ở trên ghế tựa bên cạnh cổng, vắt chéo chân, vừa ngồi vừa rung chân như bị co giật.

Sống mũi Hùng Đại có một cặp kính râm, trên mặt đất trước mặt anh ta, có đầy hạt hướng dương…
Nhìn thấy chiếc Hummer của Âu Tuấn dừng ở chỗ đậu xe phía trước, anh liền vươn tay kéo kính râm xuống, khi nhìn thấy Giản Linh bước xuống khỏi xe của Âu Tuấn, Hùng Đại nhìn thẳng cô.

“Hùng Đại.

” Âu Tuấn bước lên, Hùng Đại giơ tay lên chào anh, vẫn chưa hoàn hồn, lúng ta lúng túng nói: “Ôi, đúng là mới lạ…”
Hùng Đại đưa ngón trỏ mũm mĩm lên, chỉ vào Âu Tuấn và Giản Linh, lắc lư qua lại: “Các người … đang làm gì vậy? Hai vợ chồng đều cùng về nhà à?”
Lúc đầu Hùng Đại là người em của khu quân sự, hiển nhiên là đã từng nghe nói qua về việc nhà của ông Âu và nhà của ông Giản.

Ngay khi những lời này vừa nói ra, sắc mặt cả người đều cứng đờ.


Giản Linh: “Trở về nhà cũng không đến lượt anh lên tiếng?”
Nghe xong lời của cô, Hùng Đại hiển nhiên càng hiểu lầm hơn: “Thật sự là vợ chồng à?”
Âu Tuấn đau đầu: “Giản Linh, cô nói chuyện có thể chọn trọng điểm nói không?”
Giản Linh trừng mắt nhìn anh.

Hùng Đại đứng ở một bên dạy dỗ: “Tuấn, sao anh có thể nói chuyện với Giản Linh như vậy, thiếu thanh lịch!”
Âu Tuấn không ngờ Hùng Đại biết cô nên hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Hùng Đại đứng lên, một thân mật mạp run rẩy nói: “Làm sao không thể biết được? Đây là nữ thần duy nhất trong trường bắn! Anh không thường xuyên trở về, cho nên không có nhìn thấy, hai người ở trường bắn chính là một anh một chị đó! ”
Hùng Đại giơ ngón tay cái và so sánh với Âu Tuấn: “Trong đám con trai, anh là số một.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc