“Âu! Ye!”
Giản Linh lập tức đánh trống lảng.
Bà Dương Tâm Lan: “Con đừng giở ngoại ngữ ra với mẹ.
”
Giản Linh: “Bà Dương Tâm Lan, mẹ còn nhớ có người con gái này à?”
Dương Tâm Lan: “Đại khái vẫn còn nhớ đã sinh ra cái đồ thích diễn trò như con đấy! Mau mở cửa ra!”
Giản Linh: “??”
Chuông cửa vang lên.
Chết tiệt! Giản Linh ở trong phòng khách như kiến bò trên chảo nóng.
Tối hôm qua đã đi rình trộm rồi, sáng nay vẫn còn muốn tra hỏi nữa à?
Âu Tuấn không có ở đây để diễn trò cùng! Làm sao bây giờ?
Sau tiếng chuông cửa vui vẻ vang lên là tiếng đập cửa ầm ầm.
Giản Linh đau khổ ra mở cửa, cũng không còn cách nào khác, ở nhà mẹ cô chính là sư tử hà đông, còn ba cô không biết trời sinh khôn khéo hay do làm ăn lâu năm nên trở nên khôn khéo, tóm lại là tính tình vẫn ôn hòa hơn nhiều.
Thế nên từ nhỏ Giản Linh đã sợ mẹ.
Làm sao dám không mở cửa cho thái hậu được?
Giản Linh lập tức mở cửa ra, trên mặt đầy tươi cười: “Mẫu hậu đại nhân! Hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”
Dù sao thì trăm mưu ngàn kế cũng không bằng xu nịnh.
Giản Linh vừa nói xong, lập tức thấy Dương Tâm Lan đứng bên cạnh người phụ nữ dịu dàng kia.
Cô sững người một lúc rồi nói: “Bác, bác cũng đến đây ạ?”
Dịch Vân Huệ cười dịu dàng: “Đúng vậy, đến thăm các cháu một chút, tiện thể mang cho ít đồ.
”
Từ biểu hiện của bà Dương Tâm Lan và bà Dịch Vân Huệ, có vẻ hai người rất hài lòng với màn biểu diễn của Giản Linh và Âu Tuấn hôm qua.
Nhưng bây giờ trong nhà chỉ có mình Giản Linh, chuyện này khó rồi đây!
Bà Dương Tâm Lan đã nhướng mày đe dọa: “Không mời chúng ta vào nhà à?”
“Làm gì có!”
Giản Linh mở rộng cửa: “Mời vào! Mời vào!”
Dịch Vân Huệ vừa vào nhà đã hỏi: “Thằng nhóc thối kia đâu rồi? Sao mới sáng sớm đã đi đâu rồi?”
Lông mày đã nhăn tít lại.
Đầu Giản Linh nhanh chóng nảy số: “Anh ấy… đi tập thể dục buổi sáng.
”
“Thằng nhóc đó lúc nào cũng mang cái thói ở trong quân đội về nhà.
”
Dịch Vân Huệ nắm tay Giản Linh: “Bé Năm đừng có trách nha.
”
Giản Linh nhanh chóng lắc đầu: “Không sao đâu ạ.
”
Dương Tâm Lan ở bên cạnh nói: “Con cũng học tập Âu Tuấn một chút đi, có thói quen làm việc nghỉ ngơi hợp lý như vậy mới khỏe mạnh được!”
“Còn không phải do tính chất công việc của con đặc thù à…”
Giản Linh lẩm bẩm.
Dương Tâm Lan trừng mắt: “Con còn dám nói?”.