? edit: Phương Moe ?
Lục Lưu mới đầu đúng là không có cân nhắc đến vấn đề dòng dõi, nếu hắn thật sự muốn thì cũng sẽ không chậm chạp đến tận bây giờ vẫn chưa thành thân.
Mà hiện tại, nhìn Cảnh Huệ đế so với mình nhỏ hơn bốn tuổi cũng đã thành thân, hơn nữa còn sắp làm phụ hoàng, khiến trong lòng Lục Lưu khó tránh khỏi có chút xúc động.
Lục Lưu vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé trắng mịn của tiểu cô nương, thấy dáng dấp nàng non nớt, rõ ràng vẫn còn là một tiểu cô nương chưa hoàn toàn lớn lên.
Hắn thở dài một hơi.
Tuổi nhỏ như thế, cho dù thật sự thành thân, hắn cũng sẽ không để nàng sinh con sớm. Nghe tiếng nàng nũng nịu giận hờn một câu, Lục Lưu mới cười cười:
“Chuyện này chúng ta để sau hãy nói.”
Hắn biết nàng lo lắng cho Hoắc Tuyền, bèn động viên nói:
“… Hoàng hậu nơi này, nàng không cần phải lo lắng, sẽ không sao đâu.”
Giang Diệu biết Lục Lưu có bản lãnh lớn, hắn đã nói không có chuyện gì vậy nàng tự nhiên cũng yên tâm. Nghĩ đến Nhị ca mình sắp thành thân, Giang Diệu bèn hỏi:
“Chàng đã nhận được thiệp cưới của Nhị ca chưa?
Thời điểm mẫu thân nàng lên danh sách khách mời, nàng cũng muốn nhắc nhở mẫu thân, bất quá khi đó có Tam thẩm thẩm của nàng ở đấy, Tam thẩm thẩm là người rất thích trêu ghẹo, nàng sợ Tam thẩm thẩm sẽ trêu nàng còn chưa có thành thân mà lòng đã hướng về phía phu quân, thế nên nàng mới không nói nữa.
Với lại nàng nghĩ trong lòng mẫu thân sẽ tự biết —— dù sao Lục Lưu cũng là con rể tương lai của người nha.
Nàng thuận miệng hỏi một câu, thấy Lục Lưu không lên tiếng, nàng cho rằng mẫu thân đã quên mời hắn rồi, lúc này nàng mới nhíu mày oán trách nói:
“Nương chắc bận nhiều việc quá, có lẽ sẽ gửi thiếp mời cho chàng sau…”
Nàng lầm bầm nói, lại nghe thấy hắn trầm thấp cười, mặt mày không chút nào lãnh đạm giống thường ngày. Giang Diệu mới hiểu ra mình bị hắn lừa, nàng liền vươn tay đập một quyền vào ngực hắn, bĩu môi:
“Tốt, chàng lại dám đùa cợt người ta.”
Lục Lưu thuận thế nắm lấy tay nàng, nói:
“Bản vương nhận được. Ngày ấy Bản vương nhất định sẽ chuẩn bị cho Nhị ca nàng một món lễ lớn.”
Giang Diệu đã nghe mẫu thân nhắc đến, thời điểm Đại ca nàng kết hôn, Lục Lưu đã đưa lễ rất quý trọng. Lúc này Nhị ca kết hôn, tự nhiên cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh. Nàng cười cười, gật đầu nói:
“Vậy thì tốt.”
Rồi nàng lại ngẩng đầu hỏi hắn:
“Chàng… Chàng hẹn gặp ta không có chuyện gì sao?”
Vật nhỏ này đúng là không có lương tâm, chẳng lẽ phải có việc gì thì hắn mới muốn gặp nàng sao? Lục Lưu vừa tức vừa buồn cười, hắn cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn nàng, trừng phạt nàng mấy cái.
Tuy nói nàng bị hắn hôn không phải chỉ một lần, nhưng nơi đình nghỉ mát này quá mức lộ liễu. Cho dù muốn hôn nàng thì cũng không thể hôn ở chỗ này được nha.
Nên sau khi Giang Diệu bị hắn hôn, liền lập tức đẩy hắn ra, khuôn mặt nhỏ mắc cỡ đỏ chót, nói:
“Không nói với chàng nữa, ta phải đi rồi.”
Nàng nhìn gương mặt tuấn mỹ của Lục Lưu, giờ khắc này trên môi mỏng dính son của nàng, nhìn có chút buồn cười, nàng nhắc nhở:
“… Chàng lau sạch son trên miệng đi.”
Nói xong, Giang Diệu liền giống như một làn khói chạy đi mất.
Chạy trốn đúng là nhanh.
Lục Lưu vươn tay sờ môi của chính mình, xác thực dính son của nàng. Hắn liền đưa ngón tay lên chóp mũi ngửi một cái..ừm… vừa thơm vừa ngọt.
(๑>◡<๑)
Ra khỏi cung, Giang Diệu liền đi một chuyến tới Tiết phủ.
Mùng sáu chính là ngày Tiết Kim Nguyệt xuất giá, hiện nay Tiết phủ đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, không khí rất là vui mừng.
Giang Diệu đi qua hành lang, dẫn Giang Diệu đi vào chính là nha hoàn thiếp thân Cốc Liễu của Tiết Kim Nguyệt.
Cốc Liễu có khuôn mặt trái xoan, nước da trắng như tuyết, môi hồng mắt sáng, cũng thuộc nhóm nha hoàn có dung mạo xuất chúng.
Giang Diệu nhớ hình như Cốc Liễu cũng không quá mười ba, mười bốn tuổi, vậy mà không biết được ngày thường đã ăn cái gì mà trước ngực nở nang như trái bưởi, làm nổi bật vòng éo tinh tế như liễu, cảm giác không đủ một nắm tay, dù chỉ mặc trang phục nha hoàn nhưng cũng khó giấu nổi tư thái quyến rũ lung linh.
Giang Diệu lại cúi đầu nhìn hai bánh bao nhỏ trước ngực mình, thật sự cảm thấy một chút nhô ra cũng không thấy. (¬_¬)
May mà mùng sáu người kết hôn không phải là nàng.
Cốc Liễu hướng về Giang Diệu nở nụ cười, nói:
“Mấy ngày nay tiểu thư nhà nô tỳ vẫn luôn nhắc tới Giang tiểu thư, không ngờ Giang tiểu thư cùng tiểu thư nhà nô tỳ đúng là có tâm linh liên thông, vừa mới nhắc xong là hôm nay Giang tiểu thư liền đến rồi.”
Từ nhỏ Giang Diệu đã hay đến Tiết phủ, rồi quan hệ cùng với Tiết Kim Nguyệt lại rất tốt, Cốc Liễu thân là nha hoàn thiếp thân, tự nhiên hiểu được vị Giang tiểu thư này là người dễ tính nên nói chuyện cũng tùy ý một chút.
Giang Diệu cùng Cốc Liễu nói chuyện một lúc, khi đang trên đường đến Nhã Phong các của Tiết Kim Nguyệt thì nàng thấy có một nam tử đang đi tới.
Giang Diệu ngẩng đầu xem xét, thấy nam tử thân hình cao to, mặc cẩm bào thắt đai lưng ngọc, tuy là trang phục rất bình thường của quý công tử trong kinh thành, nhưng da dẻ hắn ngăm đen, mày kiếm mắt sáng, so với mấy cậu ấm văn văn nhược nhược kia thì đúng là có thêm một luồng khí khái nam tử.
Nhìn rõ người đến, Giang Diệu mới lộ ra nụ cười, hô:
“Tiết biểu ca.”
Nam tử tuổi trẻ anh tuấn này chính là ca ca của Tiết Kim Nguyệt – Tiết Đằng.
Tiết Đằng dừng bước chân, đánh giá tiểu cô nương đang cười tươi rói ở trước mặt một phen, cũng là lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
“Mới mấy năm không gặp, Diệu Diệu đã lớn như vậy rồi. Ta có chút không nhận ra.”
Giang Diệu vui vẻ, nói:
“Tiết biểu ca cũng vậy nha, cao hơn, đen hơn… mới đầu nhìn làm Diệu Diệu cũng không nhận ra ngay được.”
Tiết Đằng là võ tướng, những năm này cực ít khi trở về nhà, phần lớn thời gian đều trải qua ở trong quân doanh.
Lúc này muội muội hắn lập gia đình, hắn là ca ca mà còn không về nữa thì đúng là không còn gì để nói.
Hơn nữa Tiết Đằng và Trưởng công chúa đã có hôn ước từ nhỏ, hiện tại tuổi của Trưởng công chúa cũng không còn nhỏ nữa, nên hai người này tự nhiên cũng nên kết hôn thôi.
Giang Diệu cùng Tiết Đằng nói chuyện một lúc, nhưng vì nam nữ khác biệt nên hai người cũng không có nói lâu.
Sau khi đến chỗ Tiết Kim Nguyệt, Giang Diệu đem chuyện đã gặp được Tiết Đằng kể ra, vậy mà Tiết Kim Nguyệt chỉ bĩu môi, oán giận:
“Nếu lúc này hắn còn không trở về thì sau này tỷ liền không thèm gọi hắn là ca ca.”
Lời này tuy như vậy, nhưng Giang Diệu biết Tiết Kim Nguyệt đối với Tiết Đằng rất là nhớ nhung, Tiết Đằng có thể trở về, trong lòng tỷ ấy kỳ thực đã sớm cao hứng rồi, chẳng qua là nói một đằng làm một nẻo mà thôi. Nàng lại nghe tỷ ấy nói liên miên cằn nhằn một lúc, nào là lo lắng chỗ này, lo lắng chỗ kia…
Lúc trước Tiết Kim Nguyệt còn rất hưng phấn đấy, nhưng bây giờ nghĩ đến nàng sắp phải gả cho Nhị biểu ca, nàng đúng là bắt đầu thấy hoảng rồi.
Nàng nắm chặt tay Giang Diệu, nói:
“Diệu Diệu, hôm qua mẹ của tỷ nói, không cho Cốc Liễu theo tỷ tiến vào Trấn Quốc Công phủ. Muội cũng biết, Cốc Liễu đã hầu hạ bên tỷ nhiều năm như vậy, trước mắt tỷ lập gia đình, sao có thể liền vứt bỏ nàng ấy như thế?”
Tâm tư Tiết Kim Nguyệt đơn giản, tất nhiên không biết lo lắng trong lòng của mẫu thân. Nhưng Giang Diệu lại hiểu rất rõ ràng.
Nàng giương mắt nhìn ra phía bên ngoài viện, có bốn năm nha hoàn đang bận bịu làm việc, nhưng có một nha hoàn ở giữa là đặc biệt đáng chú ý.
Biểu dì của nàng là người từng trải, nên hiểu được nếu bên người mà có nha hoàn dáng dấp quá đẹp thì sau này sẽ có nguy cơ trở thành mối hiểm hoạ ngầm.
Tuy rằng Giang Diệu tin thưởng Nhị ca, tuy nhiên nàng không muốn vì chuyện này mà Tiết biểu tỷ làm biểu dì không vui, nàng bèn nói:
“Tiết biểu tỷ cứ nghe mẫu thân đi. Cốc Liễu này đẹp mắt như vậy, tỷ mang theo bên mình, không lo lắng Nhị ca muội sẽ coi trọng nàng ta sao?”
Giang Diệu vừa dứt lời đã thấy Tiết Kim Nguyệt vội vã bênh:
“Nhị biểu ca mới không phải là loại người như vậy.”
Nàng thấy Giang Diệu cười vui vẻ, liền biết được là muội ấy cố ý nói như vậy, nàng lại cẩn thận liếc nhìn Cốc Liễu, xác thực bộ dáng đẹp đẽ. Nàng đành châm chước một phen, lẩm bẩm:
“… Vậy cũng tốt, chờ một lúc nữa tỷ sẽ hỏi nàng ấy một chút. Nếu nàng ấy nguyện ý ở trong phủ thì tỷ sẽ bảo mẫu thân quan tâm đến nàng, còn nếu là không muốn thì liền thả nàng ấy ra ngoài phủ.”
Tuổi như vậy mà có thể được thả ra ngoài phủ, Cốc Liễu này đúng là có vận khí.
Giang Diệu nói:
“Vẫn là Nhị tẩu nghĩ chu đáo.”
Tiết Kim Nguyệt oán giận một câu, nhưng vào lúc này nghe được Giang Diệu xưng hô như vậy, trong lòng ngoại trừ thẹn thùng thì còn có chút ngọt xì xì nha….cuối cùng thì nàng thật sự phải gả cho Nhị biểu ca rồi.
(๑>◡<๑)
Rất nhanh đã đến ngày mùng sáu tháng chạp.
Nhị công tử Giang Thừa Hứa của Trấn Quốc Công phủ thú tiểu thư Tiết Kim Nguyệt của Tiết phủ, chuyện này tự nhiên cũng trở thành một giai thoại trong kinh thành.
Mà vị Giang nhị công tử này kết hôn, độ phô trương đúng là nửa điểm cũng không thua Đại công tử.
Ngày mùng sáu hôm đó, đội ngũ đón dâu mênh mông cuồn cuộn dọc theo các dãy phố lớn đi vòng quang kinh thành một vòng. Qua hơn nửa này, mới nhiệt nhiệt nháo nháo đón trở về Trấn Quốc Công phủ.
Nhìn Nhị ca mặc áo hỉ, khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã, giữa hai lông mày tất cả đều là vui sướng, từ trong đáy lòng Giang Diệu cũng vì Nhị ca mà cảm thấy cao hứng.
Đời trước Nhị ca và Tiết biểu tỷ quay đi quay lại hàng trăm ngàn lần, bỏ qua quá nhiều mà cuối cùng vẫn để lỡ mất nhau, hai người âm dương cách biệt… Bây giờ có thể thuận lợi bên nhau, thực sự là quá tốt, quá tốt rồi.
Đem tân nương tử đón vào, Giang Diệu đỡ đại tẩu Tống Loan ở bên cạnh, nói:
“Đại tẩu, chúng ta vào thôi.”
Tống Loan nhìn nhìn tiểu cô tử ăn mặc tươi tắn, mặt mày linh động, hôm nay cứ cười khanh khách, đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Vào cửa có mấy tháng, Tống Loan cũng dần dần hòa nhịp vào đại gia đình này, Trấn Quốc Công phủ không có nữ nhi nào khác, cũng không có em dâu, nên trong ngày thường nàng có thể nói chuyện một chút cũng chỉ có tiểu cô tử này.
Tống loan nhìn dáng vẻ Giang Diệu cẩn thận từng li từng tí một, chợt cảm thấy buồn cười, nói:
“Cái bụng này của tẩu mới hơn một tháng, Diệu Diệu không cần phải cẩn thận như vậy.”
Dường như đang coi nàng giống như người sứ chịu không nổi một tý va chạm.
Lời này làm Giang Diệu không đồng ý, nàng vung khuôn mặt nhỏ lên nói:
“Hôm nay Đại ca đem Đại tẩu giao cho muội, muội dĩ nhiên phải tận tâm tận lực chăm sóc cho Đại tẩu.”
Nàng cúi đầu liếc mắt nhìn cái bụng của Lống Loan, lại nói:
“… Muội còn phải chờ tận mắt được nhìn thấy tiểu chất nhi sinh ra đấy.”
Tống loan cười cười. Oa nhi trong bụng nàng muốn sinh ra, cũng phải chờ tới tháng tám sang năm. Khi đó, vị tiểu cô tử này của nàng có thể đã là Tuyên Vương phi rồi.
Tuy nói mẹ chồng và tiểu cô tử dễ dàng ở chung, phu quân cũng ôn nhu săn sóc, nhưng mới vừa vào cửa không lâu, liền có thể thuận lợi mang thai hài tử, cũng làm cho Tống Loan hết sức vui vẻ, nàng chỉ mong hài tử đầu là nam, vậy những ngày tháng sau này của nàng ở Trấn Quốc Công phủ sẽ càng thoải mái hơn.
Sau đó nàng và Giang Diệu nhanh chóng đi vào nhìn hai người kia bái đường.
Trong quá trình bái đường, đúng là xảy ra vài sự cố nhỏ. Thí dụ như tân nương tử không cẩn thận bị vấp, suýt chút nữa thì ngã chổng vó, may có tân lang tay mắt lanh lẹ lập tức đem tân nương tử ôm vào trong lòng, nhất thời làm cho các đại gia hỏa ở đây đều phá lên cười. Dù không nhìn thấy mặt tân nương tử, vào lúc này cũng biết nàng tất nhiên là mặt đỏ rồi.
Giang Thừa Hứa đem người ôm vào trong ngực, nghe được âm thanh tân nương tử trầm thấp lên án, ủy khuất nói:
“Váy quá dài, Nhị biểu ca, muội… Muội không phải cố ý…”
Nàng đúng là quá đần mà, lại để cho Nhị biểu ca chê cười rồi.
Tâm Giang Thừa Hứa nhất thời mềm thành một đoàn, hiểu được nàng căng thẳng, nắm lấy tay nhỏ có chút lạnh lẽo của nàng, ôn nhu động viên:
“Không sao, có ta ở đây. Chúng ta trước tiên bái đường đã.”
Tân nương tử gật đầu. Hai người lúc này mới tiến lên, nghe âm thanh người chủ trì, theo lạy trời đất cùng cao đường.
Giang Diệu ở một bên cười cười, hướng về phía Tống Loan thấp giọng nói:
“Tiết biểu tỷ từ nhỏ đã nhát gan, làm việc rất dễ dàng hoang mang.”
Tống Loan là người từng trải, giống như rất có kinh nghiệm đáp:
“Thời điểm kết hôn, tân nương tử đều bị khắn voan che kín không nhìn thấy gì, đúng là có chút luống cuống chân tay, tẩu so với Nhị đệ muội cũng không khá hơn là bao…”
Tống Loan thấy Giang Diệu cười vui vẻ, lại nhỏ giọng bồi thêm một câu:
“... Đến khi tới lượt muội cùng Tuyên Vương thành thân thì sẽ biết.”
Mặt Giang Diệu liền đỏ lên. Đang yên đang lành, làm sao mà lại nói đến trên người nàng rồi?