THỊNH SỦNG THÊ BẢO

? edit: Phương Moe ?

Ngày hôm đó Lục Lưu ở lại Trấn Quốc Công phủ dùng cơm trưa, vì ba ông anh vợ đều ở thư viện nên Lục Lưu chỉ phải ứng phó với một người là nhạc phụ đại nhân, Lục Lưu ứng biến đúng là thành thạo, điêu luyện luôn.

Cử chỉ của Lục Lưu khiêm tốn, trên người quả thực không có nửa phần khí thế Vương gia, mà sau khi Giang Chính Mậu đáp ứng hôn sự này, thì thái độ đối với Lục Lưu rõ ràng cũng tốt hơn một chút.

Tuy là làm quan cùng triều, nhưng cùng nhau dùng bữa ở tại nhà thì đúng là lần đầu tiên.

Giang Chính Mậu đối với nữ nhi quá mức trân ái, bây giờ liền như thế đem nữ nhi gả ra ngoài, tâm tình hắn khó tránh khỏi có chút gợn sóng.

Ngọ thiện ròng rã ăn hơn nửa giờ, hai người cũng không ăn gì nhiều, mà cùng nhau ngồi uống rất nhiều rượu. Chỉ có điều hai người tính tình đều không hiển lộ sơn thủy, ngoại trừ gò má có chút ửng hồng thì đều là yên lặng, đúng là không biểu hiện ra quá nhiều vẻ say rượu.

Ngọ thiện qua đi, Kiều Thị mới đỡ Giang Chính Mậu đứng lên, mà sắc mặt Lục Lưu so với Giang Chính Mậu thì tốt hơn một chút, hắn lễ phép chắp tay, nhìn theo Giang Chính Mậu trở về phòng.

Vào đến trong phòng, Kiều Thị đem Giang Chính Mậu đến bên giường nhỏ, gọi Thanh Mai, Thanh Lan chuẩn bị nước nóng, rồi tự mình lấy khăn lau mặt cho phu quân, nàng oán giận nói:

“Ban ngày mà lại uống nhiều rượu như vậy? Cũng không sợ trở thành chuyện cười cho người ta.”

Giang Chính Mậu xưa nay ít lời thiếu ngữ, có điều sau khi làm cha đúng là so với lúc tuổi còn trẻ thì bình dị gần gũi hơn, nhưng ôn nhu của hắn xưa nay chỉ biểu lộ trước mặt người nhà.

Hai con mắt của Giang Chính Mậu đỏ ngầu vì rượu, hắn giơ tay nắm lấy tay thê tử, ôn nhu kêu:

“A uyển…”

Kiều Thị chỉ nghĩ là phu quân say rượu nên gọi lung tung nên nàng cũng chỉ qua loa đáp một tiếng, muốn đem tay rút ra.

Vậy mà khí lực nam nhân quá lớn, vững vàng nắm chặt tay nàng không chịu thả.

Trong lòng Kiều Thị buồn bực vô cùng, hôm nay vốn là ngày vui lớn vậy mà lại làm cho con rể tương lai nhìn thấy dáng vẻ say rượu đáng chê cười này.

Giang Chính Mậu tuy rằng uống nhiều nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Thường ngày Tuyên Vương cao cao tại thượng, bây giờ lại vì nữ nhi mà nhiều lần hạ thấp mình để làm vui lòng hắn cùng thê tử, còn làm được đến mức chân thành như này.

Nếu chỉ là coi trọng nữ nhi của hắn, thì với năng lực của Lục Lưu thừa sức xin Cảnh Huệ đế tứ hôn, dù như thế nào đi chăng nữa thì Trấn Quốc Công phủ bọn họ cũng không dám kháng chỉ.

Nhưng Lục Lưu không có như thế, mà lại như trình tự bình thường đi tới cửa cầu hôn, một lần không được, đến hai lần… Giang Chính Mậu hiểu rõ, nếu lần này lại không được thì lần tới Lục Lưu vẫn sẽ đến.

Chiếu theo tình thế như vậy, hắn quyết định đồng ý gả nữ nhi cho Lục Lưu.

Giang Chính Mậu nắm tay của thê tử áp vào mặt mình, trên mặt vừa vui mừng lại vừa không đành lòng, hắn thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:

“… A Uyển, ta cũng chỉ còn có nàng.”

Mấy hài tử ngày xưa ngoan ngoãn lanh lợi, bây giờ từng người, từng người đều được thú, được gả… vẫn làm bạn bên người hắn cũng chỉ có người bên gối này thôi.

Trong mắt Kiều Thị cũng là chua xót. Tuyên Vương có thành ý như vậy, bây giờ đã được định thân thì bọn họ sao có thể giữ nữ nhi quá lâu? Nghĩ khi nữ nhi còn bé, thân thể gày gò ốm yếu, sau khi dậy thì lại trở nên mỹ mạo yêu kiều như vậy.

Kiều Thị cúi người tựa vào lồng ngực phu quân, gật đầu nói:

“Vâng, còn có thiếp bên chàng.”

。・°°・(>_<)・°°・。

Trấn Quốc công đáp ứng việc hôn nhân này, khiến lúc Lục Lưu đi ra ngoài thì ngay cả dưới chân cũng sinh ra cảm giác lâng lâng như đang bay…

Lúc này thấy Lục Hà đã quay trở lại, Lục Lưu vội hỏi:

“Đã đưa di bà trở về?”

Vừa nãy khi Lục Lưu và Giang Chính Mậu cùng nhau uống rượu thì Mục lão thái muốn sớm trở về một chút, nên Lục Hà liền đưa Mục lão thái trở về Phụng Quốc Công phủ, sau đó hắn vội vã trở lại với Vương gia nhà mình, nhìn dáng vẻ Vương gia giống như đã uống nhiều rượu, hắn liền biết hôm nay Vương Gia rất cao hứng.

Lục Hà gật đầu đáp:

“Vương gia yên tâm, tiểu nhân đã đưa Lão phu nhân bình an trở về phủ.”

Lục Lưu nói: “Vậy thì tốt.”

Trong ngày thường hắn luôn nghiêm túc thận trọng nhưng hôm nay gương mặt tuấn tú này của Lục Lưu cũng đã trở nên ôn hòa, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng đều theo bản năng hơi nhếch lên.

Đi tới tiền viện, bước chân Lục Lưu dừng lại, nghiêng đầu, nhìn thấy bóng người cách đó không xa đang trốn phía sau cây ngô đồng, tiểu cô nương mặc nhu quần màu ngọc bích chỉ thò ra nửa cái đầu nhỏ, Lục Lưu liền nhanh chân đi tới, đem nàng kéo ra, cười cười hỏi:

“Sao lại ở chỗ này?”

Giang Diệu lo lắng Lục Lưu sẽ bị làm khoa dễ, liền đi ra nhìn một cái, vậy mà vừa vặn thấy Lục Lưu phải đi. Nàng ngước mắt nhìn Lục Lưu, thấy gò má hắn hơi đỏ lên, đôi mắt cũng hiện ra lấp lánh nước, nàng mới kinh ngạc hỏi:

“Chàng uống rượu?”

Không chỉ uống rượu, hơn nữa còn uống rất nhiều nha.

Vào hiện tại, Lục Lưu xác thực rất muốn cùng nàng chia sẻ giờ khắc vui vẻ này, nhưng địa điểm lại không thích hợp, ở Trấn Quốc Công phủ, hắn cũng không dám làm ra cử chỉ gì quá phận. Hắn gật đầu, âm sắc nhẹ nhàng nói:

“Uống một chút… Cùng với cha nàng.”

Giang Diệu lo lắng hỏi:

“Vậy cha ta…cha ta có gây khó khăn cho chàng không?”

Lục Lưu cười cười, nói:

“Nàng yên tâm, cha nàng rất văn minh.”

Hắn lại nói:

“… Diệu Nhi, chuyện kế tiếp, nàng không cần lại lo lắng.”

Sính lễ hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần Trấn Quốc Công phủ bên này gật đầu đồng ý thì hắn lập tức sẽ mang sính lễ sang.

Chỗ cha nàng là cửa ải lớn nhất, chỉ cần cha đồng ý thì ba người ca ca còn lại của nàng cũng không cần quá lo lắng. Chỉ là nàng vẫn còn có chút sợ cha nàng sẽ không cho Lục Lưu sắc mặt tốt, nhưng vào lúc này thấy mặt mày Lục Lưu ôn hòa vui vẻ, nàng liền biết hắn và cha nàng cùng nhau tán gẫu cũng không tệ lắm.

Lục Lưu nhìn nàng thêm vài lần, sau đó mới vươn tay vuốt ve bàn tay nhỏ của nàng, nói:

“Nhanh đi về đi.”

Giang Diệu cười cười nói Lục Lưu đi về cẩn thận, nhưng mà nàng vẫn đứng tại chỗ không đi.

Lục Lưu không thể bắt buộc nàng, hắn liền kéo người ra phía sau cây, rồi hôn một cái lên mặt nàng, sau đó mới xoay người rời đi.

Nhìn dáng người nam nhân cao to kiên cường, Giang Diệu giơ tay sờ sờ gó má nóng bỏng của mình, không nhịn được mà mím môi cười, thầm nghĩ: Đây chính là nam nhân mà đời này nàng sẽ gả!

。・°°・(>_<)・°°・。

Rất nhanh đã đến ngày đem sính lễ đến giạm hỏi cưới.

Lúc trước Tuyên Vương đi Trấn Quốc Công phủ cầu hôn, dĩ nhiên đã kinh động toàn bộ kinh thành, nên hôn sự này thành công cũng không nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Chỉ là nhìn sính lễ từ Tuyên Vương phủ mênh mông cuồn cuộn đi đến Trấn Quốc Công phủ, thanh thế này vẫn làm cho người ta phải tặc lưỡi.

Mà Trấn Quốc Công phủ vốn là gia đình giàu có trong kinh thành, bây giờ nữ nhi duy nhất lại gả làm vợ của Tuyên Vương, nên địa vị của Trấn Quốc Công phủ tự nhiên nâng lên một đoạn, nhưng loại phúc phận như thế này thì người bên ngoài chỉ có thể ước ao.

Kiều Thị nhìn từng hòm, từng hòm sính lễ được đưa vào cửa, trên mặt không kìm chế được tâm tình vui thích, âm thầm nghĩ con rể này quả thực có thành ý.

Cho tới Giang Diệu, đời trước nàng cũng từng trải qua sự tình kiểu này. Nhưng khi đó nàng và Lục Hành Chu định thân, trong lòng nàng không có nhiều cảm xúc lắm, ngay cả tâm tình vui sướng khi sắp được xuất giá của cô nương gia, nàng cũng đều không có.

Khi đó nàng ốm yếu, kì thực nàng không muốn gả cho người ta, đỡ phải làm liên luỵ đến họ, nhưng nàng biết cha me nàng lo lắng —— cha mẹ hi vọng nàng gả cho một người đàng hoàng để an an ổn ổn sinh sống, hơn nữa cô nương gia tóm lại là phải lập gia đình.

Còn hiện nay lại không giống nhau, đây là nàng cùng người mình thích định thân đấy.

Hôm nay cũng coi như là ngày trọng đại của Giang Diệu. Nàng cố ý mặc một thân bối tử màu hồng lựu thêu hoa mẫu đơn, trên khuôn mặt xinh đẹp còn có chút trẻ con thì giờ cũng đã có phong thái của thiếu nữ mới biết yêu.

Giang Diệu đỏ mặt, ngoan ngoãn đứng ở bên người mẫu thân.

Thích thị cũng vì cháu gái mà cảm thấy cao hứng, nàng cười cười nói:

“Đúng là Vương phủ có khác, thật là khí thế nha. Diệu Diệu nhà chúng ta thực sự có phúc lớn.”

Thích thị cảm thấy Tuyên Vương kia là một nhân tài, tính khí lại được, bộ dánh lại tuấn mỹ, mà nhìn dáng vẻ cũng là một người sẽ đau lòng thê tử. Nam tử như vậy mới xứng đáng với tiểu chất nữ của nàng.

Tâm trạng Phùng thị tuy rằng bất mãn, nhưng trên mặt vẫn vui vẻ theo phụ họa, Phùng thị cười tươi như hoa, nói:

“Còn không phải sao, ngày sau Diệu Diệu chúng ta chính là Vương phi đó.”

Tuyên Vương tay cầm quyền cao, có thể gả cho hắn làm Vương phi, xác thực là một việc vui rất lớn.

Phùng thị tuy rằng muốn giúp đỡ chất nhi, thế nhưng hôn sự này đã là chắc chắn, nên nàng chỉ hi vọng chất nhi có thể nghĩ thông suốt.

Cô nương đẹp đẽ nơi nào mà không có, hà tất cứ phải khăng khăng tiểu chất nữ của nàng??

Muốn cùng Tuyên Vương cướp tức phụ sao, đó là bị điên rồi???

Phùng thị cảm thấy chất nhi kia của nàng tuy rằng phong lưu nhưng cũng không phải là người ngốc, nên hắn sẽ hiểu được biết khó mà lui và không lại làm bừa.

Giang Diệu khóe miệng cong cong vui vẻ, phát hiện ba ca ca không ở đây, nàng liền đi vào buồng trong thì thấy ba ca ca đang yên lặng ngồi ở một bên.

Đại ca nàng dễ dụ nhất, cũng không cần nàng phải nói cái gì, ngược lại Đại tẩu của nàng cũng rất tán thành hôn sự này, còn Nhị ca và Tam ca…. mấy ngày nay người khó chịu nhất chính là Tam ca của nàng.

Nàng vội vàng tiến lại gần, hướng về phía Giang Thừa Ngạn nũng nịu kêu:

“Tam ca…”

Giang Thừa Ngạn bĩu môi. Không lên tiếng. Ngày ấy bọn họ đi học trở về, mới vừa vào phủ liền nghe thấy tin tức Tuyên Vương lại tới cửa cầu thân, lúc trước phụ thân cùng bọn họ lập trường kiên định chắc chắn sẽ không đáp ứng, nên nghe thấy Lục Lưu lại đến thì tự nhiên cũng không quá kinh ngạc… không nghĩ tới ngày đó cha lại giữ Lục Lưu ở lại dùng ngọ thiện. Đây là ý gì, tam huynh đệ cũng hiểu rõ ràng…

Cha mẹ cứ như vậy đem muội muội bảo bối của bọn họ hứa gả ra ngoài, nửa điểm cũng đều không hỏi qua ý của bọn họ, chuyện này là như thế nào đây??

Bọn họ mới không chịu đâu!

Giang Diệu lại kiên trì dỗ dành Tam ca:

“Tam ca, Tam ca tốt…”

Vào lúc này Kiều Thị đi vào, nhìn thấy dáng vẻ Giang Thừa Ngạn sĩ diện, nói lầm bầm:

“Diệu Diệu không cần nói lý với Tam ca của con.”

Lông mày Giang Thừa Ngạn nhíu lại, ủy khuất nói:

“Cha, mẹ… hai người thật quá đáng, lại thừa dịp thời điểm ba người bọn con không ở nhà liền đồng ý hôn sự này. Nương, người chẳng lẽ còn không nhìn ra sao? Tuyên Vương kia là người lòng muông dạ thú, lúc trước đối với chúng ta khách khí đều là vì muốn thú Diệu Diệu. Ta cảm thấy Diệu Diệu của chúng ta có thể gả cho một người tốt hơn hắn, so với hắn thành thật hơn, ngược lại hắn… Ta không yên lòng.”

Giang Thừa Ngạn nói xong càng cảm thấy vẫn không có cách nào tiếp thu người em rể này.

Kiều Thị cảm giác mình quả thực đem nhi tử làm hư rồi, vội vàng tiến lên nhéo lỗ tai Giang Thừa Ngạn một hồi, nghe hắn gào thét kêu đau thì Kiều Thị mới nói:

“Ngươi đối với người ta tồn tại cái nhìn phiến diện thì cũng là thôi đi, hôn sự này cũng đã được định ra, ta và cha ngươi đều thoả mãn. Vậy mà ngươi lại ở ngay trước mặt muội muội của mình nói ra nhưng lời này. Có người ca ca nào giống như ngươi sao????”

Kiều Thị thấy nhi tử còn muốn cãi lại, liền thấp giọng nói:

“… Ngươi cho rằng ngươi cùng Huyên biểu muội của ngươi có thể thuận thuận lợi lợi được tứ hôn là miếng bánh ngon từ trên trời rớt xuống sao???

Giang Thừa Ngạn choáng váng, nhất thời nghẹn lời, chờ đến khi rõ ràng ý tứ của mẫu thân thì hắn vẫn cứ mạnh miệng:

“Nhưng ta cũng không thể dùng muội muội của chính mình để đổi đi như thế…”

Kiều Thị rên một tiếng, nói:

“Ngươi cũng có tư cách đổi sao? Người ta không còn cái gì là hiếm lạ, mới không thèm khát đâu. Ta nói cho ngươi, lần sau thấy em rể thì thái độ phải tốt hơn, đừng nhìn người ta thành thật mà bắt nạt người ta…”

Giang Thừa Ngạn bĩu môi, thầm nghĩ: Tên kia lúc nào thì thành người thành thật rồi?

Nhưng trong lòng Giang Thừa Ngạn vẫn có chút bất mãn, muội muội của hắn còn chưa có gả đi vậy mà nương đã che chở cho Lục Lưu rồi.

Dù sao Giang Thừa Ngạn cũng là người lí lẽ. Nguyên nhân hắn bất mãn là bởi vì chuyện ngày ấy cha mẹ không hề nói gì với ba huynh đệ bọn họ mà đã tự đồng ý. Bọn họ đau muội muội, cha mẹ cũng đau muội muội, đáp ứng hôn sự này, tự nhiên là vì tốt cho muội muội.

Kiều Thị sau khi rời khỏi đây, Giang Thừa Ngạn mới ngước mắt nhìn muội muội đứng yên tĩnh không lên tiếng ở trước mặt, hắn mới âm thầm tự trách lời nói vừa rồi của mình đúng là quá đáng. Hắn nói em rể như vậy, trong lòng muội muội khẳng định rất khó chịu.

Phi phi phi, sao trong lòng hắn lại gọi Lục Lưu là e rể chứ…

Giang Thừa Ngạn nhíu mày, quay về phía muội muội ôn nhu dỗ dành:

“Diệu Diệu, Tam ca của muội chỉ là nhất thời nói lời vô ích, muội chớ để ở trong lòng, Tam ca kỳ thực…”

Hắn thoáng cúi đầu, thở dài nói:

“Chính muội cảm thấy tốt là được rồi.”

Giang Diệu có chút đau lòng, vươn tay xoa xoa lỗ tai Tam ca, ngoan ngoãn nói:

“Tam ca đừng nóng giận, nếu Tam ca không thích, Diệu Diệu liền không gả.”

Giang Thừa Ngạn thuận miệng nói:

“Tốt, vậy thì Diệu Diệu đừng gả đi nữa.”

A? Giang Diệu ngớ ngẩn cả người, chỉ ngây ngốc nhìn Tam ca. Thật không thể gả được cho Lục Lưu sao?

Lúc này Giang Thừa Ngạn mới thoải mái cười to, nhẹ nhàng bóp bóp gò má của muội muội, cười khanh khách nói:

“Đùa muội đấy.”

Thật nghịch ngợm. Giang Diệu cũng cười đến xán lạn cả mặt mày.

Giang Thừa Nhượng ngồi ở bên cạnh nhìn bảo bối muội muội, tâm trạng cũng là một phen thổn thức, đây mới chỉ là định thân mà ba huynh đệ bọn họ liền từng người từng người đã như mất hồn, nếu đến ngày xuất giá thì không biết cảnh tượng sẽ ra sao đây. Nghĩ đến chuyện này, Giang Thừa Nhượng nghiêng đầu, vươn tay nắm lấy tay nhỏ của thê tử.

Gò má Tống Loan ửng đỏ, ngượng ngùng hướng về phía phu quân cười cười. Trước kia nàng cho rằng, Trấn Quốc Công phủ cũng giống như Ninh xa Hầu phủ có nhiều quy củ, khi gả đi sợ là phải câu nệ chút. Không ngờ mẹ chồng và tiểu cô tử đều đối với nàng cực thân thiết, phu quân càng không cần phải nói, hắn đối với nàng coi như trân bảo. Nhìn tình cảm huynh muội của bốn người vô cùng tốt, Tống Loan cũng có chút ước ao, thì ra huynh muội của gia đình giàu có cũng không phải ai ai cũng đều tính toán lẫn nhau.

Bởi vậy, Tống Loan xưa nay rụt rè cũng mạnh rạn nắm chặt tay phu quân của mình. Có thể gả cho hắn, đây không phải là phúc phận của nàng sao?

Cho tới Giang Thừa Hứa nãy giờ không nói gì, ngoại trừ không nỡ gả bảo bối muội muội thì hắn cũng hơi nhớ nhung vị hôn thê của mình. Thời điểm tiểu cô nương kia cùng mình định thân có phải là nàng cũng vui mừng giống như muội muội của hắn giờ phút này.

Bình luận

Truyện đang đọc