THỊNH SỦNG THÊ BẢO

? edit: Phương Moe ?

Trang thái phi đến không lâu thì Thái hậu cùng Hoàng hậu cũng tới.

Thấy Thái hậu, Giang Diệu lùi sang một bên hướng về hai người hành lễ, Trang thái phi cũng cung cung kính kính đứng ở một bên.

Thái hậu là thân biểu muội của tiên đế, thân phận thiên chi kiêu nữ (*) nên tự nhiên so với Trang thái phi thì nhiều hơn mấy phần kiêu ngạo.

——-

(*) Thiên chi kiêu nữ: con cưng của trời.

——-

Trước khi Hoàng hậu Hoắc Tuyền tiến cung thì hậu cung trên danh nghĩa là Thái hậu làm chủ, nhưng mà ai cũng biết Thái hậu chỉ là cái thùng rỗng, người nắm thực quyền thật sự mới là Trang thái phi.

Sau khi Hoắc Tuyền tiến cung, thái độ của Hoắc Tuyền đối với Thái hậu không hề có chút nào coi thường giống như Cảnh Huệ đế, mỗi ngày nàng đều đến chỗ Thái hậu thỉnh an, lễ nghi chu đáo, không hề chậm trễ.

Mới đầu Thái hậu chỉ cảm thấy Hoắc Tuyền làm bộ làm tịch, nhưng sau đó thấy nàng xuất phát từ chân tâm nên Thái hậu liền đối với người con dâu này nhiều hơn mấy phần thân thiết.

Lúc này Hoắc Tuyền mang thai, Thái hậu cũng vì nàng mà cảm thấy cao hứng từ trong lòng. Thái hậu quá là rõ ràng, ở trong hoàng cung này, không có cái gì đảm bảo bằng sinh hạ được một hoàng tử.

Thái hậu nhìn Trang thái phi kia luôn mang bộ dáng dối trá, trả vờ ôn nhu hiền thục, nhìn đã thấy buồn nôn nên nàng cũng không muốn nhìn thêm, chỉ thấy Trưởng công chúa cũng đứng lên bèn nói:

“Minh Hà không cần đa lễ, tiếp tục trang điểm đi, đừng bỏ lỡ giờ lành.”

Trưởng công chúa gật đầu, lại hướng về Hoắc Tuyền bên người Thái hậu cười cười, sau đó tiếp tục ngồi xuống trang điểm.

Hoắc Tuyền cùng Trưởng công chúa nói mấy câu, rồi nàng quay về phía Thái hậu nói:

“Mẫu hậu, nhi thần đi ra ngoài dạo một chút.”

Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Giang Diệu:

“Nhiều ngày nay nhi thần không cùng Diệu Diệu nói chuyện, đúng là rất nhớ nàng.”

Lúc này Thái hậu mới chú ý tới tiểu cô nương đang đứng bên cạnh, thấy tiểu cô nương bộ dáng ngoan ngoãn, liền hướng về Hoắc Tuyền thân thiết căn dặn vài câu.

Giang Diệu hiểu ý tiến lên, bồi tiếp Hoắc Tuyền đi ra cửa điện, lúc này mới thở ra một hơi thật dài. Lại nghe Hoắc Tuyền nhẹ nhàng cười, nói:

“Diệu Diệu không cần sợ hãi, kỳ thực Thái hậu không có đáng sợ chút nào…”

Danh tiếng Thái hậu không được tốt đấy nha! So với Trang thái phi dịu dàng hiền

thục, quả thực Thái hậu được cho là người đàn bà chanh chua.

Lúc Thái hậu tuổi còn trẻ thì rất hay ghen tị, lại kiêu căng ương ngạnh, nếu không phải Cảnh Hoài đế ghi nhớ tình nghĩa biểu huynh muội thì làm sao có thể dung túng Thái hậu như thế.

Sau đó Cảnh Hoài đế độc sủng Vinh phi, vị Hoàng hậu này ghen tỵ nên gây khó khăn đủ đường với Vinh phi, rồi càng ngày càng đem Cảnh Hoài đế đẩy ra xa, đến cuối cùng ngay cả con nối dõi cũng không có.

Có điều —— Giang Diệu nghe nói, Thái hậu đối với người con dâu Hoắc Tuyền này ngược lại không tệ.

Giang Diệu nhất thời đối với Hoắc Tuyền liền sinh ra một phần sùng bái, Hoắc Tuyền lại có thể dỗ dành bà mẹ chồng mang tiếng ác này đến là ngoan ngoãn.

Giang Diệu nói:

“Nhìn thấy Tuyền tỷ tỷ cùng Thái hậu nương nương ở chung hòa hợp như vậy, Diệu Diệu cũng yên lòng …”

Từ xưa, chuyện mẹ chồng nàng dâu chính là một vấn đề khó khăn, huống hồ bà mẹ chồng này tính khí táo bạo ghê gớm, còn phu quân lại cũng không phải là người mình yêu thích, Giang Diệu đúng là nhìn Hoắc Tuyền mà cũng thấy toát cả mồ hôi lạnh thay… nhưng bây giờ thì tốt rồi.

Hai người chậm rãi đi ra ngoài, vì Hoắc Tuyền có thai nên Giang Diệu liền ở bên cạnh đỡ tỷ ấy. Dù sao trong bụng của tỷ ấy nếu là tiểu nam hài, vậy thì ngày sau làm Thái tử sẽ rất quý giá nha.

Có lẽ là mang thai nên khuôn mặt Hoắc Tuyền so với thường ngày cũng nhiều hơn mấy phần nhu hòa, nàng nói:

“Thực ra Mẫu hậu là người rất đáng thương, trên mặt nhìn hung hãn vậy thôi. Cùng mẫu hậu ở chung, tỷ vẫn rất là tự tại.”

Tình cảnh bây giờ của Hoắc Tuyền, Giang Diệu đương nhiên yên tâm. So với đời trước thì tốt hơn quá nhiều. Nói tới Thái hậu, Giang Diệu liền nghĩ nếu ngày sau mình gả tới Tuyên Vương phủ thì phía trên không có mẹ chồng.

Mẫu thân Lục Lưu mất sớm, còn kế mẫu tiểu Tống thị, từ ngày phụ thân của Lục Lưu mất thì nghe nói đã bị điên, hiện giờ cũng không biết thu xếp ở nơi nào. Tuy rằng nàng gả đi không có quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhưng nếu mẫu thân của Lục Lưu còn trên đời, chắc chắn bà cũng là người dịu dàng rộng lượng.

Cùng Hoắc Tuyền nói chuyện một lúc, Giang Diệu mới cẩn thận từng li từng tí một, mở miệng hỏi một câu:

“Tuyền tỷ tỷ, Hoàng thượng hắn… Hắn tốt với tỷ có tốt không?”

Hoắc Tuyền cười cười:

“So với dự liệu trước đây của tỷ thì đã tốt hơn rồi.”

Tuy rằng trên mặt Hoắc Tuyền mỉm cười, nhưng Giang Diệu biết, cho dù giờ khắc này Hoắc Tuyền mang thai hài tử của Cảnh Huệ đế thì cùng hắn cũng chỉ là tương kính như tân mà thôi.

Không động tâm cũng tốt, dù sao ân sủng của Hoàng đế không có chuyện sẽ bất biến cả một đời, giờ khắc này tâm thái Hoắc Tuyền giữ vững như vậy mới là chính xác nhất.

Nhưng Giang Diệu lại là tiếc hận, cô nương tốt như vậy, vốn nên được phu quân nuông chiều, yêu thương mới đúng.

(๑>◡<๑)

Lúc này ở Ngọc Minh cung.

Thái hậu chờ Trưởng công chúa chuẩn bị xong thì còn có một ít hoạt động khác, mà thân phận của Giang Diệu không đủ tư cách để tham gia.

Nàng nhìn Tiết Đằng một thân hỉ bào đem Trưởng công chúa nghênh đi, liền cũng lên xe ngựa đi tới Tiết phủ ăn tiệc mừng.

Đội ngũ đón dâu mười dặm hồng trang tự nhiên không nhanh bằng xe ngựa của Giang Diệu, thời điểm Giang Diệu đến Tiết phủ thì những người khác của Trấn Quốc Công phủ đều đã ở đây. Giang Diệu đi theo bên cạnh mẫu thân nhà mình, nhìn Trưởng công chúa vào cửa.

Theo lý thuyết thì Tiết Đằng và Trưởng công chúa thành thân sẽ ở tại phủ của Trưởng công chúa, nhưng Tiết phủ chỉ có một mình nhi tử là Tiết Đằng, mà Trưởng công chúa lại cũng đồng ý ở cùng nhà với bố mẹ chồng, giống như một tức phụ bình thường gả tới Tiết phủ.

Bởi vậy Tiết phụ, Tiết mẫu có thể ngày ngày nhìn thấy nhi tử, nên bọn họ đối với người con dâu hoàng gia này cũng nhiều hơn mấy phần cảm kích.

(๑>◡<๑)

Buổi tối, Giang Diệu ngồi ở giữa mẫu thân và Nhị tẩu cùng nhau ăn tiệc mừng. Đột nhiên thấy nha hoàn vội vã đi tới bên cạnh Tiết Kim Nguyệt, nói thầm bên tai chuyện gì đấy khiến cho Tiết Kim Nguyệt hoàn toàn biến sắc.

Giang Diệu theo bản năng hỏi:

“Nhị tẩu, làm sao vậy?”

Tiết Kim Nguyệt hiểu ra sự tình liền hoảng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nói:

“Hoàng thượng xảy ra chuyện.”

Cảnh Huệ đế cùng Trưởng công chúa là tỷ đệ tình thâm, hôm nay Trưởng công chúa xuất giá, tự nhiên sẽ đi cũng Hoàng hậu Hoắc Tuyền đến dự tiệc mừng. Hoắc Tuyền có thai, rượu mừng ăn được một nửa, liền cảm thấy thân thể không khỏe, Cảnh Huệ đế thấy thế liền đưa Hoắc Tuyền vào phòng nhỏ nghỉ ngơi.

Vậy mà trên nửa đường, Vệ Bảo Linh bỗng nhiên ngăn cản đường đi của hai người. Lúc trước Vệ Bảo Linh đi tìm Cảnh Huệ đế hai lần, nhưng Cảnh Huệ đế vẫn quyết tâm phải đem Vệ Bảo Linh hứa gả cho Phùng Ngọc Tuyền, sáng nay Vệ Bảo Linh ôm chút hy vọng cuối cùng đi tìm Trưởng công chúa, nhưng Trưởng công chúa cũng không thể ra sức.

Hôm nay thừa dịp Cảnh Huệ đế xuất cung, Vệ Bảo Linh lại tìm đến hắn một lần nữa.

Lòng dạ Vệ Bảo Linh vốn là hẹp hòi, từ nhỏ được Cảnh Huệ đế sủng, trước mắt nhìn Cảnh Huệ đế nửa ôm Hoắc Tuyền, lại thấy bụng dưới của Hoắc Tuyền hơi nhô lên, tâm trạng càng là đố kỵ, vội vàng tiến lên cùng Cảnh Huệ đế dây dưa không rõ.

Cảnh Huệ đế đối với Vệ Bảo Linh vẫn ghi nhớ phần tình cảm ngày xưa, nên tự nhiên chỉ có thể ôn tồn khuyên nàng nhanh đi về, kẻo lại làm hỏng danh tiếng, dù sao hắn đối với vị tiểu biểu muội này là chân tâm thương yêu.

Vệ Bảo Linh làm sao chịu? khuôn mặt nhỏ khóc như mưa, nói cái gì cũng không chịu buông tay Cảnh Huệ đế, nàng buộc hắn phải huỷ hôn ước của nàng cùng Phùng Ngọc Tuyền.

Sau đó Cảnh Huệ đế bất đắc dĩ đem tay áo giật trở về, hành động này làm cho Vệ Bảo Linh tức đến nổ phổi, nàng ta ngay lập tức cầm lấy chén trà mà nha hoàn bưng theo, mạnh mẽ hướng vào bụng của Hoắc Tuyền ném tới. Cảnh Huệ đế thấy thế vội vàng che ở trước mặt Hoắc Tuyền.

Không ngờ cái chén trà kia lại bị ném lệch, liền đập trúng trên đầu Cảnh Huệ đế, nhất thời máu từ trên đầu Cảnh Huệ đế chảy ròng ròng xuống, mới khiến cho Vệ Bảo Linh bị dọa sợ phát khiếp.

(๑>◡<๑)

Lúc Giang Diệu vội vã chạy tới phòng nhỏ thì nhìn thấy Lục Lưu cũng vừa đi ra, nàng vội vàng tiến lên sốt sắng hỏi:

“Lục Lưu, Tuyền tỷ tỷ thế nào rồi?”

Ngày ấy ở Tây Sơn nàng đã từng trải qua tính tình của Vệ Bảo Linh, nàng ta là một người thô bạo không nói lý. Đặt ở hoàn cảnh bình thường thì nàng có thể không cần lo lắng, nhưng trước mắt Hoắc Tuyền lại đang có thai, dù chỉ là có chút sai lầm thì hậu quả khó mà lường được.

Lục Lưu thần tình lạnh nhạt, dẫn nàng đi ra ngoài, nói:

“Hoàng hậu không có chuyện gì. Lúc chén trà kia ném tới thì Tử Hằng đã ngăn cản cho Hoàng hậu nên Hoàng hậu lông tóc không tổn hại.”

Giang Diệu lúc này mới yên tâm, thở ra một hơi dài, rồi mới hỏi một câu:

“Vậy thương thế của Hoàng thượng thế nào rồi?”

Ở thời khắc nguy hiểm như thế mà Cảnh Huệ đế có thể chặn cái chén cho Hoắc Tuyền, đúng là nằm ngoài dự liệu của Giang Diệu. Chỉ là Vệ Bảo Linh này sợ là bị bức ép đến cuống lên, lúc này mới nháo thành cục diện như vậy.

Nhưng chuyện này cũng không có làm lớn, chỉ có cực ít người biết, hiển nhiên là Cảnh Huệ đế ghi nhớ phần tình cảm ngày xưa, không có ý định xử lý Vệ Bảo Linh. Dù sao nếu muốn xử lý thì đây chính là tội khi quân phạm thượng phải chém đầu.

Mặt mày Lục Lưu lành lạnh, hồi đáp:

“Không có gì đáng ngại.”

Hắn nhìn tiểu cô nương trước mặt bộ dáng lo lắng liền giơ tay sờ sờ đầu nàng, lại nhẹ nhàng vuốt lên đôi mày liễu đang cau lại của nàng, nói:

“Nàng không cần phải để ý đến những chuyện này, trở lại bữa tiệc đi.”

Hiện nay Cảnh Huệ đế bị thương, không thích hợp xuất hiện ở tiệc mừng, nghỉ ngơi tốt là sẽ hồi cung, còn Lục Lưu sẽ xử lý những chuyện còn lại.

Hoắc Tuyền không đáng ngại, giờ khắc này nhìn thấy Lục Lưu, lại nghe Lục Lưu nói, Giang Diệu đúng là an tâm hơn nhiều, liền ngoan ngoãn gật đầu nói:

“Vậy… Ta trở lại đây.”

Lục Lưu “ừm” một tiếng, chợt nghĩ tới điều gì, hắn vươn tay nắm lấy tay nàng. Tay tiểu cô nương trước sau như một đều mềm mại như thế, Lục Lưu nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, nói:

“Một lúc nữa ta ở phía cửa sau chờ nàng.”

Chờ nàng làm cái gì? Giang Diệu ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn biểu tình nghiêm túc, biết được hắn có chuyện muốn nói cùng nàng. Giang Diệu châm chước một phen, gật đầu:

“Vậy cũng được, giờ ta đi ra dự tiệc mừng.”

Lục Lưu vuốt ve tay nàng, nghĩ muốn hôn nàng một cái, nhưng hắn vẫn nhớ cử chỉ ban ngày của nàng nên cũng không dám được voi đòi tiên nữa, sảng khoái thả lỏng tay ra:

“Đi đi.”

Lục Lưu quá sảng khoái, không sàm sỡ nàng, ngược lại làm cho Giang Diệu có chút không quen. Nàng ngơ ngác nhìn hắn, trong con ngươi ngậm lấy nghi hoặc.

Lục Lưu mới cười cười, nhẹ nhàng nói:

“Nếu nàng không đi, Bản vương liền hôn nàng.”

Giang Diệu bị hắn nói cho đỏ cả mặt, lúc này mới làm ra bộ dáng không thèm khát hắn thân mật, bĩu môi, vội vàng chạy đi.

(๑>◡<๑)

Trên giường gỗ lim, tiểu cô nương chính là đang mê man, sắc mặt tái nhợt.

Tô thị ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy mà đau lòng không dứt.

Nàng liếc mắt nhìn Phùng Ngọc Tuyền cùng mẫu thân của Phùng Ngọc Tuyền – Hà thị, hỏi:

“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Sao lại thế này…”

Phùng Ngọc Tuyền cũng cảm thấy xúi quẩy. Hôm nay hắn chỉ là đến ăn rượu

mừng thôi, lúc đi ra ngoài giải quyết nỗi buồn, không ngờ lại gặp được chuyện như thế. Nhìn Vệ Bảo Linh dung mạo cũng không tồi, nhưng lại làm ra loại chuyện không đầu óc như vậy, cũng may nhờ Cảnh Huệ đế che chở nàng nên không truy cứu chuyện đó, nên lúc Cảnh Huệ đế nhìn thấy hắn liền bảo hắn mau chóng dẫn nàng đi.

Vậy mà nàng chết sống không chịu đi, cuối cùng té xỉu ở trong lồng ngực của hắn, rồi mới bị hắn ôm vào phòng nhỏ, sau đó hắn để cho gã sai vặt thông báo tới mẫu thân hắn cùng mẫu thân của Vệ Bảo Linh – Tô thị.

Phùng Ngọc Tuyền mím môi, ngữ khí lười nhác nói:

“Ta làm sao biết được? Vừa mới nhìn thấy thì nàng liền té xỉu, nàng lại chỉ có một người, nên ta đưa nàng lại đây.”

Cảnh Huệ đế không cho hắn nói chuyện vừa rồi, nếu nói ra, sợ là sẽ rơi đầu, vậy hắn làm sao sẽ nói đây?

Tô thị vốn bất mãn hôn sự với Phùng gia này, nhưng danh tiếng của nữ nhi cũng hỏng rồi, hơn nữa Cảnh Huệ đế lại tự mình tứ hôn, nên nàng cũng chỉ có thể tiếp chỉ. Tuy Phùng Ngọc Tuyền này thanh danh bất hảo, nhưng đến cùng vẫn là con trưởng đích tôn của gia đình giàu có, dáng dấp kia cũng được xem là đoan chính tuấn tú.

Chỉ là hiện nay Tô thị thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Phùng Ngọc Tuyền, càng phát giác đời nữ nhi coi như bị phá huỷ. Mà vào lúc này, để đại phu đến kiểm tra thì lại chẩn ra hỉ mạch.

Đứa nhỏ này khi nào thì có… Tô thị quá là rõ ràng, nhất thời ánh mắt nhìn Phùng Ngọc Tuyền cũng nhiều hơn mấy phần trách cứ.

Hà thị cũng rõ ràng tính tình nhi tử, nhưng trước mắt hai hài tử đã định thân, sớm hay muộn thì cũng sẽ vào cửa nhà nàng. Mà nàng vốn đã muốn ôm tôn tử, lần này mang thai, tự nhiên mừng rỡ không ngậm mồm vào được, chỉ muốn nhanh sớm kết hôn, ngày sau chỉ cần nói hài tử bị sinh non, đương nhiên sẽ không có người nào hoài nghi.

Nhưng Phùng Ngọc Tuyền lại liếc mắt nhìn về phía Vệ Bảo Linh trên giường nhỏ, rồi quay về phía mẫu thân đang cười ngây ngô, nói:

“Nương, ngài cao hứng làm cái gì? Cháu trai này có phải là của ngài hay không? Còn chưa chắc chắn đâu.”

Tô thị nghe xong, quả thực muốn chửi ầm lên.

Hà thị nụ cười hơi ngưng lại, không khỏi muốn đi nơi khác. Nàng nơi nào không biết, Vệ Bảo Linh này từ nhỏ đã chuẩn bị muốn vào cung, cùng Cảnh Huệ đế là thanh Mai Trúc mã biểu huynh muội, cảm tình kia tự nhiên là tốt đến không nói lên lời, mấy năm qua Cảnh Huệ đế đối với Vệ phủ là hoàng sủng, toàn bộ Vọng Thành đều rõ như ban ngày. Nghĩ đến trong bụng Vệ Bảo Linh có thể là long chủng, Hà thị liền không bình tĩnh nổi … Nhất thời cái trán cũng thình thịch nhảy lên.

Nhìn hai mẫu tử nhà này, Tô thị lạnh lùng nói:

“Các ngươi đây là có ý gì? Đứa nhỏ này làm sao mà có, ngươi hỏi một chút nhi tử của ngươi, không phải là rõ ràng nhất sao?”

Phùng Ngọc Tuyền cảm giác mình đúng là bị Vệ Bảo Linh này làm hại, lúc trước nhiều cô nương đẹp đẽ như vậy mà hắn không chịu thú, giờ thì đúng là bị tội rồi.

Phùng Ngọc Tuyền không nhịn được nói:

“Thôi được rồi, đứa nhỏ này xác thực là của ta. Nếu ta cùng Vệ tiểu thư đã định thân, vậy thì sớm chút kết hôn là được.”

Có lời này của Phùng Ngọc Tuyền, Tô thị mới yên tâm.

Phùng Ngọc Tuyền nhìn Vệ Bảo Linh còn mê man ở trên giường một chút, nghĩ đến cảnh tượng kia, hắn chỉ cảm thấy nàng ngốc đến đáng thương. Chỉ là, ngày ấy ở trên xe ngựa, nàng cùng hắn xác thực là lần đầu của nàng, chứng tỏ nàng chưa từng thân mật qua với hoàng thượng…

Vì điểm này, Phùng Ngọc Tuyền mới miễn cưỡng tiếp thu thê tử có thân thể thuần khiết này.

Bình luận

Truyện đang đọc