THỊNH SỦNG THÊ BẢO

❣️edit: Phương Moe❣️

Giang Diệu trở về Trấn Quốc Công phủ liền tìm Kiều Thị thỉnh an, thuận tiện giải thích hôm nay vì sao trở về muộn như vậy.

Vậy mà Giang Diệu vừa đến tiền thính đã nhìn thấy mẫu thân mình cùng Kiều Tuần trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Kiều Thị thấy nữ nhi trở về, cười nói:

“Diệu Diệu trở về rồi, con nhìn này, Tuần biểu ca của con cố ý đến gặp con đó.”

Rồi nàng chỉ chỉ mấy túi giấy trên bàn:

“Còn mang đến cho con bánh ngọt cùng mứt hoa quả mà con thích ăn nhất đó.”

Kiều Thị đối với chất nhi Kiều Tuần cũng là tốt đến không còn lời nào để nói, Kiều Tuần có thể lấy được kiều thê như ý cũng là nhờ Kiều Thị bỏ ra không ít công sức. Giang Diệu đối với vị biểu ca Kiều Tuần này cũng thật sự tin tưởng nên hôm nay mới bị hắn tính toán.

Hiện nay Giang Diệu mỉm cười nhìn Kiều Tuần, chỉ cảm thấy khuôn mặt hắn rất đáng ghét, không chút nào muốn phản ứng hắn.

Kiều Thị cho rằng nữ nhi không mua được lễ vật yêu thích nên tiểu cô nương nổi nóng đây.

Nhưng Kiều Tuần thì biết rõ ràng vì sao tiểu biểu muội tức giận, hắn hướng về Kiều Thị cung kính nói:

“Cô, chất nhi có chuyện muốn nói cùng biểu muội.”

Kiều Thị xưa nay văn minh lịch sự, nghe chất nhi nói vậy liền đứng lên nói:

“Tốt lắm, ta vừa vặn cũng có chuyện, ngươi thay ta dỗ dành Diệu Diệu một chút, tính khí tiểu nha đầu này đều bị phụ thân nàng chiều hư.”

Kiều Tuần cười cười, nói vài câu tốt đẹp về Giang Diệu. Đến khi thấy Kiều Thị đã đi xa, lúc này hắn mới vội vàng đứng dậy, chắp tay xin lỗi hướng tới phía Giang Diệu.

Giang Diệu nhất thời ảo não, không vui nói: “Biểu ca làm cái gì vậy?”

Lần này thì xong rồi, biểu muội lúc trước luôn gọi thân thiết là “Tuần biểu ca” giờ thì giọng điệu lạnh như băng gọi trực tiếp là “Biểu ca”… Kiều Tuần thái độ thành khẩn nói:

“Chuyện hôm nay, xác thực là biểu ca ta làm không đúng, Diệu Diệu…ngươi liền tha thứ cho biểu ca một lần… có được hay không?”

Giang Diệu đương nhiên biết trong đầu Kiều Tuần đang suy nghĩ gì.

Mang đồ đến dỗ dành nàng, về phủ của nàng trước để ôm cây đợi thỏ chính là vì lo lắng nàng sẽ cáo trạng với cha mẹ. Thật sự càng ngày càng thấy thất vọng với vị biểu ca Kiều Tuần này, ngữ khí nàng lạnh lùng:

“Biểu ca yên tâm được rồi, chuyện này ta sẽ không nói cho cha và nương của ta biết đâu.”

Thấy Giang Diệu nói vậy Kiều Tuần liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hắn lại nghe thấy Giang Diệu nói:

“Có điều…. nếu như có lần tới —— “

Kiều tuần vội vàng nói:

“Diệu Diệu muội yên tâm, ta nào dám lại có thêm lần tới?”

Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé của tiểu biểu muội, chỉ cảm thấy thật đáng tiếc.

Biểu muội đẹp đẽ nhưng đầu óc lại vẫn còn non nớt, làm sao có thể nghĩ ra mặt lợi sau này đây? Tuyên Vương kia cái gì cũng tốt? Là một nhân tài, tay cầm quyền cao, đến nay còn chưa lập gia đình. Kiều Tuần tự nhận thấy là chuyện hôm nay bản thân mình làm cũng có chỗ không đúng nhưng hắn cũng chỉ là thật tâm muốn tốt cho biểu muội mà thôi.

Nếu như Tuyên Vương là cái loại phong lưu lợi dụng người, thì hắn cũng sẽ không đem chính thân biểu muội của mình đẩy vào bên trong hố lửa. Nhưng Tuyên Vương chỗ nào cũng đều tốt, hắn thấy chủ ý của hắn là không hề sai lầm, nếu biểu muội mà thành Tuyên Vương phi thì với quyền thế bây giờ của Tuyên Vương, chuyện này so với làm Hoàng hậu còn uy phong hơn.

Dù vậy, mấy lời nói này, Kiều Tuần chỉ nghĩ ở trong lòng chứ cũng không dám nói, sợ lại đổ thêm dầu vào lửa. Chỉ là hắn không ngờ tới tiểu biểu muội xưa nay luôn ngoan ngoãn, khi nổi giận lên thì tính khí còn rất đáng sợ.

Nghĩ tới điều gì, Giang Diệu lại nói: “Trừ ta ra, biểu ca có phải còn đối với Nghi biểu tỷ…”

Kiều Tuần gấp đến độ “Ai u” một tiếng, nói: “Ở trong lòng muội, biểu ca ta lẽ nào là người như thế?”

Ánh mắt Giang Diệu thẳng tắp nhìn hắn, sau đó nàng nói:

“Ngược lại ta mặc kệ, ngày sau biểu ca không được tính toán ta như vậy, cũng phải hứa không được đánh chủ ý lên người Nghi biểu tỷ. Nếu biểu ca dám làm thế một lần nữa, ta liền đem chuyện này nói cho cha mẹ.”

Giang Diệu sợ hắn chỉ hứa xuông nên nàng lại cố ý uy hiếp, nói:

“Danh tiếng hỏng cũng không sao, đời ta nguyện làm ni cô ở Thanh Tâm am là được…”

Biểu tỷ đã đến tuổi làm mai, nếu hắn lại muốn dùng loại biện pháp này để lợi dụng muội muội của chính mình mà bấu víu quan hệ thì nàng nhất định đem chuyện của hắn lộ ra ngoài.

Chỉ là Kiều Mộ Nghi tính tình thẳng thắn bộp chộp, Kiều Tuần xưa nay hiểu rõ muội muội nhà mình, nào dám có ý đồ với nàng? Lại nói muội muội của hắn tuy rằng dáng dấp xinh đẹp, nhưng loại màu sắc này trong đám quý nữ kinh thành thì dù nhắm mắt vớ bừa cũng được một đám lớn, làm sao có thể so sánh với vị tiểu biểu muội xinh đẹp, mỹ mạo vô song này?

Mà lúc này, hắn đúng là đã đánh giá quá thấp vị tiểu biểu muội này.

Kiều Tuần khuyên can đủ đường, lúc này mới khiến Giang Diệu thoả mãn. Trước khi hắn đi, còn có chút không yên lòng, dặn dò:

“Diệu Diệu, muội phải nhớ kỹ, nhất định không thể để cho chú và cô biết…”

Nhìn bộ dáng uất ức của hắn! Lông mày Giang Diệu nhíu lại, hung tợn nói:

“Biết rồi, biểu ca đi nhanh lên đi.”

Kiều Tuần lúc này mới cười khanh khách đi về, lúc ra đến bên ngoài thì vừa vặn gặp được Kiều Thị đang tiến vào, hắn nhanh chóng khách khí hướng về Kiều Thị nói tạm biệt.

Trên mặt Kiều Thị nghi ngờ, tiến vào phòng thì thấy nữ nhi mình đang nâng chén trà để uống, nàng liền đi đến bên cạnh nữ nhi ngồi xuống, hỏi:

“Diệu Diệu nổi nóng với Tuần biểu ca sao?”

Giang Diệu lầm bầm một câu:

“Nữ nhi không có.”

Kiều Thị đau lòng nữ nhi nên cũng không trách cứ gì, chỉ thở dài nói:

“Tuần biểu ca của con tuổi còn trẻ, bây giờ có thể ngồi lên vị trí này, cũng không dễ dàng…” Nói xong, ánh mắt Kiều Thị vô tình nhìn vào tai nữ nhi, nghi ngờ hỏi:

“Khuyên tai của con đâu?”

Khuyên tai?

Giang Diệu đặt chén trà xuống dưới, vươn tay sờ sờ vành tai mình, phát hiện khuyên tai thỏ ngọc ở phía bên trái quả thực là không thấy.

Giang Diệu bỗng nhiên nghĩ đến, vừa mới nãy nàng cưỡi ngựa cùng Lục Lưu, hắn giúp nàng sửa lại tóc bị quấn vào khuyên tai….

Chẳng lẽ là hắn cầm?

Nhưng mà ——

Một đại nam nhân như hắn, lấy khuyên tai của nàng làm cái gì?

。・°°・(>_<)・°°・。

Lục Lưu nhìn theo xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ rời đi đã lâu, sau đó liền đi một chuyến vào hoàng cung.

Đi tới Ngự Hoa Viên, từ xa Lục Lưu đã nhìn thấy phía trước nhiệt nhiệt nháo nháo, mơ hồ còn nghe thấy tiếng chim nhỏ lanh lảnh kêu. Mà chim nhỏ kia chính là đang ở bên người thiếu niên mặc một thân cẩm bào màu vàng óng thêu Ngũ Trảo Kim Long, gương mặt tuấn tú trắng nõn như ngọc, nụ cười xán lạn, mặt mày híp lại, đúng là một bộ dánh cực hài lòng.

Đấy chính là Cảnh Huệ đế.

Mà ở bên cạnh Cảnh Huệ đế, nữ tử xinh đẹp ăn mặc một thân cung trang màu đỏ tía, hoa văn được thêu bằng sợi tơ vàng, trên búi tóc cài trâm vạn thọ, vị này chính là Trang thái phi.Trang Thái phi chính là ngày xưa sau khi Vinh phi chết bệnh liền đem hai tỷ đệ Cảnh Huệ đế cùng Minh Hà trưởng công chúa nuôi dưỡng ở dưới gối mình. Sau này Cảnh Huệ đế kế vị, Trang phi ngày xưa tất nhiên thành Trang Thái phi, mà Cảnh Huệ đế đối xử với Trang Thái phi như mẫu thân, rất là hiếu thuận.

Vào lúc này Trang Thái phi cùng cháu gái bên ngoại đến gặp Cảnh Huệ đế, Cảnh Huệ đế liền để tấu chương trong tay xuống, đem chim hoạ mi ra làm Thái phi vui vẻ.

Trang Thái phi mới ngoài ba mươi tuổi, bộ dáng đoan trang yên tĩnh, nhưng thân thể có chút yếu ớt nên khí chất trên người tự nhiên có vẻ mềm mại ôn hoà.

Cảnh Huệ đế tính trẻ con hướng về Trang Thái phi nói:

“Mẫu phi người nhìn này, chim hoạ mi này hót rất thú vị nha. Mẫu phi ở Vĩnh Thọ cung quá quạnh quẽ, người nên nuôi dưỡng những tiểu tử thích ầm ĩ như này, buổi sáng chúng nó hót líu lo, líu lo… đảm bảo tâm tình Mẫu phi cả ngày đều tốt.”

Trang Thái phi cười cười, nàng nói:

“Hằng nhi biết Mẫu phi không thích ồn ào, nếu mà nuôi hoạ mi này, vậy coi như là không có tháng ngày sống yên lành.”

Cảnh Huệ đế huýt sáo gọi hoạ mi mấy lần, rồi nói: “Trẫm đúng là yêu thích tên tiểu tử hoạ mi này…” Chính lúc đang nói thì Nguyên Phúc bên người Cảnh Huệ đế bẩm báo:

“Hoàng thượng, Tuyên Vương đã đến.”

Anh họ đến rồi!

Cảnh Huệ đế đưa lồng chim trong tay cho Nguyên Phúc, nhìn hướng Lục Lưu đang đi tới bên này, khuôn mặt tươi cười tiến lên:

“Đường ca.”

Ngữ khí rất thân thiết, cũng không tỏ vẻ nửa điểm đế vương.

Lục Lưu xoải bước tiến lên, hướng về Cảnh Huệ đế cùng Trang Thái phi hành lễ.

Bên người Trang Thái phi còn có một tiểu cô nương ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, da dẻ trắng nõn, dáng dấp thanh tú đoan lệ, đôi mắt hạnh tròn xoe trông thật lung linh.

Tiểu cô nương này, chính là Thất tiểu thư của Trần phủ —— đích tôn nữ Trần Ngưng Kiều.

Mẫu thân Trần Ngưng Kiều là thân tỷ tỷ của Trang Thái phi, Trang Thái phi không có hài tử, dưới gối ngoại trừ Cảnh Huệ đế cùng Minh Hà trưởng công chúa thì cũng chỉ có cháu ngoại nữ Trần Ngưng Kiều thường xuyên tiến cung bồi tiếp nàng.

Trần Ngưng Kiều ung dung tiến lên, làn váy hồng nhạt uốn lượn theo từng bước đi, cử chỉ tao nhã, âm thanh trong veo nói: “Thần nữ bái kiến Vương gia.”

Lục Lưu nhàn nhạt nhìn lướt qua, môi mỏng khẽ mở nói: “Không cần đa lễ.”

Giống như trong dự liệu là rất lạnh lùng.

Trên mặt Trần Ngưng Kiều có chút mất mát, có điều sau đó liền lập tức khôi phục lại thần thái bình thường, ngoan ngoãn khéo léo đứng bên cạnh Trang Thái phi, rồi khẽ liếc mắt đánh giá nam tử tuấn mỹ cao to trước mắt này.

Người ta đều nói vị Tuyên Vương này lòng dạ độc ác, không có tình người, nhưng dáng dấp bên ngoài lại như một tiên nhân. Trần Ngưng Kiều đã mười bốn, qua năm liền mười lăm, bây giờ nàng chính là đến tuổi làm mai, nhưng tuyển tới chọn đi, cũng không có vừa ý.

Lén lút liếc nhìn vài lần, gương mặt Trần Ngưng Kiều ửng hồng, xinh đẹp như hoa hải đường mùa xuân.

Vẻ mặt ấy của cháu gái đều lọt vào trong mắt Trang Thái phi, khóe miệng nàng khẽ nhếch, trong đầu đã có một chủ ý.

Biết Tuyên Vương cùng Hoàng thượng có việc cần thương lượng, Trang Thái phi hướng về Cảnh Huệ đế thân thiết căn dặn một phen, sau đó dẫn cháu gái về Vĩnh Thọ cung.

Người đi rồi, Cảnh Huệ đế mới nháy mắt với Lục Lưu, nói:

“Ngươi nhìn, vị tiểu biểu muội này của trẫm, năm nay mười bốn, gia thế có, dáng dấp có, nếu mà trở thành Vương phi thì…”

Thấy nam nhân nhân bên cạnh thần tình trở nên lạnh lùng, Cảnh Huệ đế nhạy bén hiểu ra mình nói sai lời liền vội vã sửa lại:

“Được rồi, Trẫm không đề cập tới chuyện này vẫn không được sao. Có điều đường ca này, Trẫm thật sự khuyên ngươi một câu, sớm chút cưới một tức phụ, phải yên bề gia thất thì cuộc sống trải qua mới hoàn mỹ.”

Nói xong, lại nghĩ đến tiểu biểu muội thanh Mai Trúc mã của mình, trên mặt Cảnh Huệ đế tràn ngập thanh xuân phấn chấn. Đáng tiếc, hắn vẫn phải để biểu muội chịu oan ức.

Hàn huyên chuyện phiếm một lúc, hai người đi trên đường mòn lát đá ở Ngự Hoa Viên, lúc này mới nói tới chính sự.

Cảnh Huệ đế nói: “… Bộ Lễ đang thiếu người bên trong, đường ca có đề xuất nào không?” Hắn thấy Lục Lưu không lên tiếng, tiếp tục nói: “Trẫm quan sát cảm thấy Kiều Tuần khá được, tuổi trẻ tài cao.”

Lục Lưu không suy nghĩ nhiều, bước chân dừng lại, nói:

“Kiều Tuần tuổi vẫn còn non kém, mà khi làm việc lại hay phập phồng thiếu quyết đoán, chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt, Hoàng thượng nếu như muốn trọng dụng, còn phải tôi luyện mấy năm nữa.”

Cảnh Huệ đế vốn không có ý định này, chỉ là hôm qua nghe nói vị đường ca nhà mình đi tới chúc thọ Kiều Thái phó của Kiều phủ, nên lúc này hắn mới nghĩ, nếu Kiều Tuần là cháu ruột Kiều Thái phó, vậy không bằng tuyển hắn —— nhưng không ngờ anh họ cũng không có ý này.

Cảnh Huệ đế xưa nay sẽ không bao giờ hoài nghi đối với ý kiến của Lục Lưu, hắn gật đầu đồng ý nói:

“Đường ca nói rất có đạo lý, là trẫm nghĩ không chu toàn…”

Hắn vuốt cằm suy tư chốc lát, lại nói:

“Nếu không thì tuyển Thái Kỳ đi. Thái kỳ này tuy rằng không có ai đề cử, nhưng hắn cũng coi như là làm việc tỉ mỉ cẩn thận, hơn nữa lại là người thành thật.”

Lục Lưu gật đầu tán thành.

。・°°・(>_<)・°°・。

Giang Diệu còn đang vì bị mất một bên khuyên tai mà phát sầu đây. Dù sao đồ vật của cô nương gia, không thể rơi vào tay của nam tử được. Nhưng người kia là Lục Lưu, nàng có chút cảm giác tín nhiệm.

Nhưng tín nhiệm thì tín nhiệm, nếu khuyên tai thật sự ở trong tay Lục Lưu thì nàng nhất định phải đến lấy về.

Nhưng lúc này, Kiều Thị lại không cho phép Giang Diệu xuất môn.

Mãi đến tận mấy ngày hôm sau, vào nửa đêm Giang Thừa Hứa sốt cao không ngừng, nói là bị nhiễm phong hàn, Giang Diệu đến thăm Nhị ca, liền nghĩ đến tìm Tiết biểu tỷ đến đây. Giang Diệu biết như vậy không tốt nhưng cũng là bởi vì đời trước Tiết biểu tỷ là Nhị tẩu tẩu của nàng, nên trong lòng nàng hiểu rõ Nhị ca sẽ không thật sự bắt nạt tiểu cô nương nhà người ta.

Nhị ca thường ngày ít nói, nhưng đến lúc đổ bệnh thì cần nhất có người quan tâm, đặc biết là người mà Nhị ca yêu thích.

Giang Diệu lấy cớ muốn đi mua mứt hoa quả ở cửa tiệm Trường Hưng cho Nhị ca để xuất môn, quấn quít nịnh nọt mãi thì Kiều Thị mới gật đầu.

Trước khi xuất môn, Giang Diêu đã cố ý gửi thư cho Tiết biểu tỷ.

Nhị ca nàng nhìn lạnh như băng, ở bên cạnh hắn luôn có cảm giác an toàn, nhưng dù là một đại nam nhân cao lớn oai hùng như thế lại cứ sợ đắng, mỗi lần nếu như chẳng may sinh bệnh phải uống thuốc, thì Nhị ca nàng đều giống như mấy tiểu cô nương phải chuẩn bị trước mứt hoa quả ở bên cạnh thì mới liều mạng uống nổi thuốc.

Ngược lại là nàng từ nhỏ đã như cái ấm sắc thuốc, uống thuốc đều giống như uống nước sôi, lông mày cũng chẳng thèm nhíu lấy một cái.

。・°°・(>_<)・°°・。

Cửa hàng Trường Hưng.

Tiến vào cửa hàng, Giang Diệu liền đi chọn mứt, lúc này phía cửa xuất hiện một nam một nữ đi vào.

Thanh niên trẻ tuổi tiến vào một thân trường bào cổ tròn màu thiên thanh, dáng người cao ráo gày gò, lông mày dài rậm, mặt mày phong lưu, chính là con thứ Giang Thừa Hàn của Tam phòng Trấn Quốc Công phủ.

Giang Thừa Hàn là do Tạ di nương sinh ra, khi còn bé rất thông minh, hiếu động. Mà Giang tam gia yêu ai yêu cả đường đi, đối với đứa con trai này của Tạ di nương rất là sủng ái, hơn nữa nhi tử thông minh nên càng ngày Giang Thừa Hàn càng được sủng nịch đến cực điểm.

Có điều Giang Thừa Hàn này cực kỳ giống tính cách phong lưu của Giang tam gia, bản tính bộc lộ từ rất sớm, mấy nha hoàn có khuôn mặt đẹp hầu hạ bên người hắn, mỗi người đều đã bị hắn phá thân.

Giang Diệu cùng với hai đường ca con vợ cả của Tam Phòng có quan hệ rất tốt, còn Giang Thừa Hàn thì nàng tiếp xúc không nhiều, hiện nay nàng tình cờ nhìn thấy cũng chỉ khách khí hô một tiếng:

“Thất ca.”

Tiếng nói của tiểu cô nương trong veo dễ nghe, Giang Thừa Hàn nhìn thấy đường muội liền cười vui vẻ.

Tuy nói mấy năm gần đây quan hệ của Giang tam gia cùng Giang Chính Mậu không được tốt, hơn nữa Tạ di nương đối với Kiều Thị cũng tồn tại nhiều oán hận, theo lý thuyết Giang Thừa Hàn đối với Giang Diệu cũng sẽ không thích. Nhưng vừa vặn ngược lại —— Giang Thừa Hàn cùng với mấy huynh khác trong phủ đều giống nhau, đối với đường muội Giang Diệu này rất là yêu thích.

Giang Thừa Hàn tiến lên, đôi mắt hoa đào mỉm cười, nói:

“Diệu Diệu cũng đến đây mua mứt sao? Thích gì, hôm nay Thất ca mua cho muội.”

Giang Thừa Hàn khách khí, mà mứt hoa quả này cũng không phải là cái gì quá đáng giá, Giang Diệu tự nhiên không từ chối, thoải mái chọn mấy loại sau đó hướng về Giang Thừa Hàn nói:

“Cảm tạ Thất ca.”

Giang Thừa Hàn gật đầu, lúc này mới vỗ đầu một cái dường như là quên mất chuyện quan trọng, hướng về tiểu cô nương ở bên cạnh cùng hắn tiến vào, nói:

“Nhìn thấy Diệu Diệu, ta liền đem dì quên đi, cửa hàng này có mứt rất ngon, dì có thể mua một ít nếm thử trước xem.”

Dì Giang Thừa Hàn, ngoại trừ thân muội muội của Tạ di nương là Tạ Nhân, thì còn ai vào đây?

Giang Diệu cũng không nghờ tới là Tạ Nhân lại trở về. Có điều thời gian trước Giang Diệu đã sớm nghe được một ít tin tức, bây giờ Tạ Nhân đã đến tuổi thành thân, Tạ di nương tất nhiên sẽ nghĩ cách giúp Tạ Nhân tìm một phu quân tốt trong kinh thành, ngày sau tỷ muội hai người gặp gỡ cũng thuận tiện.

Giang Diệu nhàn nhạt nhìn lướt qua, quần áo Tạ Nhân thanh lịch, đồ trang sức đơn giản, lẳng lặng đứng ở đằng kia, đẹp đẽ như hoa lan trong u cốc vắng vẻ làm người ta thương yêu.

… Đúng là cùng với đời trước không khác nhau gì cả.

Tóm lại là tuổi lớn hơn một chút, không giống khi còn bé dễ kích động như vậy, Tạ Nhân hướng về phía Giang Diệu lễ phép mỉm cười gật đầu:

“Giang tiểu thư.”

Giang Diệu cũng gọi một tiếng: “Tạ tiểu thư.”

Giang Diệu còn muốn ở chỗ này chờ Tiết Kim Nguyệt nên Giang Thừa Hàn và Tạ Nhân mua mứt xong liền đi ra ngoài.

Hai người mới đi ra thì Tiết Kim Nguyệt cũng đi vào.

Trí nhớ của Tiết Kim Nguyệt cũng không phải kém, lôi kéo ống tay áo của Giang Diệu chỉ chỉ Tạ Nhân đang đi ra ngoài, nhỏ giọng nói:

“Diệu Diệu, đấy không phải là Tạ Nhân sao? Nàng tại sao trở về?”

Ngữ khí Giang Diệu lười biếng nói:

“Tạ Nhân chỉ có duy nhất một người thân là tỷ tỷ Tạ di nương nên nàng ấy trở về cũng không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc”

Tiết Kim Nguyệt bĩu môi, nói:

“Tỷ khi còn bé đã không thích nàng, hiện tại nhìn nàng vẫn là cảm thấy rất chán ghét…”

Nàng thuận lợi từ trong túi giấy trên tay Giang Diệu lấy một viên mứt hạnh đào bỏ vào trong miệng, nói:

“Muội không phải là không thích ăn mứt hạnh đào sao? Làm sao hôm nay lại mua?”

Giang Diệu vốn còn đang nghĩ cách mở miệng nói chuyện Nhị ca, vừa nghe Tiết Kim Nguyệt hỏi như vậy nàng liền thở dài thườn thượt, lông mày nhăn chặt lại nói:

“Nhị ca muội bị bệnh, mứt hạnh đào này là mua cho Nhị ca ăn, tỷ cũng biết, Nhị ca muội sợ nhất là đắng.”

“… Bị bệnh?”

Tiết Kim Nguyệt trong miệng nhai mứt hạnh đào, nhỏ giọng hỏi:

“Nhị biểu ca bệnh có nghiêm trọng không? Hắn không có sao chứ?”

Nghe giọng biểu tỷ ân cần như vậy, trong lòng Giang Diệu liền âm thầm cười trộm, cảm thấy có hi vọng, nói:

“Hôm qua bị sốt thật nghiêm trọng, hôm nay cũng đã hạ sốt một chút, có điều Nhị ca vẫn phải nằm ở trên giường, chưa dậy nổi đấy… Aiiiii, Tiết biểu tỷ vừa vặn cùng muội đi thăm Nhị ca một chút nhé! Nhị ca nhìn thấy tỷ, nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Gặp Nhị biểu ca a. Tâm trạng Tiết Kim Nguyệt hơi do dự một chút, nàng ngước mắt nhìn vào đôi mắt long lanh của Giang Diệu, không thể từ chối chỉ ngây ngốc gật đầu nói:

“Được, vậy thì đi thôi.”

Trong lòng Tiết Kim Nguyệt tự an ủi, Nhị biểu ca thường ngày nhìn thể trạng rất tốt, đại để sẽ không có gì nghiêm trọng đi.

Giang Thừa Hứa ở tại Chuế Cảnh viện, dọc hai bên đường vào đến sân đều là một loạt trúc phật bà, quang cảnh đúng là thanh u nhã nhặn.

Giang Diệu dẫn Tiết Kim Nguyệt vào phòng, bên trong có một tiểu nha hoàn mỹ mạo yểu điệu đang chăm sóc. Nha hoàn này tên gọi là Quyển Bích, là đại nha hoàn của Chuế Cảnh viện, nha hoàn này quản lý các việc trong viện đều ngay ngắn rõ ràng.

Quyển Bích mặc một bộ trang phục màu lục bích của bọn nha hoàn, dung nhan xinh đẹp yểu điệu, làm việc cũng hào phóng tự nhiên, nàng nhìn thấy Giang Diệu và Tiết Kim Nguyệt đi vào liền quỳ gối hành lễ:

“Tiểu thư, Tiết tiểu thư.”

Tiết Kim Nguyệt liếc mắt nhìn về hướng Quyển Bích. Nàng cũng không phải là tiểu cô nương còn nhỏ không hiểu gì, biết được nha hoàn thiếp thân là có ý vị như thế nào, lại thấy nha hoàn Quyển Bích này có được dung nhan thanh lệ hơn người như vậy, nhớ tới ngày ấy ở Kiều phủ những lời Giang Thừa Hứa nói với nàng, trong lòng đột nhiên có chút rầu rĩ, lông mày hơi nhíu lại. Nàng liếc mắt nhìn Giang Thừa Hứa trên giường nhỏ, nhìn hắn bộ dáng bệnh tật, thật có chút tiều tụy.

“Ngươi đi xuống đi.”

Giang Thừa Hứa âm thanh có chút lạnh người, lời này là đang nói với Quyển Bích.

Giang Diệu cũng là thức thời, cười cười mà nói:

“Muội và Quyển Bích cùng đi nhà bếp xem thuốc đã sắc được chưa”

Nói xong nàng liền hướng về phía Quyển Bích nháy mắt đi ra ngoài.

Tiết Kim Nguyệt sững sờ đứng tại chỗ, lúc này mới chợt hiểu ra —— bản thân mình bị Giang Diệu lừa gạt đến đây rồi. Nàng liếc mắt sợ hãi nhìn nam tử ốm yếu trên giường nhỏ, bỗng nhiên có một loại cảm giác muốn khóc. Nàng tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, sau đó nghe được tiếng nam nhân mở miệng nói hai chữ “Lại đây”, lúc này nàng mới cẩn thận từng li từng tí dịch bước đi tới.

Giang Diệu cùng Quyển Bích đi ra ngoài, nàng hỏi tình huống của Nhị ca mình, nghe được Quyển Bích trả lời đều đâu vào đấy, lúc này ánh mắt mới lộ ra khen ngợi.

Nàng biết Nhị ca nàng ưu tú, Quyển Bích lại là tiểu cô nương trẻ măng, sớm chiều ở chung, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh ra tình cảm. Hơn nữa gia đình giàu có đều có nha hoàn thiếp thân cho các công tử vốn là để an bài phương diện kia, thêm nữa Quyển Bích dung mạo xuất chúng, năng lực hơn người, nếu nói là trong lòng nàng ta chỉ muốn cam tâm cả đời làm một tiểu nha hoàn, nàng cũng sẽ không tin.

Có điều nàng tin tưởng Nhị ca.

Dù là đời trước, Tiết biểu tỷ đã lập gia đình, Nhị ca nàng cũng không hề chạm qua nha hoàn bên người. Ngày Tiết biểu tỷ thành thân, hắn còn đi uống rượu mừng.

Hồi đó nàng thấy tâm tình Nhị ca bình tĩnh, so với ngày thường không khác gì, nàng còn tưởng rằng Nhị ca đối với Tiết biểu tỷ không để tâm như vậy, sau này vẫn là Quyển Bích nói cho nàng, Nhị ca nàng thường thường trắng đêm không ngủ, ngồi ở cạnh giường đờ người ra hoặc là một mình uống rượu.

Uống say, còn không cho người hầu hạ. Có lần có một nha hoàn mới được tuyển vào viện của Nhị ca, nhìn thấy Nhị ca nàng uống say liền lén lút bò lên trên giường Nhị ca, cuối cùng lại bị Nhị ca ném thẳng ra ngoài.

Những chuyện này, đều là Quyển Bích khóc lóc nói cho nàng, Quyển Bích còn cầu xin nàng đi tìm biểu tỷ đến động viên Nhị ca nàng một chút. Nhưng khi đó, Tiết biểu tỷ đã là thê tử của người khác.

Sau này Tiết biểu tỷ gả cho Nhị ca nàng, hai người quan hệ phu thê không hợp, nhưng Quyển Bích không hề lợi dụng thời cơ mà chen vào, rất chuyện tâm hầu hạ vị phu nhân này, đúng là trung thành tuyệt đối.

Hôm nay nàng mang Tiết biểu tỷ đến đây, Quyển Bích là người thông minh, tất nhiên sẽ đoán được Nhị ca không phải là Tiết biểu tỷ thì sẽ không cưới. Nếu như có thể chặt đứt đoạn cảm tình này sớm thì cũng coi như là một chuyện tốt.

Giang Diệu ở trong sân đợi một lúc, nhìn thời gian cũng đủ rồi, lúc này mới đi vào phòng, cũng không thể để hai người đợi trong phòng đến quá lâu.

Giang Diệu đi vào, Tiết Kim Nguyệt liền chạy đến bên cạnh nàng, cầm lấy cánh tay của nàng, đầu thoáng hạ thấp xuống, gò má đỏ bừng. Nàng ấp úng nói:

“Diệu Diệu, tỷ còn có chuyện, tỷ đi về trước.”

Giang Diệu muốn nói đưa biểu tỷ ra ngoài, nhưng biểu tỷ vội vàng đi ra, nói xong cũng đi luôn, thậm chí không cùng Nhị ca nàng lên tiếng chào hỏi.

Giang Diệu trừng mắt nhìn, tâm trạng nghi ngờ, con mắt hướng về phía Nhị ca đang nằm trên giường nhỏ, nàng thấy gương mặt Nhị ca tuấn tú nhu hòa, giờ khắc này tâm tình ngược lại không tệ.

Giang Thừa Hứa hướng về phía muội muội vẫy vẫy tay.

Giang Diệu ngoan ngoãn lại gần.

Giang Thừa Hứa vươn tay vuốt ve đầu nhỏ của muội muội, con ngươi ôn hoà vô cùng, nói:

“Diệu Diệu, cảm ơn muội.”Giang Diệu cười cười. Nàng có cái gì tốt đâu mà cảm ơn? Nàng là thân muội muội của hắn nha, hơn nữa, nàng cũng không có làm cái gì.

Bình luận

Truyện đang đọc