THỊNH SỦNG THÊ BẢO

? edit: Phương Moe ?

Ở trong cung xã giao một ngày, sau khi Kiều Thị trở về phòng tắm rửa liền miễn cưỡng ngã vào trên giường nhỏ.

Giang Chính Mậu ở bên ngoài là người thiết diện vô tư, về với thê tử liền biến thành ngón tay mềm. 

Hiện nay nhìn thê tử nằm ở trên giường nhỏ, trên thân nàng là áo ngủ bằng gấm màu lam đậm, làm nổi bật da thịt nữ tử như sương như tuyết. Kiều Thị bảo dưỡng rất tốt nên một thân da thịt trắng mịn luôn khiến người làm phu quân như Giang Chính Mậu yêu thích không buông tay.

Giang Chính Mậu giúp thê tử xoa bóp chân nhỏ, nửa phần uy nghiêm ở trong mắt người ngoài cũng đều không có. Xoa bóp chân xong, hắn mới rời đến bên người thê tử, hỏi:

“Thoải mái hơn không?”

Kiều Thị thật là được lợi, từ lúc bản thân nàng mang thai thì hắn cũng hầu hạ nàng như vậy, không ngờ đến bây giờ đã nhiều năm như vậy. Kiều Thị khen:

“Tay nghề của phu quân ngày càng giỏi nha.”

Nàng cười cười, phu thê nói mấy câu tình thú, Giang Chính Mậu không kiềm chế nổi, ôm lấy vòng eo thê tử muốn hành động…

Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Kiều Thị nói: “Chờ đã…” Nhưng nam nhân nơi nào còn nghe vào, có lời gì thì để sau khi đi vào cũng có thể nói.

Hắn đi vào trong, Kiều Thị hít sâu một hơi, vẫn cố nói chuyện đứng đắn:

“Hôm nay Trang thái phi ở trước mặt tất cả mọi người đưa vòng ngọc cho Diệu Diệu, còn nói để Diệu Diệu thường thường tiến cung cùng nàng trò chuyện, thiếp thân lo lắng ——”

Kiều Thị nghẹn ngào lên tiếng, trong lòng âm thầm mắng nam nhân không biết tiết chế này —— bao nhiêu năm như vậy, còn ăn như hùm như sói.

Giang Chính Mậu thoả mãn cực kì, sau khi ăn no mới nói:

“Yên tâm, bây giờ hoàng thượng mới vừa kết hôn, Trang thái phi lại không thể không thức thời mà lại an bài chuyện gì vào lúc mấu chốt như thế này. Còn Diệu Diệu chúng ta, mấy ngày này người tới của cầu thân thì chúng ta phải lưu ý, trước cuối năm nay là phải đem việc hôn nhân của Diệu Diệu định xong.”

Có lời nói này của phu quân, trong lòng Kiều Thị an tâm hơn nhiều. Nàng gật đầu nói:

“Được, thiếp thân ngày khác sẽ hỏi ý tứ Diệu Diệu, nếu nữ nhi mà nhận định Hoắc Nghiễn, vậy thiếp thân cũng không có gì để nói nhiều.”

Hoắc Nghiễn tuy được, nhưng trong lòng Kiều Thị luôn cảm thấy hai người rất không xứng đôi.

Giang Chính Mậu cũng nghe ra ý tứ thê tử, cười nói:

“Sao vậy? Đứa nhỏ Hoắc Nghiễn này, nàng đều không hài lòng…”

Hắn vươn tay vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của thê tử,nói tiếp:

“A uyển, tin ta một lần, đứa nhỏ này sẽ đối tốt với Diệu Diệu chúng ta.”

Kiều Thị không thèm chú ý, chỉ qua loa gật đầu, thân thể mềm nhũn, chìm vào giấc ngủ.

。・°°・(>_<)・°°・。

Mấy ngày sau là đến hỉ sự của con trưởng đích tôn Giang Thừa Nhượng, Trấn Quốc Công phủ khua chuông gõ mõ bận rộn chuẩn bị và xử lý.

Đợi đến ngày mười sáu tháng sáu hôm đó, Giang Diệu đã dậy từ rất sớm để trang điểm và mặc trang phục, nghênh tiếp đại tẩu vào cửa. 

Bên trên tiểu cô nương mặc bối tử màu anh đào, phía dưới là một chiếc quần dài màu nhũ bạch thêu hoa mẫu đơn, ngay cả thường ngày chỉ chải nụ hoa kế đơn giản thì hôm nay cũng cuốn thêm hai chuỗi minh châu, rồi lại cài thêm một trâm hoa mẫu đơn, nhìn vào đúng là thêm gấm thêm hoa.

Hôm qua Kiều Thị cố ý căn dặn, muốn nàng ăn mặc đẹp một phen. Giang Diệu nghĩ, hôm nay ngoại trừ đại ca nàng kết hôn thì mẫu thân nàng hẳn là còn xem xét ứng cử viên cho vị trí hôn phu của nàng.

Nếu không vội vã thì sang đầu năm sau nhìn một cái cũng không muộn. Nhưng tình hình hiện giờ, quả thực là bị Lục Lưu nói trúng rồi, trước cuối năm nay, việc hôn nhân của nàng nhất định phải định ra rồi. 

Có khi còn có thể định trước thời gian một chút.

Có điều ——

Hôm nay Kiều Thị căn dặn trang phục của nàng mặc đẹp đẽ là một mặt, mặt khác nàng cũng là vì người trong lòng mà làm đẹp.

Thiếp mời đã sớm đưa đến Tuyên Vương phủ, cha mẹ cảm thấy hôm nay Lục Lưu sẽ không tới, nhưng nàng rõ ràng nhất, hôm nay là ngày anh vợ của hắn kết hôn, hắn nếu muốn thú nàng thì nhất định phải đến. Mà lần trước hắn lấy lòng nhiệt tình như vậy, hôm nay có cơ hội tốt như thế thì sao có thể bỏ qua?

Nghĩ mấy ngày nay đại ca mừng tít mắt, Giang Diệu cũng thấy vui mừng theo. Đời trước đại ca cùng đại tẩu tương kính như tân, là một đôi phu thê vô cùng hài hòa, nàng nửa điểm cũng không cần lo lắng. Mà nàng làm muội muội, hôm nay chỉ cần ăn mặc thật xinh đẹp, cùng theo hắn vui vẻ mà thôi.

Sửa soạn xong xuôi, Giang Diệu liền đi ra ngoài cùng cha mẹ chờ tân nương tử. Kiều Thị đang cười đến không ngậm mồm vào được, vào lúc này nhìn thấy nữ nhi nhà mình thì càng cười tươi rói, đem nữ nhi kéo đến một bên, nói:

“Thân xiêm y này thật là đẹp mắt, Diệu Diệu cũng là đại cô nương rồi, sau này con nên thường xuyên mặc như thế.”

Lúc cô nương gia tuổi còn trẻ, nên mặc xiêm y màu sắc tươi đẹp.

Giang Diệu quả thực không nói lại được mẫu thân nhà mình, nàng đành nói:

“Nương, chúng ta vẫn là chờ đại tẩu đi.”

Kiều Thị gật gù, nói: 

“Đúng đúng đúng, chờ đại tẩu của con, chờ con dâu của ta.”

Phùng thị ngồi trên ghế hoa hồng bên cạnh, thấy Kiều Thị vui mừng phấn khởi như vậy làm tâm trạng nàng khá là không vui. Lúc này Giang Thừa Nhượng thành thân, không khí vui vẻ khí thế như thế, ngày sau đến lượt con trai nàng thành thân, cũng không biết được có được một nửa phong quang như thế này hay không?

Phùng thị cảm thấy khó chịu nhưng nhớ tới phu quân vô dụng kia của mình, liền cảm thấy không có hi vọng.

Ánh mắt của Phùng thị rơi vào tiểu cô nương bên người Kiều Thị, lại nhớ đến chất nhi của nàng bị đánh hai trận đòn mạnh mẽ mà vẫn còn tâm tâm niệm niệm tiểu cô nương này, nàng cảm thấy đây đúng là nghiệt duyên. Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết câu dẫn người, đúng là mẹ nào con nấy…

Phùng thị giương lên nụ cười, đi tới bên người Kiều Thị, vui vẻ nói: “Tống tiểu thư này muội đã thấy vài lần, là một người hiền lành rộng lượng, Thừa Nhượng thật là có phúc khí nha.”

Kiều Thị ngước mắt nhìn lên, thấy nụ cười Phùng thị tràn trề, giống như vô cùng cao hứng, dường như đây mới là con trai nàng ta cưới vợ.

Trước đó vài ngày, Phùng thị làm như vô tình thăm dò Kiều Thị, muốn thay chất nhi Phùng Ngọc Tuyền làm mai, nhưng Kiều Thị không chút lưu tình chặn lại. Phùng Ngọc Tuyền kia là cái loại công tử bột phong lưu, không xem lại bản thân mình là cái dạng gì, cũng dám mơ tưởng đến nữ nhi của nàng sao?

Bỗng nhiên Kiều Thị lại nghĩ đến ngày ấy ở trong cung, Tuyên Vương khiêm tốn có lễ, nàng thầm nghĩ: nếu muốn kết hôn cùng nữ nhi của nàng, chí ít hình dáng cũng phải tuấn mỹ bằng một nửa người ta…

Bị Kiều Thị lạnh nhạt, nụ cười trên mặt Phùng thị cứng đờ, lúng túng xoay người cười cười. Hôm nay con trưởng đích tôn của Trấn Quốc Công thành thân nên tự nhiên là khách đông. Các tân khách đến ăn cưới nối liền không dứt, một đại gia đình Tiết gia cũng tới. Tiết Sùng Xa và Lâm thị mang theo nữ nhi Tiết Kim Nguyệt đến chúc mừng, Kiều Thị vốn đang cười tít mắt, đến khi ánh mắt rơi vào trang phục xinh đẹp của Tiết Kim Nguyệt bên người Lâm thị, càng ngày càng lộ ra mấy phần trưởng bối quan ái đến. Đây chính là Nhị nhi tức của nàng nha. 

Sau khi Giang Thừa Nhượng kết hôn, liền đến phiên Giang Thừa Hứa. Ba huynh đệ tuổi tương đương nhau, nên việc hôn nhân cũng sẽ không cách nhau quá lâu. Ý tứ của hai nhà chính là —— trước cuối năm sẽ tổ chức xong đám cưới cho hai đứa nhỏ.

Kiều Thị thấy gò má tiểu cô nương ửng đỏ, dường như là thẹn thùng, lúc này mới hướng về phía Giang Diệu nói:

“Diệu Diệu, con mang theo Nguyệt Nhi ra bên ngoài nhìn một chút. Đại ca của con cũng sắp đón dâu trở về rồi.”

Kiểu sự tình chờ tân nương này, Giang Diệu thấy là điều vui mừng nhất, nhanh chóng đáp lại, sau đó ôm cánh tay Tiết Kim Nguyệt, vui vẻ nói:

“Tiết biểu tỷ, chúng ta đi ra ngoài nhìn một chút đi.”

Tiết Kim Nguyệt gật đầu, theo Giang Diệu đi ra bên ngoài.

Tiết Sùng Xa và Lâm thị thấy Kiều Thị hài lòng nữ nhi như vậy, mà nữ nhi cùng tiểu cô tử Giang Diệu cũng là ở chung hòa hợp, giống như tỷ muội, nên hai người càng ngày càng thỏa mãn với hôn sự này.

Không còn trưởng bối bên cạnh, hai tiểu cô nương nói chuyện cũng thoải mái hơn. Đi tới bên ngoài, Giang Diệu cười khanh khách nhìn Tiết Kim Nguyệt, nói:

“Tiết biểu tỷ…hôm nay trang phục của tỷ thật là xinh đẹp nha, chờ một lúc nữa Nhị ca Diệu Diệu nhìn thấy, khẳng định không dời nổi mắt.”

Tiết Kim Nguyệt xinh đẹp tươi tắn, hai năm trước còn có chút trẻ con, bây giờ định thân, đúng là có mấy phần phong thái nữ nhân yêu kiều.

Tiết Kim Nguyệt bị trêu ghẹo mặt liền đỏ, vươn tay muốn béo mặt Giang Diệu, gắt giọng:

“Không cho muội nói bậy.”

Lời tuy như vậy, nhưng hôm nay xác thực nàng có lựa chọn trang phục rất là tỉ mỉ. Nàng cùng Nhị biểu ca đã định thân nên càng ngày càng ít có cơ hội gặp mặt. Ngay cả nàng cũng cảm thấy kỳ quái đây, khi còn bé nàng sợ hắn như thế, bây giờ nàng lại yêu thích hắn như vậy. Mấy ngày không gặp, liền không nhịn được nhớ tới hắn.

Nhìn Tiết Kim Nguyệt mang dáng vẻ xấu hổ, Giang Diệu liền biết là tỷ ấy đang nhớ Nhị ca nàng. Đời này có thể nhìn thấy hai người tình đầu ý hợp, Giang Diệu so với ai khác đều rất cao hứng.

Bình luận

Truyện đang đọc