? edit: Phương Moe ?
Hôm nay Tuyên Vương tới cửa cầu hôn, đúng là một chút biết điều cũng đều không có, mới chỉ chưa đầy một buổi sáng mà toàn bộ tin tức này đều truyền khắp nơi trong kinh thành.
Ngay cả Giang Thừa Ngạn đang ở trường cưỡi ngựa cũng nghe được bạn tốt vỗ vai chúc mừng hắn có “em rể Vương gia”… làm Giang Thừa Ngạn mờ mịt như người nằm mê.
Thời điểm dùng cơm trưa, Giang Thừa Ngạn mới căm giận nói:
“Diệu Diệu chúng ta không thể gả cho hắn, ta không đồng ý!”
Giang Thừa Ngạn đối với Lục Lưu vốn không có cảm tình gì, nhưng hôm qua thấy hắn không chút nào thể hiện mình là Vương gia bề trên mà lại chậm rãi, từ tốn cùng bọn họ nói chuyện, đúng là làm Giang Thừa Ngạn sinh ra ý nghĩ muốn kết bạn.
Nhưng giờ thì nhìn xem… hôm qua vừa mới làm Giang Thừa Ngạn vui lòng thì hôm nay đuôi cáo của hắn liền lộ ra, cũng quá sốt ruột rồi đi….
Giang Thừa Ngạn nói:
“Ta đã nói rồi tự dưng mà lại lấy lòng thì không phải người gian thì cũng là kẻ trộm…. giờ thì sao, vẫn bị ta nói trúng rồi.”
Nhị ca Giang Thừa Hứa tuy rằng không nói gì, nhưng giữa hai lông mày của hắn lành lạnh, vẫn cho thấy lập trường của chính mình.
Chỉ có Đại ca Giang Thừa Nhượng thành thân rồi nên cũng thận trọng hơn, hắn không nói gì thêm, thấy thê tử bên cạnh có chút câu nệ, hắn liền tự mình gắp một miếng chân giò hun khói treo gác bếp bỏ vào đĩa nhỏ trước mặt thê tử.
Tống Loan yên tĩnh dùng cơm, thấy phu quân săn sóc, lỗ tai cũng nóng lên, hướng về phía hắn cười ngọt ngào.
Tâm trạng Giang Thừa Nhượng sung sướng, lại nhìn sang muội muội thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội đều muốn chôn vùi trong bát cơm…
Giang Thừa Ngạn lải nhải không ngừng. Giang Chính Mậu lạnh lùng nói:
“Ăn không nói, ngủ không nói… mau mau ăn cơm.”
Giang Thừa Ngạn bất mãn “Ồ” một tiếng, lúc này mới cúi đầu ăn cơm.
Dùng hết ngọ thiện, Giang Diệu không có lập tức trở lại Cẩm Tú viện, mà đứng một lúc ở lương đình bên cạnh hồ sen. Thấy hoa sen xinh đẹp mập mạp, lá sen xanh mướt như ngọc bích, đúng là làm nàng nhớ tới buổi tối hôm ấy, cảnh tượng nàng cùng Lục Lưu trèo thuyền trên hồ.
“Diệu Diệu.”
Nghe được phía sau có người gọi tên của mình, Giang Diệu quay đầu, nhìn người đến chính là Tống Loan, nàng hô:
“Đại tẩu.”
Tống loan gật đầu, đứng bên người tiểu cô tử, nói:
“Diệu Diệu không cần vì việc hôn nhân mà lo lắng, cha mẹ bọn họ tất nhiên là vì muốn tốt cho muội. Còn Nhị đệ và Tam đệ, từ nhỏ đã vô cùng bảo hộ muội, sợ là cho dù người nào tới cầu thân thì cũng đều có thái độ khó chịu như thế.”
Đúng vậy. Lúc trước cũng có mấy gia đình đến xin cầu thân liền trực tiếp bị ba người ca ca của nàng quở trách không đáng giá một đồng, toàn người vớ va vớ vẩn.
Tống Loan lại nói:
“Muội yên tâm, việc này nói cho cùng thì vẫn là tâm ý của muội mới là khẩn thiết nhất.”
Giang Diệu nhìn đại tẩu trước mắt ôn nhu hiền lành, cũng cảm giác mình có thể đã lo xa rồi. Cha mẹ và ba người ca ca của nàng, tất nhiên muốn nàng gả cho một người phu quân mà mình vừa ý.
Mà nàng lại vừa ý Lục Lưu, coi như ngày sau nàng cùng Lục Lưu định thân, sợ là nhóm ca ca của nàng nhìn Lục Lưu cũng là không hợp mắt. Giang Diệu khẽ mỉm cười, nói:
“Cảm ơn đại tẩu.”
。・°°・(>_<)・°°・。
Mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà từ cửa sổ chênh chếch chiếu vào thư phòng.
Lục Lưu ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn sổ con trong tay, nhưng hôm nay Lục Lưu vẫn nhìn sổ con này từ buổi trưa đến tận bây giờ, nếu đổi lại là ngày bình thường thì nửa giờ cũng không tới.
Lục Hà đứng ở bên ngoài, cũng hiểu được hôm nay Vương gia ở Trấn Quốc Công phủ cầu thân không thuận lợi. Hắn đang định bưng trà đi vào, nhưng nhìn thấy phía ngoài Ngọc Bàn viện có gã sai vặt vội vội vàng vàng chạy tới, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu. Lục Hà nghe xong, nhất thời kinh hỉ, nói:
“Có thật không?”
Gã sai vặt gật đầu nói:
“Ngay ở cửa sau.”
Lục Hà muốn đi vào bẩm báo Vương gia, nhưng nghĩ tới điều gì, bước chân dừng lại, xoay người trực tiếp đi ra phía cửa sau.
Lục Lưu ngừng động tác trong tay, cúi đầu uống một hớp trà, cảm thấy nước trà có chút nguội, muốn gọi Lục Hà ở ngoài cửa đổi trà, nhưng hắn lại nghe được một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Lục Lưu là người tập võ, vừa nghe tiếng bước chân này liền biết là nữ tử. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn người chậm rãi đi vào, thấy trên người tiểu cô nương được bao bọc chặt chẽ bởi áo choàng màu xanh đen thêu hoa hải đường.
Lúc này Lục Lưu mới đứng dậy, vội vàng bước nhanh tới trước mặt nàng, âm sắc ôn hòa nói:
“Sao nàng lại đến đây?”
Đem mũ áo choàng chậm rãi lấy xuống, liền lộ ra một khuôn mặt ngọc yêu kiều như hoa.
Gò má Giang Diệu đỏ một chút, không có trả lời, chỉ hỏi:
“Sao chàng… làm sao mà một tiếng cũng không nhắc trước với ta?”
Nàng đang nói đến chuyện gì, hắn tự nhiên sẽ rõ ràng, nếu hắn sớm nói cho nàng thì nàng cũng sẽ có chuẩn bị tốt. Hiện tại ngược lại thì tốt rồi, không những đem cha mẹ nàng bị doạ cho sợ mà thân cũng cầu không thành.
Lục Lưu đúng là không nghĩ tới tiểu cô nương của hắn sẽ đích thân đến đây. Hắn cười cười, cầm tay nàng, dẫn nàng tới ngồi bên ghế cạnh cửa sổ, rồi giúp nàng rót một chén trà.
Có lẽ là có chút sốt sắng, tiểu cô nương nâng chén trà “Rầm rầm” uống sạch một hơi, hắn giúp nàng rót thêm một chén, lại nghe được nàng nói:
“Không cần.”
Lục Lưu dừng lại động tác, hạ mắt nhìn gò má tiểu cô nương, nàng vừa mới uống nước xong, vốn bờ môi đã hồng hào đầy đặn, nay lại càng ngày càng căng mọng như được phủ một tầng nước.
Cổ họng hắn hơi động nuốt nước miếng xuống, không lộ dấu vết dịch ánh mắt ra chỗ khác, nói:
“Đây cũng là chuyện sớm hay muộn, vậy vì sao chúng ta không định sớm ra một chút?”
Hắn nói thật hay nha, cứ làm như muốn định là liền có thể định được ý… Giang Diệu mím mím môi, thở dài:
“Vậy cũng tốt. Phía cha mẹ, ta sẽ nghĩ cách, bọn họ xưa nay thương ta, chỉ cần ta đồng ý, bọn họ cũng sẽ không cực lực phản đối. Còn có ba ca ca của ta… Tam ca của ta tính khí trẻ con, có thể sẽ gây sự với chàng, hi vọng chàng nể tình ta mà bỏ qua, bọn họ cũng là vì muốn tốt cho ta. Còn cái khác…”
Giang Diệu ngẩng đầu hỏi hắn:
“Chàng định lúc nào thì sẽ trở lại?”
Lục Lưu đáp: “Sau mười ngày.”
Nhanh như vậy.
Giang Diệu nhíu mày lại, đúng là có chút lo lắng, thời gian ngắn như vậy, nàng thực sự không nắm chắc sẽ thuyết phục được cha mẹ cùng các ca ca. Giang Diệu suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ có thể ra tay trên người Lão tổ tông bên kia.
Nàng nói:
“Tốt lắm, ta biết rồi. Ta…”
Nàng chỉ mải nói chuyện, đúng là không nhìn kỹ vẻ mặt Lục Lưu, hiện nay thấy ánh mắt của hắn sáng rực, vui vẻ nhìn mình, Giang Diệu lúc này mới cảm giác cử chỉ của mình có chút quá —— thật giống như nàng vội vã muốn gả cho hắn.
Nhưng mà thực sự nàng không muốn cha mẹ cùng các ca ca làm khó dễ hắn. Aiiiii…… hiện tại nàng còn chưa gả đi mà đã bắt đầu giúp đỡ hắn, Giang Diệu cảm thấy cùi trỏ của mình cũng sắp chĩa ra ngoài hết rồi.
Lỗ tai nàng nóng lên, thật không được tự nhiên nhìn hắn, muốn đứng lên rời đi, vậy mà nàng mới vừa đứng lên lại bị hắn ôm vào trong lòng.
Nàng ngây ngẩn cả người, đầu tựa ở trong ngực của hắn, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ nơi lồng ngực cường tráng, nàng chỉ cảm thấy vô cùng ngọt ngào lại kích thích.
Đổi lại là trước đây, nàng làm sao nghĩ tới chính mình cũng có một ngày sẽ chẳng biết xấu hổ mà lén lút chạy đến thư phòng của nam nhân.
Lục Lưu cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, nói:
“Diệu Nhi, nàng không cần lo lắng. Lần tới lại đi cầu hôn, ta nhất định sẽ thuyết phục được cha mẹ nàng.”
Tiểu cô nương này, đi cầu thân rõ ràng là hắn, nhưng nàng đã vội vã ở trong đó lót đường cho hắn. Nhìn là một người rất thông minh, chỉ có điều quá dễ dàng tin tưởng người khác. May mà người nàng tin tưởng chính là hắn.
Giang Diệu bĩu môi, nói một đằng làm một nẻo lẩm bẩm một câu:
“Ai lo lắng chứ.”
Lục Lưu trầm thấp nở nụ cười, nói:
“Là Bản vương lo lắng!”
Vậy còn tạm được. Giang Diệu tuy rằng không muốn gả cho hắn nhanh chóng dễ dàng như vậy, nhưng nàng đúng là lập dị, việc hôn nhân này mà thật sự xảy ra sai sót thì lại không tốt.
Giang Diệu vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ hẹp của nam nhân, gò má nàng cọ cọ vào lồng ngực hắn, lẩm bẩm nói:
“Vừa nãy lúc ta đi vào, còn lo lắng trong tay áo chàng dấu bóng hồng, sợ là sẽ quấy nhiễu chàng đấy.”
Lục Lưu nói: “Vậy hiện tại…”
Hiện tại… Hắn so với tưởng tượng của nàng còn tự mình kiềm chế hơn. Trong lòng Giang Diệu tự nhiên là hài lòng. Tuy nói nàng không hi vọng hắn đường đường là một Vương gia, mà bên người ngay cả thiếp thân hầu hạ hay nha hoàn khuôn mặt xinh đẹp cũng đều không có, nhưng trong lòng nàng tóm lại là không hy vọng bên cạnh hắn có nữ nhân.
Nếu Lục Lưu thông minh chút, giờ khắc này tự nhiên sẽ rõ ràng ý tứ của nàng, nhưng hắn cứ như đầu gỗ, căn bản liền không hiểu ý của nàng.
Giang Diệu bĩu môi, cũng không hi vọng hắn trở nên miệng lưỡi trơn tru, vào lúc này nói lời ngọt để dỗ nàng, dù sao hôm nay nàng lại đây không phải là vì chuyện này. Chuyện như vậy, chờ bọn họ chính thức định thân, thì nàng nói với hắn cũng không muộn.
Giang Diệu bỗng nhiên “Nha” một tiếng, vội vã ngẩng đầu lên nói:
“Ta phải trở về. Hôm nay ta lén lút chạy đến đây, nếu bị nương phát hiện, sợ là một tháng đều sẽ không cho ta xuất môn.”
Lục Lưu tự nhiên cũng hiểu, hắn gật đầu nói:
“Để ta bảo Lục Hà đưa nàng trở lại.”
Giang Diệu sợ bị người phát hiện, nói:
“Không cần, chính ta có thể trở lại.”
Thấy nàng như vậy, Lục Lưu cũng không nhiều lời, chỉ cần để Lục Hà ở trong bóng tối che chở nàng là được.
Giang Diệu vội vội vàng vàng muốn rời đi, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, xoay người nhìn Lục Lưu, nói:
“Nếu chỗ cha mẹ có tin tức gì, ta sẽ ngay lập tức nói cho chàng.”
Lục Lưu khẽ mỉm cười, không từ chối nàng trong ứng ngoài hợp, vuốt cằm nói:
“Tốt.”
Giang Diệu không nhịn được mà vui vẻ, đội lại mũ áo choàng thật chặt chẽ, rồi mới được Lục Hà đưa ra bên ngoài Tuyên Vương phủ.
Nói chuyện được với Lục Lưu, trong lòng Giang Diệu đúng là chân thật hơn rất nhiều, mấy ngày sau, nàng cần phải làm thay đổi ý tứ của cha mẹ. Mẫu thân nàng đối với Lục Lưu vốn có hảo cảm, chỉ cần nàng nói giúp Lục Lưu mấy lời hay, nhất định mẫu thân sẽ thoả mãn người con rể này. Chờ nương đồng ý thì cha nàng cùng các ca ca tự nhiên cũng không đủ quyền lực để phản đối.
Bởi vậy, Giang Diệu phát giác mấy ngày này chính mình phải biểu hiện thật ngoan ngoãn mới được.
Liên tục những ngày này, Giang Diệu đều đúng hạn hoàn thành bài tập, nghiêm túc cẩn thận luyện tập thêu thùa, thời gian còn lại, đều chạy đến bên người Kiều Thị, bồi tiếp mẫu thân cùng xem sổ sách.
Nữ nhị đặc biệt ngoan ngoãn, Kiều Thị nơi nào không nhìn ra ý nghĩ trong lòng của nữ nhi? Nhưng đến cùng gừng càng già càng cay, mỗi lần thấy nữ nhi ấp úng muốn nói tốt cho Lục Lưu thì Kiều Thị liền đổi chủ đề để cho nàng đi làm những việc khác. Nhìn nữ nhi thần hồn thất lạc “Ồ” một tiếng, sau đó ngoan ngoãn nghe nàng bàn giao dặn dò công việc, Kiều Thị không nhịn được đắc ý thầm cười trộm rồi lại lắc lắc đầu nghĩ: đúng là con gái lớn không thể giữ bên mình.
。・°°・(>_<)・°°・。
Ngày hôm sau, Giang Diệu bồi Kiều Thị đi Tiết phủ dự tiệc mừng thọ của Tiết lão thái thái.
Từng nhóm tiểu cô nương hoạt bát kết bạn rồi nói chuyện, chỉ có Giang Diệu ngoan ngoãn khéo léo ngồi ở bên cạnh Kiều Thị.
Mấy ngày nay, cha mẹ nàng và các ca ca giống như nói chuyện rất cẩn thận, ngay cả một chữ Lục Lưu cũng không có đề cập đến. Thật không giống với ngày ấy thanh thế hùng hổ phản đối cầu thân, hiện tại giống như là chưa từng xảy ra việc đấy.
Giang Diệu có chút nóng nảy, lúc này không biết phải làm cái gì cho tốt. Lúc trước mấy gia đình khác đến cầu thân, mới đầu nhóm ca ca của nàng còn hay nhắc tới rồi nói từ chối, nhưng không tỏ rõ thái độ như này thì chưa bao giờ xảy ra.
Giang Diệu ngồi ở bên cạnh Kiều Thị, trong lòng nghĩ biện pháp. Kiều Thị thì lại cùng Tiết phủ phu nhân – Lâm thị, Kiều phủ Đại phu nhân – Trương thị và Tam đệ muội – Thích thị cùng nhau đánh bài lá.
Kiều Thị số đỏ, vừa đánh đã thắng liền ba trận, nhất khuôn mặt tươi cười tràn trề nụ cười vui mừng.
Lâm thị than thở:
“Người đã lên chức mẹ chồng chính là không giống nhau, vận khí thật là tốt.”
Kiều Thị nghe xong trong lòng vui vẻ cười khanh khách, nhưng ngoài miệng lại nói:
“Vừa mới bắt đầu thì thắng tính làm gì, phải thắng đến cuối cùng mới là bản lĩnh. Nào, chúng ta tiếp tục ván mới.”
Bốn người tiếp tục đánh bài.
Thích thị trước sau như một đều xinh đẹp loá mắt, nàng liếc mắt nhìn thấy Bình tân Hầu phu nhân – Chu thị đang đi qua, lúc này mới ngước mắt hướng về phía Chu thị cười cợt, hỏi:
“Ai uiii… đây không phải là Bình tân Hầu phu nhân hay sao? Nghe nói Hoắc đại công tử muốn cùng Vinh Thất tiểu thư định thân, chuyện này là thật sao?”
Chu thị đối đầu với con ngươi sáng lạn như ngọc của Thích thị, chỉ cảm thấy dung mạo này xinh đẹp quá mức lộ liễu, giữa hai lông mày đều là quyến rũ, nào có nửa phần khí phái của phu nhân quý tộc? Nghĩ tới lần trước nàng cố ý cùng Vinh Quốc công phu nhân đàm luận đến Vinh Thất tiểu thư là vì chỉ muốn hạ xuống tôn nghiêm của Trấn Quốc Công phủ, nàng muốn cho bọn họ biết là nhi tử của nàng quý hiếm vô cùng, việc hôn nhân của con trai nàng tất nhiên không thể quá mức qua loa.
Nhưng ngay ngày thứ hai, Tuyên Vương đánh trống khua chiêng, bồi tiếp Mục lão thái của Phụng Quốc Công đi đến Trấn Quốc Công phủ cầu hôn sự, chuyện này trong vòng chưa đầy một buổi sáng đã lan khắp các hang cùng ngõ hẻm trong kinh thành.
Chu thị rất là bất mãn. Ngày ấy nàng không nhịn được ở trước mặt nhi tử mà nhắc tới một phen, ai có thể ngờ tới, nhi tử luôn luôn ngoan ngoãn hiếu thuận lại có thể tranh luận với nàng.
Tuyên Vương thì có gì đặc biệt? Cũng chỉ là người lòng muông dạ thú. Hơn nữa, dạng người như hắn làm sao có khả năng chân tâm đối với tiểu nha đầu còn chưa dứt sữa này đây??
Chu thị cảm thấy hôn sự này có điểm kỳ lạ. Nhưng hôm nay nhìn Kiều Thị tâm tình sung sướng, Chu thị cảm thấy nàng ta là đang cố ý khoe khoang ở trước mặt nàng.
Thấy gương mặt Chu thị như ăn phải ruồi, trong lòng Thích thị thật vui vẻ.
Hừ… Ai dám bắt nạt cháu gái của nàng, chính là cùng nàng đối nghịch…