THỜI GIAN SÁNH BƯỚC BÊN EM

Edit: Nga | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi

Mai Nhiễm nghe rõ tim mình đập thình thịch, tựa như nhịp trống dồn dập va vào lồng ngực.

Cả người cô đều mềm nhũn…

“Cẩn thận.”

Hơi thở ấm áp của anh phả vào má, cổ tay bị anh giữ chặt không để cô ngã về phía sau, đợi Mai Nhiễm đứng vững anh mới chậm rãi buông lỏng tay.

Cô định lách người qua bên kia ngồi thì thấy anh đã nhường chỗ. Mai Nhiễm ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh”.

Chú Châu đã đón đủ người, nhanh chóng lái xe rời đi. Thời tiết hôm nay rất đẹp, gió thổi nhè nhẹ, từng hàng cỏ lau xanh rờn lướt nhanh qua hai bên cửa sổ.

Thế giới này thật nhỏ! Dạo một vòng, hai người lại gặp nhau ở một thành phố khác.

Có điều, chẳng lẽ anh là “khách quý” của bố mà chú Châu mới nói.

“Anh Phó, trùng hợp quá.”

Đôi mắt màu nâu sâu thẳm như hồ nước của anh cứ nhìn cô mãi: “Giờ tôi cũng mới biết em là con gái của bác Mai.”

Đơn giản mà nói: lần gặp lại này đối với anh có hơi bất ngờ.

Tim Mai Nhiễm đập loạn xạ không ngừng, nhưng cô vẫn cười rất thoải mái: “Tôi cũng không ngờ anh lại là “khách quý” của bố mình”.

Bọn họ đều giống nhau.

Nghe vậy, đôi môi mỏng của anh chậm rãi cong lên, đúng lúc ánh mặt trời ngày hè chiếu xuống khuôn mặt anh. Từng tia nắng nhàn nhạt ôm lấy những đường nét trong trẻo lạnh lùng, rực rỡ lung linh, tựa như cả người anh đang tỏa ra ánh hào quang sáng chói.

Mai Nhiễm vội quay mặt đi.

Cổ tay như còn lưu lại chút hơi ấm, cô nuối tiếc lặng lẽ vuốt ve.

Từ sân bay về Mai gia mất gần hai giờ đồng hồ, Mai Nhiễm dự định ngủ một giấc trên đường đi nhưng hoàn cảnh này e là muốn nhắm mắt cũng khó.

Cô lấy một chiếc bình giữ nhiệt từ trong túi, định uống nước nhưng xoay hết sức vài vòng vẫn không mở được nắp.

Bình giữ nhiệt đựng nước nóng, do áp suất chênh lệch giữa bên trong và bên ngoài nên khó mở là chuyện bình thường nhưng lần này lại quá chặt, Mai Nhiễm đành cất lại bình nước vào túi.

Nghĩ một lúc, cô lại lấy ra đưa về phía anh: “Giúp tôi mở được không?”

Phó Thời Cẩn nhìn cô không nói gì, giơ tay nhận bình nước. Mai Nhiễm nhìn những ngón tay thon dài ấy nhẹ nhàng đặt lên trên nắp xoay vài vòng, mùi trà sâm thoang thoảng bay ra ngoài.

Mai Nhiễm cầm lại bình, tiện tay lấy một chai nước khoáng đưa cho anh: “Lần này là cảm ơn có hậu tạ”.

Anh hiểu ý cô, nhìn vào vành tai đỏ lựng của cô, khẽ “Ừm” một tiếng.

Chú Châu thấy cảnh này qua gương chiếu hậu, tò mò hỏi: “Cô Nhiễm, hai người quen nhau sao?”

“Mới quen gần đây ạ.”

Trong lòng Mai Nhiễm lại muốn bổ sung thêm “Nhưng cháu biết anh ấy từ rất lâu rồi, ngay cả khi anh vẫn chưa biết cháu là ai.”

Có chú Châu cùng nói chuyện, thời gian trôi qua nhanh hơn rất nhiều. Xe vượt qua một ngọn núi, thấp thoáng thấy được sân trước của Mai gia.

Thị trấn nhỏ khắp nơi đều là biệt viện kiểu cổ, nhiều không đếm nổi. Mỗi viện đều có những nét đặc sắc riêng. Mai gia tuy là nhà giàu một phương, nhưng vẫn ở tại nhà cũ do tổ tiên để lại, chẳng qua mấy năm gần đây bắt kịp thời đại nên có thêm rất nhiều thiết bị hiện đại trong nhà.

Biết nhà có khách quý tới chơi, thím Châu đã dọn dẹp phòng cho khách sạch sẽ sáng sủa. Đêm qua Phó Thời Cẩn không ngủ được, lại phải ngồi trên xe hai giờ đồng hồ, cả người mệt mỏi liền đi nghỉ ngơi trước.

Thím Châu sắp xếp ổn thỏa cho anh xong mới kéo tay Mai Nhiễm cười ha ha nói: “Cô Nhiễm, nếu không phải biết rõ đây là khách của ông Mai, tôi còn tưởng cô dẫn bạn trai về nhà ra mắt đấy! Trông cậu ấy cũng tuấn tú, đứng cạnh cô chẳng khác nào một cặp trời sinh.”

Mai Nhiễm nghe vậy hơi đỏ mặt: “Thím Châu, thím đừng nói lung tung.”

Thím Châu mím môi ra dấu “suỵt”: “Tôi biết chứ. Giờ không phải không có nghĩa sau này cũng không phải. Chẳng phải vẫn nói nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng ư? Tôi thấy cậu ta rất được, khí chất đầy mình thế kia…”

Đương nhiên cháu biết anh ấy tốt, Mai Nhiễm thầm nghĩ. Có điều, chỉ sợ trăng này chính là bóng trăng dưới nước, cho dù khuấy động thế nào thì trăng trên cao vẫn không lay chuyển. Vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao?

“Không nói nữa.” Thím Châu vỗ vỗ tay cô: “Ông Mai đang ở nghĩa trang trên núi, cháu mau chuẩn bị rồi qua đó đi.”

Sinh nhật của Mai Hồng Viễn là việc lớn trong nhà, đủ các loại tiệc tùng xã giao nên vô cùng bận rộn, muốn trốn cũng không được. Bởi vậy, mỗi năm bố cô đều về trước một ngày, cùng con gái đến mộ để thắp hương người vợ đã mất. Một nhà ba người cùng trải qua một sinh nhật tĩnh lặng.

Dưới ánh mặt trời, bia mộ như được mạ một lớp vàng kim. Trên ảnh là người phụ nữ có đôi mắt trong veo, mỉm cười dịu dàng. Dù cho thời gian trên thế giới này trôi qua bao lâu đều không mảy may ảnh hưởng, bà như một đóa mai trắng trong khe núi, lặng lẽ trổ hoa, cũng lặng lẽ tàn lụi, cứ như vậy năm này qua năm khác.

“Dung Dung” Mai Hồng Viễn nhẹ vuốt bức ảnh: “Bà vẫn đẹp như thế, còn tôi lại già thêm một tuổi nữa rồi…”

Không còn tiếng nói ấm áp dịu dàng trả lời ông như trước, chỉ có gió từ khe núi thổi tới, vạt áo của ông khẽ bay, còn dính một chút bùn đất.

Có tiếng bước chân đi tới, Mai Hồng Viễn ngẩng đầu thấy bóng trắng thướt tha chậm rãi bước đến. Ông đưa tay lau khóe mắt vẫn còn hơi ươn ướt: “Tưởng Tưởng, con về rồi.”

“Bố.” Mai Nhiễm bước lại gần, đặt cành bạch hạc đang ôm ở trong ngực trước mộ, vẫn như trước bày một trái một phải: “Con nghe thím Châu nói bố đến đây từ rất sớm.”

“Khó khăn lắm mới được nhàn rỗi.” Mai Hồng Viễn cười nói “Bố muốn đến thăm mẹ con sớm một chút.”

Mai Nhiễm gật đầu, thắp cho mẹ một nén hương: “Mẹ, con về thăm mẹ đây.”

Người phụ nữ trong ảnh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt hiền hòa.

“Mẹ, mẹ ở bên kia sống có tốt không? Con và bố…rất nhớ mẹ. Qua hôm nay bố đã 51 tuổi rồi, tối qua bố còn lo lắng gọi điện cho con”. Mắt của Mai Nhiễm đã hơi đỏ, cô khẽ cười: “Bố hỏi có thuốc gì khiến bố ngừng già, bố nói không ngờ mình đã già nhanh như vậy, bố sợ già nhanh quá, mẹ sẽ không nhận ra bố…”

“Haiz” Mai Hồng Viễn thở dài nói “Tưởng Tưởng, đang ở trước mặt mẹ con đấy, tốt xấu gì cũng phải để cho bố chút thể diện chứ?”

Mai Nhiễm tiếp tục: “Mẹ, bố không chịu nghe lời con đâu, con đã nói bố không được uống rượu, nhưng thư kí nói bố bằng mặt nhưng không bằng lòng”

“Dung Dung, con gái chúng ta cũng không nghe lời, ăn ngủ đều không đúng giờ.” Mai Hồng Viễn vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, ông đỡ trán: “Bà nói xem, tôi có nên mau chóng tìm chồng cho con để chăm sóc nó không?’

Mai Nhiễm bĩu môi: “Mẹ xem đi, bố ghét con, còn mong con lấy chồng càng sớm càng tốt”.

Tội danh này Mai Hồng Viễn không gánh được, ông liên tục xua tay: “Làm gì có chuyện đó, bố còn mong cả đời này con có thể mãi ở bên bố.”

Tưởng Tưởng, mặc dù bố rất nhớ mẹ nhưng bố muốn ở lại thế gian này, cùng con đi một đoạn đường rất dài rất dài nữa.

Bố sẽ đợi đến khi giao con cho một người đàn ông xứng đáng, cùng con đi hết cuộc đời, đến khi con sinh con, đến lúc bố không còn sức lực phải sang thế giới bên kia. Bố tin, đây cũng tâm nguyện của mẹ con.

Mai Nhiễm thấy sống mũi hơi cay cay.

Một đêm trước khi mẹ cô mất, lúc hồi quang phản chiếu, bà nói:“Hồng Viễn, em cảm thấy rất mệt…”

Bố nắm lấy tay mẹ, liên tục nói: “Em có thể đi bao xa anh sẽ đi cùng em, em không đi được, anh sẽ cõng em đi tiếp, em ….”

Cuối cùng, thời gian vẫn mãi mãi giữ chân người phụ nữ mà ông yêu nhất. Nhưng Mai Nhiễm biết, trong lòng bố, vẫn luôn có một ngọn đèn, vì mẹ mà cháy âm ỉ.

Nơi đó, bất cứ ai cũng không thể bước vào.

Hoàng hôn như một đôi tay khéo léo, lặng lẽ nhặt lại từng mảnh nắng chiều chiếu sáng nơi chân trời, chỉ một lát đã thay bằng bầu trời đầy trăng sao. Dưới ánh trăng, hai cha con cùng nhau về nhà.

Mai Nhiễm vào bếp nấu mỳ Trường Thọ cho bố, thấy bột nhào còn thừa, cô lại cán thành vỏ sủi cảo.

Bà cụ Mai khẩu vị khác biệt, có hẳn một phòng bếp riêng, bình thường không ăn cơm cùng cả nhà nên trên bàn ăn ngoại trừ Phó Thời Cẩn thì chỉ còn bố con Mai Hồng Viễn cùng em trai của bố – Mai Thanh Viễn.

Thím Châu bưng bát mì lên, đi về phía Mai Hồng Viễn: “Ông Mai, đây là bát mì do cô Nhiễm nấu, duy nhất trên thế gian! Chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”

Mai Hồng Viễn cười nói: “Cảm ơn thím.”

Thím Châu cười tủm tỉm: “Đồ ăn tối nay đều do tiểu thư nấu hết, tôi cùng lắm chỉ là phụ bếp thôi.”

“Thật sao?” Mai Hồng Viễn ngạc nhiên liếc nhìn con gái, thoải mái cười to: “Vậy tôi phải nếm thử mới được.”

Ông vừa nhìn về phía Phó Thời Cẩn vừa nói “Thời Cẩn, cậu cũng tự nhiên đi, cứ coi như đây là nhà mình.”

Phó Thời Cẩn gật đầu, gắp một miếng măng đưa vào miệng nếm thử, mùi vị quả không tồi.

Mai Nhiễm nhìn qua, thấy sắc mặt anh tốt lên đôi chút, trong lòng như bớt được gánh nặng.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng động, Mai Lương Chi mệt mỏi đi vào, ngửi thấy mùi thơm liền vội đi rửa tay, dùng đũa gắp một miếng sủi cảo, cho vào miệng, sau đó lại nuốt thêm vài cái nữa.

“Đi xe mấy tiếng, đói bụng quá!” Thanh âm của anh mơ hồ không rõ.

Mai Nhiễm đưa đĩa nước chấm: “Ăn từ từ, cẩn thận kẻo nghẹn.”

Mai Thanh Viễn cũng nói thêm “Rõ ràng đã làm thầy rồi, vậy mà tính cách vẫn hấp tấp như thế.”

Mai Lương Chi không đồng ý với ý kiến này: “Thầy thì không cần ăn cơm sao bác?”

“Cái thằng này…”

Cơm no rượu say, Mai Lương Chi thở dài thỏa mãn: “Bác à, con gái bác lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, sau này ai lấy nó, là vô cùng có phúc!”

Mai Nhiễm biết anh họ mình lúc này đã bị men rượu khuất phục, nhưng lần này mấy lời nói nhảm lúc say lại chọt đúng tâm tư của cô, hai tai cô nóng lên, vụng trộm nhìn về hướng nào đó…

Cặp mắt xinh đẹp trong suốt, an tĩnh lại sâu thăm thẳm của anh đang nhìn sang, khiến cô thấy mình như chìm trong hồ nước tháng ba mềm mại, hô hấp khó khăn nhưng không kìm chế được mà sa vào.

Hóa ra nãy giờ anh vẫn luôn nhìn cô sao?

Lần này, Mai Nhiễm không nhìn lại nữa.

Cô đột nhiên ý thức được, đối với người đàn ông này mà nói, cô dường như… cũng có gì đó đặc biệt.

Sau khi ăn xong, mọi người ở phòng khách vui vẻ nói chuyện phiếm, Mai Nhiễm vào bếp chuẩn bị trà cùng hoa quả.

Vừa rửa xong một một đĩa cà chua anh đào đã thấy thím Châu hấp tấp chạy vào: “Cô Mộng Nhiên về rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc