THỜI GIAN SÁNH BƯỚC BÊN EM

Dịch: Naomi

Khi xe minicooper của Dư Thanh dùng một tư thế yêu thương thân mật đụng vào chiếc Audi màu đen, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng cô đó chính là:

“One car, one car go, two cars pengpeng, one car die.”

Cái suy nghĩ vui vẻ biết bao, Dư Thanh phục bản thân lúc này vẫn còn có thể cười được, không phải đợt trước bế quan lâu quá nên thành đần rồi chứ?

Có điều cũng nghĩ là nhân cơ hội trời tối thì lén ra ngoài hít thở không khí, ai dè đang đi giữa đường thì phát hiện có paparazi bám theo, dính như kẹo cao su, gạt thế nào cũng không đi. May mà con đường này cô đi cũng quen rồi, nhắm mắt cũng lái được, tuy nhiên có thể là do lâu lắm rồi không tự mình lái xe nên tay hơi cứng, xui xẻo rồi.

Không biết có phải khẩu trang đã rơi ở chỗ ăn cơm ban nãy không nữa, cô tìm mãi mà không thấy, đành lôi trong hộp ra một cái mũ, đè thấp vành mũ xuống rồi mới mở cửa xuống xe.

Tuy là xử lý chuyện như này sẽ khá là rắc rồi, hơn nữa rất có thể sẽ bị người khác nhận ra, nhưng cô không muốn sau khi thành công cắt đuôi paparazi thì lại vì cái vụ “gây chuyện bỏ chạy” mà lên trang nhất, cái này quá là lợi bất cập hại.

Đầu của Diệp Khởi Hàn vẫn đang quay cuồng, ngồi trên xe một lúc mới thấy xe phía trước có một cô gái dáng người mảnh mai, mặc áo phông trắng và quần jean, đầu đội mũ che hết phần lớn khuôn mặt bước xuống xe, từ góc độ của anh ta thì chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của đỏ rực của cô gái.

Anh ta nhìn xe của Dư Thanh một lượt. Đầu xe cũng bị móp vào.

Xem ra thì cả hai bên đều bị thiệt hại.

Chiếc xe này anh ta mới lái chưa được mấy ngày.

Nhận thấy cô gái này mới khoảng chỉ hơn hai mươi tuổi, chắc vẫn đang là sinh viên, và quan trọng nhất là nguyên nhân của vụ tai nạn này chủ yếu là thuộc về phía cô ta.

Nếu như thực sự phải bồi thường thì con số này cũng không hề nhỏ.

Diệp Khởi Hàn tự thấy mình cũng không phải là người quá quá đáng, bản thân cũng không hề hấn gì, hơn nữa còn vội tới sân bay đón người. Thêm nữa là sau khi xảy ra tai nạn, cô gái kia sợ đến mức không cả dám lộ mặt…Thôi thì giơ cao đánh khẽ tha cho cô nàng vậy.

“Này cô nhóc, trông cô em như vậy chắc cũng đền chẳng nổi xe tôi, thôi thì nhân trời tối mà chuồn nhanh đi.”

Đền không nổi? Chuồn?

Tim của Dư Thanh liên tiếp bị đâm hai phát, thậm chí còn quên luôn tin hot trên trang nhất ngày mai, cô hất cằm hừ một tiếng, nhìn thẳng vào người đàn ông.

Nhìn cũng được đấy nhưng cơ mà sao lại không biết nói tiếng người thế này?

Cô mà không đền nổi á? Cô đường đường là một thiên hậu, thế quái nào mà có liên quan được đến cái từ “chuồn”? Quả thực là khinh người quá đáng!

Không phải là đâm vào khung bảo vệ trước ô tô thôi sao? Cô lúc nào cũng có thể đền anh ta một bộ mới tinh luôn!

Dư Thanh đè thấp vành mũ xuống hơn nữa rồi quay về xe tìm túi xách, tìm điện thoại search một cái, trong lòng cũng có một cái giá đại khái rồi.

“Chúng ta giải quyết riêng nhé.”

Diệp Khởi Hàn thấy cô nàng đưa ra một tờ chi phiếu, nhướn mày, trong lòng quả thực hơi bất ngờ.

Hóa ra là đánh giá thực trạng sai sót trước.

“Có hài lòng với cái giá này không?” Dư Thanh vừa khoanh tay trước ngực vừa hỏi, giọng hơi khàn khàn, “Nếu như không có vấn đề nào khác thì tôi đi trước đây.”

“Đợi đã!”Diệp Khởi Hàn bỗng nhiên gọi cô lại, “Xe của cô…”

“Không cần đâu.” Dư Thanh quay lưng lại rồi khoát tay với anh ta,”Mạng nó lớn lắm.”

Cô bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời đi, giống với một cô gái sắp bước vào thời kì mãn kinh, vẫn chưa cảm giác thấy mình vừa trở về từ cõi chết mà chỉ coi như tối nay chưa có xảy ra chuyện gì mà thôi.

Diệp Khởi Hàn đứng trong màn đêm dõi mắt nhìn theo chiếc xe cà tàng rời đi, thấy cũng muộn rồi nên chỉ đành gọi điện thoại để trợ lý đi đón người, còn bản thân thì rút một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa đợi người đến.

Dư Thanh cảm thấy mình quả đúng là làm việc gì cũng không thuận lợi,

“Minicooper à, em đúng thật là chẳng lịch sự, tao nhã tí nào cả, chị xin em cố thêm một tí nữa được không hả?”

Chiếc xe vốn đang chạy ngon ơ bỗng nhiên xịch xịch máy tiếc rồi chết máy.

Giết địch một nghìn, tổn hại tám trăm. Chắc đang nói đến cái đạo lý này rồi.

Dư Thanh đành gọi điện thoại cho người quản lý, để cô ấy giúp liên hệ với công ty cứu hộ. Tối nay như vậy khó tránh được bị lộ hành tung rồi, đau đầu quá đi.

Quản lý Trang Mộng của cô là quản lý lâu năm của công ty, nhưng cũng nổi tiếng lải nhải, dông dài, nghệ sĩ mà cô ấy làm việc cùng đều được lãnh hội sâu sắc. Dư Thanh nghe cô ấy càm ràm nửa tiếng, tai cũng sắp mọc kén đến nơi thì đối phương mới có ý định tha cho cô.

“Em đang ở đâu đấy?”

Không phải chứ? Không phải cô chỉ lén đi hóng gió rồi thuận tiện đi ăn tối mà thôi, không phải cô ấy muốn tự mình đến bắt người chứ?

Công ty rốt cuộc là trả lương cho cô nàng này bao nhiêu cơ chứ? Có cần phải tận tụy thế không?

Sợ bên kia lại bắt đầu lải nhải, Dư Thanh nói địa chỉ rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Đang vào giờ cao điểm nên Trang Mộng bị tắc đường, mãi mới đến được.

Quả thực là sợ “nước bọt” của cô nàng, nên Dư Thanh chủ động khai báo, “Em chán quá mới qua ngoài một tí.”

“Ờ.” Trang Mộng vừa cười vừa nhìn cô, “Còn nhân tiện đi ăn một bữa lẩu?”

Không phải chứ? Dư Thanh thầm kêu một tiếng xong đời, bà chị này thần thông quảng đại như vậy từ bao giờ vậy trời?

“Nước lẩu cay năm sao ngon không?”

“Sao chị biết?” Dư Thanh suýt chút nữa thì kinh ngạc rớt cằm.

Trang Mộng tiếp tục cười, “Chị chỉ đoán thế thôi.”

“Vì thế Thiên Hậu đại nhân quên mất ngày kia phải quay chương trình “The Best Chinese Singer” sao? Nên mới chọn một ngày trăng thanh gió mát ra ngoài dạo chơi, còn một mình tới Uyên Ương lâu ăn lẩu, hào hứng ghê nhỉ!” Mấy từ cuối cùng cô nàng còn nghiến răng nghiến lợi nói.

Dư Thanh quả thực phải nghi ngờ cô nàng lén gắn camera lên người cô!

Cuối cùng Trang Mộng chỉ đưa cô về nhà, cũng không cho cô câu trả lời, có điều trước lúc về yêu cầu cô vào Weibo chăng đầy mạng nhện của mình post bài, khuấy động chút không khí cho fan hâm mộ.

Dư Thanh thong thả tắm rửa rồi mới nghĩ ra phải vào Weibo post bài, không biết là có phải do tác dụng tâm lý không mà sau khi ăn lẩu xong, cổ họng cô hình như thanh thanh hơn, cô uống một ly nước ấm rồi lượn mấy vòng trong nhà mà vẫn chưa nghĩ ra phải viết cái gì nữa.

Dạo trước sức khỏe của cô có vấn đề, yên lặng mấy tháng không lộ diện, trong thời đại thứ gì cũng cần nhanh chóng này, tình trạng như vậy đối với một nghệ sĩ mà nói là điều vô cùng bất lợi, dù cho cô đã có vị trí nhất định trong giới showbiz cũng khó tránh khỏi…

Không phải bịa một bài để post cho có cảm giác tồn tại sao?

Dư Thanh nằm trên giường lật qua lật lại một lúc cuối cùng cũng có linh cảm.

Dư Thanh V: Lẩm bẩm, lẩm bẩm lẩm bẩm.

Không đến vài phút sau Weibo đã bị fan hâm mộ đợi chờ mấy tháng đánh chiếm, một loạt comment hỏi thăm, “Nữ Thần bị hack tài khoản hả?”

Dư Thanh vui tới mức lăn lộn, cô thoát Weibo rồi vào Wechat.

“!!!”

Hóa ra bài post cô vừa đăng kia chỉ cho “Thất Đại Cô Mộng Tỷ” trong danh sách bạn bè xem.

Có trời mới biết cái cô muốn chọn rõ ràng là “không cho ai xem”.

Lẽ nào thật sự là có tật giật mình? Đến cái lỗi thấp cấp như này cũng phạm phải. Dư Thanh mở một cửa sổ chat, đang gõ chữ thì bỗng nhiên nhớ tới mình đang chiến tranh lạnh với người này nên lại cắn răng tắt đi.

Dư Thanh chỉ có một đứa bạn thân có thể dốc hết lòng dạ để tâm sự là Mai Nhiễm, hai người lớn lên cùng nhau, tình cảm còn thân thiết hơn chị em ruột.

Tiếc rằng đứa bạn này tính cách hiền lành quá, bây giờ bị người ta ngồi lên đầu rồi… Chỉ có cô là lo lắng suông, càng nghĩ càng thấy điên người.

Thôi không nghĩ nữa!

Cô đắp chăn ngủ.

Tuy rằng cố họng vẫn chưa khôi phục trạng thái tốt nhất, tuy nhiên trong mùa The Best Chinese Singernày Dư Thanh vẫn dựa vào sức mình để đạt được thành tích không tổi, tuy nhiên cũng chi là không tồi mà thôi.

Bới vì vì trí thứ nhất vốn thuộc về cô bị một đứa tên là Mai Mộng Nhiên cướp mất.

Cô ghét con người này, vì thế sau khi chương trình ghi hình xong, Mai Mộng Nhiên tới bắt chuyện với cô nhưng cô lấy lý do không khỏe để đi trước.

Trang Mộng nhận cho cô mấy bài phỏng vấn và quảng cáo, cho nên vài ngày tới sẽ vô cùng bận rộn, may mà tham gia xong cuộc họp báo cuồi cùng đó cô sẽ có hai ngày nghỉ. Tuy là vẫn phải ở nhà nhưng mà vẫn sướng hơn là ngày nào cũng đi chỗ nọ, tới chỗ kia mệt muốn chết.

Rất nhiều người đều ghen tị ánh hào quang của người nổi tiếng, nhưng họ không biết được ở nơi camera không chiếu tới những người nổi tiếng này phải sống một cuộc sống như thế nào.

Lúc đầu tại sao lại chọn bước vào giới showbiz phức tạp này?

Cô quá muốn chứng minh bản thân, quá muốn đứng ở đỉnh cao, mà đây lại là cách nhanh chóng và hiệu quả nhất.

“Đêm qua em ngủ không ngon à?” Trang Mộng nhíu mày nhìn vào hai mắt thâm xì của cô, quay lại nói với nhân viên trang điểm, “Giúp cô ấy che đi nhé.”

“Chị gái à.” Dư Thanh lại ngáp một cái, “Ba đêm liền em chưa có ngủ được một giấc cho ra hồn rồi!”

Trang Mộng cũng buồn cười nói, “Làm gì có nghệ sĩ nào không thế chứ? Nhìn mà xem, cái showbiz này người chăm như em thì không nổi bằng em, người nổi như em thì không ngủ nhiều bằng em, là một ca sĩ cấp Thiên Hậu thỉnh thoảng còn có thể trốn ra ngoài ăn lẩu cay, em như thế là đã hạnh phúc lắm rồi đấy!”

“Chị nghĩ gì mà ác thế!” Dư Thanh lườm cô nàng một cách ghét bỏ, “Cái gì mà ngủ với chả không ngủ, em là ca sĩ ngọc nữ, cái danh này cũng chính là chị đưa ra còn gì!”

Trang Mộng: ‘…’

“Lát nữa họp báo sẽ có không ít người tới… Nghe nói con trai của Diệp Hâm bên Giải trí Thiên Hành cũng tới, trước đây anh ta rất ít xuất hiện trước công chúng, tuy nhiên bây giờ xem ra tổng giám đốc Diệp đã giao trọng trách này cho con trai rồi…”

Quay qua nhìn lại thì đã thấy Dư Thanh ngồi ngủ gật mất rồi, nhân viên trang điểm cầm thỏi son đứng bên cạnh vừa nhìn vừa không biết phải làm sao, Trang Mộng phì cười bất đắc dĩ.

“Thấy chưa? Vị đó chính là thiếu gia Diệp Khởi Hàn của Diệp Thị.”

Dư Thanh ứng phó với phóng viên xong thì đã mệt lắm rồi, khó lắm mới ngồi được xuống nghỉ ngơi thì Trang Mộng lại bắt đầu diễn thuyết bên tai cô, nghe mãi cũng nghe ra ý giật dây để cô đi bắt chuyện, thực là khó chịu đến điên mất thôi.

Cô miễn cưỡng ngước mắt nhìn, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đen bị một đám phụ nữ ăn mặc xinh đẹp vây quanh, thỉnh thoảng lại phát ra những tràng cười.

Cảnh như vậy trước nay cô đều sợ mà tránh không kịp, đầu bị cửa kẹp mới chủ động dính vào đó.

Trang Mộng lại khuyên bảo hết nước hết cái,”Giải trí Thiên Hành gần đây rất mạnh, tạo mỗi quan hệ đối với em không phải là chuyện gì xấu, huống hồ vị Diệp thiếu…”

Dư Thanh nghe thấy giọng nói của cô nàng bỗng nhiên ngừng lại, cô nghi hoặc quay đầu lại không ngờ lại thấy một khuôn mặt đẹp trai, người đàn ông vốn đang cười nói với đám phụ nữ lại đang đứng cách đó mấy bước, vừa cười vừa nhìn bọn họ.

Câu nói ấp ủ trong lòng cô mấy phút trước giờ cuối cùng cũng khẽ thoát ra ngoài, “Đúng là oan gia ngõ hẹp.”

Đây không phải là chủ nhân của chiếc Audi tối đó Minicooper của cô đâm phải sao? Hóa ra là người cầm quyền tương lai của Giải trí Thiên Hành, chắc trách kiêu ngạo như thế.

“Cô Dư.” Diệp Khởi Hàn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Dư Thanh.

Trang Mộng nhìn Dư Thanh một cách thâm ý, tự giác đi ra chỗ khác.

Dư Thanh nở nụ cười vừa lịch sự vừa phóng khoáng.

“Không ngờ đúng thật là cô.” Diệp Khởi Hàn nói, “Tối hôm đó…”

“Hả?” Dư Thanh mờ mịt chớp mắt, dường như đang cố gắng nhớ lại, “Anh Diệp, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau à?.”

Diệp Khởi Hàn đầu tiên là ngạc nhiên sau đó như là phản ứng lại, gật đầu, vừa cười vừa đặt một tay lên phía sau ghế của cô, “Chào cô, lần đầu gặp mặt, tôi là Diệp Khởi Hàn.”

Dư Thanh híp mắt nhìn bàn tay thon dài đưa về phía cô.

Bắt tay, hay không bắt tay?

Đây là một vấn đề.

Bình luận

Truyện đang đọc