THỜI GIAN SÁNH BƯỚC BÊN EM

Edit: Quỳnh Nga | Beta: Mẫn Mẫn.

Ra khỏi sân bay Tân Nam thì cũng đã chạng vạng tối, trời đang đổ mưa, tài xế nhà họ Dư cũng đã chờ bọn họ từ nửa tiếng trước rồi.

Hai người vừa lên xe, mưa lớn dần, những hạt mưa “lộp bộp” rơi trên cửa kính xe như đang diễn tấu một bản sonata báo trước một trận mưa to gió lớn vậy.

Ánh đèn bên đường như dệt ra từng tấm màn mưa, chiếc xe màu đen từ từ xuyên qua từng tấm màn mưa đó.

Tân Nam là thành phố nhỏ, ba mặt là núi, một mặt gần biển, vào thu tương đối sớm, mưa nhiều đã giúp thời tiết cuối hạ không còn oi bức, không khí ẩm mà lạnh.

Mai Nhiễm che miệng khẽ hắt xì một cái.

“Làm phiền chú mở máy sưởi giúp cháu.”

“Được!” Tài xế vội đáp.

Ngay sau đó, một chiếc áo khoác màu đen được khoác lên vai khiến cô cảm thấy xung quanh như có một luồng khí ấm áp bao phủ, cô quay đầu nhìn anh khẽ cười, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi trò chơi trên điện thoại.

Cô đeo tai nghe, tập trung nhìn bài của mình, lúc ở trên máy bay cô đã bắt đầu chơi trò “Mạt chược vui vẻ” này, vận may rất tốt, hơn hai tiếng đã thắng mấy trăm ngàn Đậu vui vẻ, chỉ tiếc, chơi quá vui nên di động của cô hết pin rồi tắt nguồn.

Điện thoại trên tay cô là của Phó Thời Cẩn, đăng nhập vào tài khoản của mình, tiếp tục giết sạch tất cả đối thủ.

Tối hôm qua, Phó Thời Cẩn bị cô trêu chọc, hơn nửa đêm phải ra ban công thoáng khí hai lần, lần nữa về giường, cô lại vô thức chui vào lòng anh, anh lại không nỡ đẩy cô ra, thật là…… Đòi mạng!

Anh hơi mệt mỏi vuốt nhẹ mi tâm, tựa vào vai cô, ngửi được mùi thơm hơi thở trên người cô mà nhắt mắt lại.

Mai Nhiễm vừa cảm giác trên vai hơi đè nặng, lập tức dựa gần anh chút, để anh có thể ngủ thoải mái hơn.

Tối qua anh mất ngủ, cô cảm thấy hơi áy náy, mặc dù trước khi ra khỏi cửa đã bị anh dùng đủ loại phương pháp trừng phạt, hai người còn suýt chút nữa thì lỡ máy bay.

Nghĩ đến đây, Mai Nhiễm cúi đầu lại gần, hôn anh một cái, anh khẽ nhếch môi cười, cầm bàn tay cô đặt lên đùi của mình.

Mai Nhiễm chỉ có thể dùng một tay để chơi trò chơi, người chơi tiếp theo như bị máy lặp lại bám vào người vậy, cứ liên tục giục cô, “Nhanh lên, tôi chờ đến hoa cũng tàn rồi!”

Cô lỡ tay đem con bài tốt đánh ra.

Hệ thống nhắc nhở: Chọn trúng thuốc nổ…… Mất 8880 Đậu.

Mai Nhiễm vừa định chơi lại từ đầu, đột nhiên thấy mấy tin tức trên Weibo từ phía trên nhảy ra, cô chạm vào xem một chút, thấy rất nhiều nội dung cũng không tính là xa lạ gì.

Rất nhanh cô tìm ra ngọn nguồn, là từ bài đăng của một người dùng Weibo tên là “Gió Đêm Thổi”.

“Trời ơi! Hôm kia ở Hồng Kông mình đã gặp nam thần @Phó Thời Cẩn, mọi người nhất định không đoán được bên cạnh anh ấy là ai! Là bạn @Suy Nghĩ Thật Kỹ đó! Cô ấy thật sự rất đẹp, vô cùng đẹp, giọng nói rất hay! Đây chính là cấp bậc nữ thần, cùng nam thần của chúng ta là trời đất tạo thành!

Gió Đêm Thổi? Mai Nhiễm buông mắt suy nghĩ một lát, không phải là cô bé bị cô vô ý giẵm một cái còn gửi tin nhắn riêng hỏi cô sao?

Bất ngờ là, bài đăng này được rất nhiều người chia sẻ. Theo lý mà nói, một Weibo chỉ có hơn một nghìn người theo dõi thì sức ảnh hưởng không thể nào lớn đến vậy, Mai Nhiễm tiếp tục kéo xuống, lập tức phát hiện ra nguyên nhân, không khỏi có chút ngạc nhiên

Phó Thời Cẩn Fanclub Toàn Cầu: Phương Bắc có một giai nhân. Dung nhan tuyệt thế vô ngần đứng riêng. Liếc qua thành đã ngả nghiêng* [trái tim]// Gió Đêm Thổi: Trời ơi…… Trời đất tạo nên!

* Phương Bắc có giai nhân”, còn được biết với tên “Giai nhân ca” tương truyền là của Lý Diên Niên (đời Hán), nhưng cũng có thể là một bài dân ca do Lý Diên Niên sưu tầm.

Người hâm mộ bình luận bên dưới khen cô lên tận trời, Mai Nhiễm càng xem càng xấu hổ, đang chuẩn bị thoát ra, không ngờ lại không cẩn thận ấn vào nút “Like”, hình ảnh ngón tay cái dựng thẳng nhảy lên, khắp bàn tay là một màu đỏ. (Nút like trong Weibo)

Cô cũng không chú ý, trực tiếp thoát ra.

Bởi vì lơ đãng, đến khi xe dừng ở trước cửa đại viện Dư gia, trên tay Mai Nhiễm chỉ còn lại một trăm nghìn Đậu, người đàn ông tựa vào vai cô không biết tỉnh lại từ bao giờ, dùng đôi mắt đẹp nhìn cô.

Thấy cô chán nản lắc đầu cắn môi, anh không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, nhẹ niết cằm cô quay về phía anh, không dám hôn quá nồng nhiệt, chỉ lướt qua rồi ngừng.

Sư tử đá đặt trước cửa một trái một phải được mưa cọ rửa cực kì rực rỡ, càng rõ vẻ uy phong lẫm liệt, người giúp việc đã mở ô đứng chờ ở bên cạnh xe

Chiếc ô xanh đậm chậm rãi đi đến mái hiên nhỏ, Mai Nhiễm thở nhẹ nói, “Mưa to quá!”

“Không phải mỗi hôm nay, mưa liên tục mấy ngày rồi!” Quản gia đi phía trước dẫn đường cười ha hả, “Cô Nhiễm, từ sáng sớm lão gia đã nhắc cháu, nếu ông ấy biết cháu dẫn bạn trai về, không biết sẽ vui cỡ nào!”

Mai Nhiễm nhanh chóng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh cũng quay sang nhìn cô.

Mặc dù hai người không có những cử chỉ thân mật, nhưng chỉ cần là người sáng suốt, có ai không nhìn ra quan hệ của bọn họ?

Ông cụ Dư vừa nghe tiếng động ngoài cửa liền đi ra, “Tưởng Tưởng đến rồi à.”

Ông nhìn thấy người đứng bên cạnh Mai Nhiễm, khuôn mặt ngoài vui vẻ ra còn có chút kinh ngạc, “Vị này là?”

Mai Nhiễm vội vàng giới thiệu hai người.

Phó Thời Cẩn lễ phép chào ông xong, mọi người cùng đi vào trong nhà, trong chốc lát người giúp việc đã bưng trà lên.

Đầu tiên ông cụ hỏi Mai Nhiễm tình hình gần đây, biết được tất cả đều tốt, vuốt chòm râu trắng muốt gật đầu liên tục, “Bố cháu nói là chuyến bay đến muộn, chắc buổi sáng ngày mai mới đến được.”

Điện thoại di động của Mai Nhiễm vẫn đang tắt nguồn, đương nhiên không biết tin tức, “Chả trách, cháu còn nghĩ ông ấy phải đến trước cháu được một lát mới đúng chứ.”

Ông cụ Dư cười hiền hậu, dời sự chú ý lên người Phó Thời Cẩn, “Tiểu Phó, cháu đang làm gì? Trong nhà còn có ai?”

Mai Nhiễm bưng ly trà, dùng mép nắp trà gạt nhẹ những lá trà như kim bạc*, vừa nghe anh khiêm tốn, lễ phép trả lời lần lượt từng vấn đề.

*Kim bạc (lông trắng) là một lớp lông tơ sinh trưởng ở mặt sau của lá chồi non. Đây là một trong sáu loại Bạch trà của TQ, nằm trong Thập đại danh trà TQ, còn có mỹ danh khác là “Mỹ nữ”, “Trà Vương”. (Baidu)

Đây là ông cụ đang kiểm định giùm cô

Ông nghe xong dường như cảm thấy rất hài lòng, suy nghĩ một lát lại hỏi, “Cháu biết chơi cờ không?”

Phó Thời Cẩn gật đầu, anh tiếp lời rất nhanh, “Vậy cháu đánh mấy ván với ông nhé?”

“Tưởng Tưởng,” Ông cụ lại nói, “Không biết bây giờ Thanh Thanh đã phá phòng bếp thành cái gì rồi, cháu mau giúp nó đi.”

“Thanh Thanh về rồi ạ?” Mai Nhiễm hỏi.

Không phải nói không sắp xếp được thời gian, sáng mai mới về sao?

“Vừa về hôm qua, còn nói muốn tự mình làm cho ông một bữa cơm, tay nghề của nó, ông cũng không dám khen!”

Sau khi Mai Nhiễm đi khỏi, bầu không khí trong phòng trở nên khác lạ, ông cụ gọi người bày bàn cờ, “Bắt đầu đi.”

Ông đánh cờ nhiều năm, dùng rất nhiều thời gian, trình độ gần như hoàn mỹ, tất nhiên là âm thầm ra những bước cờ hiểm, từng bước dồn ép. Vậy mà người thanh niên này tác phong vẫn ung dung như cũ, ngược lại lúc ông không chú ý mà chuyển nguy thành an, lại chỉ phòng thủ chứ không tấn công, tâm tính vững vàng cùng trầm ổn này là cực kì hiếm thấy.

Nhân phẩm như kỳ phẩm, vừa đánh được ba ván, ông cụ vẫy tay áo lên, trên mặt lộ ra ý cười lần nữa, “Đánh đến đây thôi.”

Phó Thời Cẩn thầm thở phào một hơi, biết mình đã qua cửa.

Trò chuyện một hồi lâu, ông cụ lại bảo người lấy ra một quyển album bề ngoài khá cũ, ông lau tay sạch sẽ mới cẩn thận mở ra, có thể thấy được nó rất quý trọng.

“Đây là Tưởng Tưởng lúc 3 tuổi,” Ông chỉ vào một cô bé mặc váy ngắn nói, “Lúc ấy nó cùng Dư Thanh ở sau viện chơi, không cẩn thận ngã một cái, trong ảnh mắt còn tràn đầy nước.”

Phó Thời Cẩn xem cực kì chăm chú, cả chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua, cô bé vừa xinh đẹp lại đáng yêu đang ngơ ngác nhìn ống kính, miệng nhỏ màu hồng còn đang mếu máo, đầu gối có chút xây xát, hơi ửng đỏ, đột nhiên lòng anh giống như bị nhéo một cái.

Đây là quãng thời gian anh vĩnh viễn không thể xen vào, chỉ có thể nhìn qua những bức ảnh phác họa lại quá khứ.

Ông cụ khép quyển album lại, lời nói thấm thía, “Tưởng Tưởng và mẹ nó đều trưởng thành dưới sự chứng kiến của ông, ông xem họ như con gái, cháu gái mà yêu thương…… Nó dẫn cháu đến ra mắt ông, ông biết là nó đã chấp nhận cháu. Đúng là ánh mắt nó không tồi.”

Trong lòng Phó Thời Cẩn cực kì xúc động, từng cơn sóng mềm mại cuồn cuộn như hơi nước, anh ổn định lại hơi thở, “Ông Dư, cháu có yêu cầu quá đáng.”

Ông cụ vội vàng ôm chặt quyển album trong lòng, hai mắt trợn tròn, râu bạc không ngừng run run, “Cháu đừng hòng có ý đồ lấy cái ảnh này!”

Phó Thời Cẩn cười cười, “Ông hiểu lầm rồi.”

“Cháu nghe nói ông là thợ may nổi tiếng số một số hai ở Tân Nam, hơn nữa chỉ làm áo cưới, cháu……”

“Cậu không tò mò ông sẽ nói gì với người đàn ông của cậu à?”

Trong bếp hơi nóng cùng mùi thức ăn bốc lên, Dư Thanh dùng muỗng múc nước canh nếm thử, cảm thấy có chút nhạt, lại thêm một chút muối vào trong.

Mai Nhiễm đối với chữ “Người đàn ông của cậu” đã sớm miễn dịch, cô nghĩ nghĩ, “Tớ tin tưởng anh ấy.”

“Xem bộ dạng ngọt ngào của cậu kìa,” Dư Thanh hừ nhẹ, “Hãy cho cẩu độc thân đường sống, cám ơn!”

“Tớ thấy hình như Diệp Khởi Hàn có tình ý với cậu thì phải?”

Dư Thanh giống như bị nhổ lông, giọng nói cao đến quãng tám mà chưa dừng lại, “Cây củ cải lớn đa tình kia? Cả ngày được ong bướm vây quanh, anh ta theo đuổi tớ? Tớ mong anh ta cách xa tớ mười vạn tám ngàn dặm!”

Phản ứng mạnh mẽ vậy? Vậy càng không bình thường, Mai Nhiễm nhịn cười, giọng nói vô tội, “Tớ chỉ là nói ‘hình như có tình ý’, chưa nói anh ấy theo đuổi cậu mà!”

Dư Thanh: “……”

“Tóm lại, về sau đừng nhắc đến người đàn ông này trước mặt tớ,” Cô thở hổn hển ném thìa sang một bên, vung nắm đấm về phía trước, “Đợi khi tớ giật được chức quán quân, khi đó nhất định khiến anh ta đẹp mặt!”

Mai Nhiễm nhớ tới chuyện gì đó, vội hỏi, “Không phải cậu nói cần ghi hình “The Best Chinese Singer” sao, sao hôm nay đã về?”

“Đừng nói nữa,” Dư Thanh thở dài, “Còn không phải do cô em họ tốt của cậu ban tặng ư? Thời gian trước vô duyên vô cớ biến mất, hại toàn tổ bọn mình chờ cô ta không nói, cũng không biết cho nhà sản xuất uống thuốc gì mà việc này cứ thế nhẹ nhàng trôi qua. Qua rồi thì thôi, mấy ngày hôm trước lại xin nghỉ, còn ghi hình cái khỉ gì nữa!”

Cô nhe răng trợn mắt, “Ngay cả tớ còn không dám ra vẻ ta đây, cô ta lại rất quen thuộc mà ra vẻ nhỉ, nếu không có danh hiệu MR cô ta có ngày hôm nay sao? Trời ơi! Thật muốn xông lên xé rách khuôn mặt dối trá của cô ta!”

“Tớ bảo,” Dư Thanh đến gần, đưa tay khoát lên vai Mai Nhiễm, giọng nói cực kì nghiêm túc, “Cưng à, mức độ nhẫn nại của con người có hạn, cậu đã nhịn cô ta đủ lâu rồi mà? Trước đây dù xảy ra chuyện gì, có phải đến giờ có thể xóa bỏ toàn bộ rồi không?”

“Hơn nữa, nếu cô ta thật sự được quán quân, nếu bằng thực lực tớ không phản đối, nhưng nếu mượn sức MR, tớ sẽ hộc máu mất?! Thật buồn nôn!”

Mai Nhiễm tươi cười, giọng điệu nửa đùa nửa an ủi, “Vậy trước trận chung kết tớ vạch trần lời nói dối – cô ta không phải MR, được không? Như vậy……” Cô ý tứ sâu xa kéo dài thanh âm, “Sau khi cậu đoạt giải là có thể ‘Muốn làm gì thì làm’ với anh Diệp rồi”.

Dư Thanh đỏ mặt trợn mắt nhìn cô một cái, “Cậu nói được phải làm được!”

Mai Nhiễm giống khi còn bé ngoéo tay thề với cô, “Như vậy yên tâm chưa?”

Dư Thanh vui vẻ ôm lấy cô, “Quá tuyệt vời!”

“Vì khen thưởng cậu,” Cô bỗng nhiên hạ giọng, mập mờ chớp mắt, “Tối nay có cần sắp xếp cho hai người cùng phòng không?”

Mai Nhiễm trong đầu lướt qua một số hình ảnh, người nào đó nói “Lần sau nhất định không tha cho em” Còn vang vọng bên tai, cô yên lặng rồi lại lặng yên.

Dư Thanh sáp lại gần, “Không cần nói cho tớ biết, hai người đến bây giờ còn chưa phá bỏ một bước cuối cùng.”

“Thanh Thanh!”

“Không thể nào? Cậu nhịn được, tớ không tin anh ấy nhịn được.”

Trên đời này không phải đàn ông đều là một kiểu sao?

Nhìn vẻ mặt của cô, Dư Thanh đã biết câu trả lời, hơi hơi hạ giọng, “Cậu không sợ khiến người đàn ông của cậu nhịn hỏng à?”

Mai Nhiễm nhỏ giọng lẩm bẩm, “Tớ cũng thấy có thể nước chảy thành sông rồi, nhưng, nhưng anh ấy….”

Suy nghĩ của đàn ông khó đoán quá.

Bình luận

Truyện đang đọc