THỜI GIAN SÁNH BƯỚC BÊN EM

Edit: Xuân Phương | Beta: Tử Đằng Viên, Mẫn Mẫn.

“Ảnh chụp đã đưa qua rồi chứ?” Ngô Ngọc Uyển nằm trên giường hỏi, hơi thở thoi thóp.

Ánh mắt Triệu Lượng hơi tránh né: “Đương nhiên …đã đưa qua rồi!”

Sự thật là, ông ta không đưa bức ảnh đó cho Mai Mộng Nhiên, mà bán cho tạp chí nổi tiếng nào đó với giá cao, hiện nay sự việc “Phẫu thuật thẩm mỹ” này được tranh cãi xôn xao, không thể không nói cũng có một phần công lao của ông ta.

“Tiền đâu?” Ngô Ngọc Uyển khó khăn mới hé mắt nổi.

“Con nhỏ đó của em cũng không phải đèn cạn dầu! Tuổi trẻ mà mưu cao kế hiểm”, Triệu Lượng ôm đầu ngồi xổm ở trước giường, ảo não vò tóc, “Đưa ảnh cho nó rồi, thế là nó liền trở mặt, một xu anh cũng không lấy được.” Ông ta lại than vãn, “Lần này coi như anh xui, không ngờ thua trong tay một con nhóc!”

“Cái gì!?” Bà ta ngồi phắt dậy, tức giận đến mức cả người phát run, “Lời anh nói đều là thật?”

“Anh lừa em làm gì?” Triệu Lượng nói dối nhưng mặt không đỏ tim không run. “Nếu không phải tại bọn nó nhiều người, anh còn sợ nó sao? Cho dù liều cái mạng già này cũng phải cướp bức ảnh về, tính anh như thế nào em còn không rõ à, sao có thể để chịu thiệt như vậy?”

“Được! Được lắm!” Ngô Ngọc Uyển cắn răng, giọng điệu khô khốc rít ra từ kẽ răng, “Em đã nói mà sao lần trước nó lại dễ nói chuyện như vậy, thì ra đào sẵn cái hố ngồi chờ bà đây nhảy vào!”

Triệu Lượng thấy bà ta tin lời mình nói, thần kinh căng thẳng mới giãn ra, vội vàng phụ họa nói: “Người trong cái giới đó của nó, có đứa nào là hiền lành đâu? Chúng mình sao đấu lại nó được?”

“Ha ha ha…” Ngô Ngọc Uyển cười lạnh: “Vậy còn chưa chắc, nó dám làm vậy, đừng trách em ăn miếng trả miếng!”

Bà ta đột nhiên ho khan kịch liệt, một hơi nghẹn ở ngực, không thở ra nổi, trên gương mặt tái nhợt hiện lên đỏ ửng bất thường, “Mau! Đưa…đưa em…đến bệnh viện.”

Triệu Lương thấy bộ dạng như sắp chết của bà ta thì cũng hoảng sợ, vừa khom người muốn đỡ bà ta, ngờ đâu một mùi chua thối xông vào mũi, một cơn buồn nôn trào lên, đành lấy ga giường bọc bà ta lại, khiêng lên vai đưa ra ngoài.

Đưa người đến bệnh viện, Triệu Lượng định phủi mông bỏ đi, nhưng di động lại báo có một số tiền lớn chuyển vào thẻ, tiền thật sự vào trong túi, hơn nữa mỗi một đồng đều là của lão, trong tương lai có thể sống thoải mái, nghĩ vậy, ông ta lại quay lại đóng viện phí cho Ngô Ngọc Uyển.

Người đàn bà này đúng là đã tàn hoa bại liễu, nhưng dù sao cũng theo mình nhiều năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm, nhưng mình lén gạt bà ta như vậy, giấy không gói được lửa …

Xem ta thành phố A này không còn chỗ cho mình nữa, ông ta về nhà thu dọn hành lý, tiện tay gom những món đồ trang sức đáng giá dưới ngăn kéo bàn trang điểm mang đi, đêm đó liền ngồi xe lửa lên phía bắc.

Giằng co một đêm, làm các loại kiểm tra rồi đến truyền nước, gã chết tiệt kia lại không biết đã chạy đi đâu, ngay cả người rót nước cũng không có, Ngô Ngọc Uyển càng nghĩ càng thấy tức giận, con nhỏ Mai Mộng Nhiên xấu xa kia cũng dám đối xử với bà như vậy! Thật sự cho rằng ngoài bức ảnh ra, bà ta không còn cách nào gây khó dễ được với nó phải không?

“…Số điện thoại này bạn gọi đã tắt máy…”

Ngô Ngọc Uyển oán hận nhìn chằm chằm hai chữ “Anh Lượng” trên màn hình, lần nữa thoát ra, gọi đến số điện thoại khác.

“…Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được…”

“Con nhỏ chết tiệt này! Chột dạ nên không dám nhận điện thoại của tao?” Bà ta lại gọi thêm lần nữa, vẫn không liên lạc được.

“Ai gọi đến mà không nghe?”

Mai Mộng Nhiên tắt luôn điện thoại, ném lên bàn trà, “Người không liên quan mà thôi.”

Ảnh chụp trước kia bị lộ ra, chuyện cô không muốn nhất cũng đã xảy ra rồi, người đàn bà này còn lấy cái gì để uy hiếp mình?

“Bây giờ tốt nhất là em đừng liên lạc gì với bên ngoài”, Sầm Thần nói tiếp, “Chờ sự việc lắng xuống chút rồi….”

“Sao mà lắng xuống được?” Mai Mộng Nhiên hừ lạnh, “Chị cũng không phải không biết có bao nhiêu người đang chờ để chê cười em.”

Sâm Thần hơi đăm chiêu, nói: “Nếu sớm hay muộn đều bị lộ, tại lúc này đối với chúng ta mà nói ngược lại khá có lợi. Đầu tiên là bác của em, Mai Hồng Viễn bị người ta tung tin đồn là bao nuôi sinh viên nữ, sau lại có người đồn rằng đó không phải là người tình của ông ta, mà là con gái riêng.”

Nếu chỉ là doanh nhân bình thường thì sẽ không được chú ý như vậy, mấu chốt là trước đó ông ấy vừa được chọn là hội trưởng thương mại, bất cứ hành động nào cũng bị người ta chú ý, đột nhiên bị người ta liên tiếp tung ra những tin đồn như vậy, về công về tư không thể nghi ngờ gì nữa chính là đả kích nặng nề.

“Mộng Nhiên, sao nhìn em lại không có chút ngạc nhiên nào thế?”

“Ngạc nhiên?” Mai Mộng Nhiên cười hỏi lại, “Sao em lại phải ngạc nhiên?”

“Tin đồn Mai Nhiễm là con gái riêng là do em tung ra.”

Tuy rằng quan hệ bao nuôi hay bị bao nuôi thì đều rất hot, nhưng chỉ cần có người cân nhắc đắn đo, cố ý đi tìm hiểu điều tra thân phận của Mai Nhiễm, lời đồn này sẽ bị hóa giải, đương nhiên, lời đồn con gái riêng cũng sẽ không ồn ào được bao lâu, nhưng điều mà cô muốn là khiến Mai Nhiễm khó chịu, cô muốn trả thù lại để ra cơn tức trong lòng cô.

“Em điên rồi sao?”

“Chị yên tâm, lần này em cũng làm gọn gàng sạch sẽ.” Mai Mộng Nhiên nói: “Huống chi, cho dù Mai Hồng Viễn biết rồi thì ông ấy sẽ làm gì em?”

Rốt cuộc thì cô ấy lấy đâu ra tự tin như thế?

Sâm Thần suýt nữa bị cô chọc cho tức đến mức nôn ra máu: “Người có thể đứng vững nhiều năm ở nơi giết người không thấy máu như thương trường, cũng chẳng phải người lương thiện gì. Mộng Nhiên, em tự mua dây buộc mình rồi đó!”

Đối với việc vô cớ bị bôi nhọ như vậy, Mai Hồng Viễn quả thật cũng không tính chịu để yên, lời hứa sẽ xin lỗi của tạp chí vô danh đó cũng là bước đầu tiên, nhưng là không ngờ đến, văn bản xin lỗi còn chưa đưa ra, đã phát tán thêm lời đồn mới.

Một chủ Weibo nổi tiếng ‘Chuyện này nọ trong giới giải trí’ lại tung ra một tin giật gân, đại ý là, theo tiết lộ của người biết chuyện, người con gái trong hình không phải tình nhân của Mai Hồng Viễn, mà là con gái riêng của ông ta.

Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, công chúng tha thiết chú ý đến việc này đều tỏ vẻ não không đủ dùng, thật đúng là vở kịch đặc sắc nhất của năm.

Đúng là biết người biết mặt không biết lòng! Nghe nói chủ tịch tập đoàn Mai thị, trung niên góa vợ, nhiều năm nay cũng chưa từng tái hôn, không nghĩ tới lén lút nuôi con gái riêng ở bên ngoài, hóa ra thâm tình cũng chỉ là giả vờ sao?

Rút dây động rừng, cổ phiếu tập đoàn Mai thị cũng bắt đầu rớt giá, chưa hết một ngày mà giá đã rớt ngoài mức dự đoán của các chuyên gia, quan hệ đến lợi ích bản thân, các nhóm đại cổ đông bắt đầu tức giận, rối rít yêu cầu Mai Hồng Viễn đưa ra một lời giải thích.

Sự tình ầm ĩ đến mức này, giải thích thì nhất định phải có, nhưng có thể sẽ liên quan đến việc công khai thân phận của con gái.

Nếu không phải bất đắc dĩ, Mai Hồng Viễn cũng không hy vọng làm mất cuộc sống yên bình của con gái, nhưng trước mắt nếu không làm sáng tỏ, cô sẽ mang theo cái danh “tình nhân” dơ bẩn hay bị gán cho cái danh con gái riêng mãi không ngẩng đầu nổi, vĩnh viễn sống một cuộc sống bị người ta chỉ trỏ.

Con gái của Mai Hồng Viễn ông, không nên chịu những oan uổng đó.

“Tưởng Tưởng, bố đã suy nghĩ rất lâu, đây là cách tốt nhất.” Giọng Mai Hồng Viễn hơi ngừng, “Con cảm thấy thế nào?”

Mai Nhiễm im lặng trong vài giây mới lên tiếng: “Con nhớ con đã từng nói, làm con gái của bố là hạnh phúc của con.”

“Bọn họ nói con là con gái riêng của bố, điều này không chỉ sỉ nhục con, cũng đã sỉ nhục cả bố và mẹ, đây là điểm giới hạn của con. Từ trước đến nay, bố đều bảo vệ con rất tốt, nhưng bố có biết không? Nếu con không phải là con gái của Mai Hồng Viễn, con cũng có thể giống với những người con gái bình thường khác trên đời này, có lẽ đi trên đường cũng bị bắt cóc làm con tin, cũng có khả năng đi trên đường gặp tai nạn…”

Làm con gái của Mai Hồng Viễn, là một điều vô cùng may mắn nhưng có những điều không may mắn đã được định sẵn trong cuộc đời này không thể trốn tránh được.

“Bố biết rồi.” Trái tim Mai Hồng Viễn đập nhanh hơn, ông dùng tay che ngực lại, “Con đừng nghĩ nhiều, tất cả có bố xử lý.”

Buông điện thoại xuống, ông nhấn đường dây nội bộ, trong chốc lát thư ký Vương tiến vào.

“Mau chóng tìm ra kẻ phía sau.” Ánh mắt Mai Hồng viễn nhìn về phía trước, giọng điệu lạnh lùng, “Không tiếc bất cứ giá nào.”

“Vâng.” Thư ký Vương theo bên cạnh Mai Hồng Viễn cũng gần mười lăm năm, vẫn là lần đầu tiên thấy ông như thế…

Một mặt lạnh lùng ngoan độc, tựa như một con sư tử đột nhiên tỉnh giấc lộ ra nanh vuốt sắc bén, trong lòng không khỏi rùng mình.

Không tiếc bất cứ giá nào, sáu từ thôi cũng đủ biểu đạt nội tâm tức giận của ông như thế nào, xem ra lần này cho dù bồi thường bằng toàn bộ tập đoàn Mai thị, bồi thường hơn phân nửa tâm huyết của đời ông cũng không tiếc.

Có những người sắp phải xui xẻo đại hạn rồi.

Mấy năm nay hai cha con họ trời nam biển bắc, tuy thời gian gặp nhau cũng không nhiều, nhưng ông biết, trong lòng Mai Hồng Viễn có bao nhiêu yêu quý trân trọng đứa con gái duy nhất này, rốt cuộc những người đó đã ăn bao nhiêu gan hùm mật gấu, mà dám có ý đồ với cô?

“Chủ tịch Mai, ngài còn gì căn dặn nữa không?”

“Chuẩn bị một chút, buổi chiều tôi muốn mời phóng viên công khai họp báo.”

***

“Họp báo?”

“Đúng vậy!” Diệp Khởi Hàn xác nhận lại lần nữa với người đầu dây bên kia, “Vừa ra thông báo một tiếng trước.”

Phó Thời Cẩn đang lái xe, bên tai đeo tai nghe bluetooth, nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Bọn nhà báo đó sẽ liên kết gì với nhau không?”

“Khả năng không cao.” Bên kia giọng điệu khẳng định, “Cậu không phải không biết thủ đoạn của bố vợ tương lai cậu, chỉ cần chào hỏi với bên kia gây thêm chút áp lực, bọn người của mấy nhà tạp chí vô danh kia sẽ sợ hãi như mấy thằng nhóc, tên nào không sợ chết mà còn dám liều mạng?”

“Tôi đến dưới nhà cô ấy rồi, gặp sau.”

“Tút tút tút…” Diệp Khởi Hàn nghe thấy một chuỗi âm thanh liên tiếp, thiếu chút nữa đứt hơi, máu sôi trào, tóm lại anh như cái giẻ lau, lúc có việc cần dùng thì dùng, dùng xong liền vứt bỏ, còn chút tôn nghiêm nào không?!

Hừ, có bạn gái thì giỏi lắm à! Anh cũng có, chỉ là… chưa theo đuổi được mà thôi!

Mai Nhiễm đã đứng chờ cạnh bể phun nước, thấy chiếc xe màu đen quen thuộc từ từ dừng lại, cô bước qua mở cửa ghế phụ lái ngồi vào.

Hai người ra bên ngoài ăn cơm tối, lúc từ nhà ăn ra, trời chập choạng tối, từng ngọn đèn đường dần dần được ánh trăng chiếu sáng, Mai Nhiễm hạ cửa kính xe xuống, mùi hoa thoảng thoảng men theo ánh đèn đường rực rỡ bay vào trong xe, cô hít sâu một hơi.

Người đàn ông bên cạnh nghiêng đầu nhìn qua, ý cười nơi đáy mắt từng chút từng chút tràn đầy gương mặt.

Anh lái xe đưa cô đi hóng gió, từ phía tây sang phía đông, gần như đi hơn phân nửa thành phố A.

Có lẽ bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ phải đối mặt với một cuộc sống khác, như vậy thì đêm nay gửi lời tạm biệt vậy.

“Thời Cẩn, em muốn uống trà sữa đậu đỏ.”

Phó Thời Cẩn dừng xe ở bên đường, “Anh đi mua, em ở trên xe chờ nhé.”

Mai Nhiễm chớp mắt mấy cái, “Em muốn xuống đi dạo chút.”

“Vậy đi thôi.” Anh kéo tay cô đi về phía trước.

Tiệm trà sữa nằm đối diện quảng trường, chắc đang có khuyến mại lớn ngày khai trương nên mọi người xếp thành hàng dài, Mai Nhiễm không thể tưởng tượng được hình ảnh người đàn ông này đứng xếp hàng giữa những cô gái trẻ, đi một nửa liền thay đổi ý định, quơ quơ tay anh, “Hay là thôi đi.”

Phó Thời Cẩn nhìn môi cô hơi khô, ánh mắt hơi tối, giọng điệu mang theo bất đắc dĩ, cười dỗ dành: “Ngoan, ở đây chờ, anh sẽ mau quay lại.”

“…Vâng.” Quả thật cô có hơi khát.

Mai Nhiễm nhìn một vòng xung quanh, cách đó không xa có một đôi tình nhân, cũng có đôi vợ chồng ra ngoài tản bộ, hai người nắm tay một đứa nhỏ nhảy nhót, tiếng cười nói rất phù hợp với ban đêm náo nhiệt.

Lúc này, không biết từ đâu truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Xin chào các bạn truyền thông, tôi là Mai Hồng Viễn…”

Cô ngơ ngác hướng về phía phát ra giọng nói, trên màn hình lớn ở chính giữa quảng trường xuất hiện một người cô vô cùng quen thuộc, ông mặc một bộ âu phục màu đen, khuôn mặt trầm ổn, giọng nói không nhanh không chậm công bố làm rõ, ngoại trừ chính thức lên tiếng, nội dung giải thích khái quát lại chỉ có ba cái:

Thứ nhất: Người con gái trong ảnh là con gái của ông và người vợ chính thức của ông. Cũng là con gái duy nhất của Mai Hồng Viễn.

Thứ hai: Đối với những nhà truyền thông và cá nhân đã truyền bá, phát tán lời bàn tán không đúng sự thật, việc làm này không chỉ tổn hại đến danh dự bản thân và con gái của ông, mà còn tạo thành tổn thất của cả tập đoàn… Việc này đã giao quyền cho phòng pháp vụ của công ty điều tra lấy chứng cứ, có thiện ý nhắc nhở những nhà truyền thông tiếp tục phát tán những những lời đồn đãi vô căn cứ, lập tức dừng lại các hành vi tương tự… Nếu vẫn tiếp tục thì sẽ truy cứu theo trách nhiệm và quyền lợi pháp luật.

Thứ ba: Hy vọng mọi người đừng chú ý quá nhiều đến con gái ông, để cô có thể tiếp tục cuộc sống yên tĩnh.

Có mấy cô gái mua trà sữa quay lại, vừa đi vừa nói chuyện: “Những người này cũng bịa chuyện thất đức quá, hết là bao nuôi tình nhân lại là con gái riêng, mức độ tưởng tượng cũng phong phú thật?”

“Đúng vậy, không ngờ đó chính là con gái ruột của Mai Hồng Viễn!” Cô bạn phụ họa: “Nếu mà tớ có người bố như vậy, chẳng phải cả đời này không cần lo âu?”

“Cậu? Mau về tắm rửa rồi đi ngủ đi. Nói không chừng kiếp sau đầu thai…”

“Đáng ghét!”

Hai cô phía trước người trước người sau đuổi theo nhau chạy xa.

Mai Nhiễm đứng yên một chỗ, đột nhiên cảm thấy khóe mắt hơi cay, ngẩng đầu chớp chớp hai mắt, lúc cô quay đầu lại, một bóng người thon dài đang từ từ tiến về phía mình.

Người đàn ông này rất giống đêm cuối thu gió mát trăng cao, ánh mắt sâu thẳm trong trẻo vẫn luôn nhìn cô, quần dài màu đen theo động tác bước đi của anh tựa như mang theo một luồng gió, chỉ chốc lát đã gần đến trước mặt cô.

Năm bậc, bốn bậc, đáy lòng Mai Nhiễm thầm đếm số bậc thang anh còn phải bước tới, giống như nhịp tim, ba bậc, hai bậc…

Ơ?

Lúc hai người chỉ còn cách nhau một bậc thang, cô bỗng nhiên nhìn thấy đầu gối anh đột nhiên hơi cong xuống phía dưới, hơn nữa góc độ không nhỏ, điệu bộ giống như tiếp theo sẽ là quỳ xuống luôn.

Sẽ, không phải là… Cầu hôn đó chứ?

Tùy lúc tùy địa điểm?

Ở chỗ này? Lúc mà trong tay anh còn đang cầm một cốc trà sữa nóng?

Bình luận

Truyện đang đọc