THỜI GIAN SÁNH BƯỚC BÊN EM

Edit: Ánh Bùi | Beta: Đào Hải Yến.

“Bố, bố nói gì cơ?”, Mai Mộng Nhiên bật dậy, cắn chặt răng, “Không lấy được thư mời?! Không phải trước đó bố đã chắc như đinh đóng cột là nhất định không có vấn đề gì sao?”

Mai Thanh Viễn bị con gái chất vấn, gương mặt già nua không nén nổi cơn giận, ho nhẹ một tiếng, “Nhiên Nhiên, con có thái độ gì thế? Con nghĩ là đang nói chuyện với ai thế?”

“Bố…”, đầu dây bên kia truyền tới tiếng nức nở đè nén, “Sao bố có thể như vậy chứ? Rõ ràng đã đồng ý, bố bảo con phải làm sao…”

Mai Thanh Viễn là người chỉ thích mềm, không thích cứng, nghe thấy vậy liền dao động. Cộng với việc trước đó ông đã khoe khoang khoác lác cuối cùng lại không thực hiện nên có phần chột dạ. “Là thế này, đúng là bạn của bố có thư mời của buổi Đấu giá Mùa Thu Hồng Kông, nhưng cái con muốn là cấp cao nhất có buổi biểu diễn riêng của “Thám Mai Đường”, bố đã hỏi thăm qua, chỉ những người có tài sản từ mười con số trở lên mới lấy được thư mời thôi”.

Mai Mộng Nhiên trầm mặc hồi lâu, “Bố đã thử tìm ở chỗ bác chưa? Bác ấy nhất định có!”

Cô ban đầu cũng cho là cha nuôi tự tin như thế, hẳn là do chủ ý của ông bác Mai Hồng Viễn, cho nên mới yên tâm như vậy.

Mai Thanh Viễn than thở, “Đã tìm, nhưng ông ấy nói giờ trong tay không còn thừa cái nào”.

Ông cũng phải vứt hết mặt mũi mới dám mở miệng nói chuyện này với anh cả, hai người tuy có chung nửa dòng máu, nhưng hoàn cảnh bây giờ có thể nói là khác nhau một trời một vực. Nếu không phải sợ con gái nuôi làm loạn phía bà cụ, không dưng sinh ra lải nhải và quấy nhiễu thì ông cũng sẽ không khép nép đi cầu xin người khác như thế.

Chẳng ngờ cầu xin chưa bàn tới mà chuyện thì không thành, thật là không đâu vào với đâu. Có lẽ ban đầu ông bị đồng tiền làm mờ mắt mới đi đồng ý việc này? Giờ thất bại, muốn ra vẻ ta đây cũng không được, Mai Thanh Viễn bỗng âm thầm hối hận.

Vừa định nói thêm mấy câu an ủi, không ngờ đầu dây bên kia đã cúp máy. Ông ngồi một lúc lâu mà vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Bà cụ từ nhỏ đã chiều chuộng, nuôi ông thành trái hồng mềm, cả ngày rảnh rỗi nắn nắn bóp bóp, ngay cả hai đứa con trai ở nhà cũng coi thường ông, bây giờ đến con gái nuôi cũng được đằng chân lên đằng đầu, nói không chừng có ngày chúng nó trèo lên đầu ông ngồi cũng nên! Mai Thanh Viễn đột nhiên đứng dậy, tát mạnh vào mặt mình, “Mẹ kiếp, đời người thành ra thế này thì hi vọng gì nữa?”

“Đồ bỏ đi!”, Mai Mộng Nhiên tiện tay ném điện thoại lên bàn, cười lạnh, “Đáng đời, cả đời này ông ta không thể nào đứng đầu được!”

Trợ lý mới đến am hiểu nhất là thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, vội vàng rót cho cô một ly trà, ngoan ngoãn nói, “Chị Nhiên à, xin bớt giận”.

“Có chuyện gì thế?”, chị quản lý hỏi.

“Chuyện thư mời đó”, Mai Mộng Nhiên lạnh băng, ánh nhìn trừng đến mức hốc mắt tưởng như sắp vỡ vụn, “Thất bại”.

Sầm Thần nghe xong như suy tư gì đó, sau một lúc lâu mới nói, “Chị có cách, nhưng không biết em có muốn làm hay không?”

“Cách gì?”, Mai Mộng Nhiên giống như tìm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Ông chủ Triệu bên địa ốc kia em còn nhớ không? Ông ta có thư mời, nhưng có điều kiện, lão muốn em uống cùng lão mấy ly”.

Vừa nghe đến cái tên này, toàn thân Mai Mộng Nhiên đều nổi da gà, trong đầu hiện lên hình ảnh tên đàn ông lùn như quả bí đao, cộng thêm đôi mắt híp, khi nhìn người luôn nhíu nhíu, mỗi khi cười làm lộ ra bộ răng vàng khè. Lúc này, cô cảm thấy cực kỳ ghê tởm, muốn nôn ngay được, “Em không đi!”

Người quản lý nhún vai, “Chị đây cũng hết cách rồi”.

Trợ lý mới đến Tiểu Lâm đứng một bên, ánh mắt chợt sáng, lên tiếng nói, “Chị Nhiên à, em có ý này…”

***

Ngày hôm sau chính là buổi Đấu giá Mùa Thu, Phó Thời Cẩn cùng Mai Nhiễm đến Thâm Quyến trước một ngày, chuẩn bị xuất cảnh từ bến cảng Hoành Cương.

Đúng mười một giờ, cả đám người chen chúc nhau từng li từng tí trên bến cảng, nhưng người đàn ông bên cạnh lại thong thả nắm tay cô đi về phía trước, chẳng một chút nóng lòng, giống phong cách thường ngày của anh vậy.

Lúc nào cũng có người vội vàng mà xô phải, anh dứt khoát ôm eo cô kéo sát vào người mình, cánh tay thon dài bao quanh, chỉ hở một chút khoảng không nhỏ.

Mặc dù chỉ là động tác rất nhỏ, nhưng lại là hành động vô cùng ngọt ngào trong mắt Mai Nhiễm. Nếu một người đàn ông ở bất cứ phương diện nào cũng thay mình cân nhắc tỉ mỉ chu đáo như thế… Theo lời của Dư Thanh là, bạn có thể lập tức lấy anh ấy!

Những lời anh nói trước đó vẫn còn quanh quẩn bên tai, không chỉ ở cùng một phòng, hơn nữa còn là ngủ cùng một giường. Mặc dù không biết trong đó có mấy phần đùa giỡn, Mai Nhiễm cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần, cô cũng mong chờ có thêm bước tiến đột phá trong mối quan hệ này.

Tuy nói rằng thời gian bọn họ qua lại cũng không tính là quá lâu, nhưng nam nữ trẻ tuổi khi rơi vào tình yêu cuồng nhiệt thì khát vọng cũng mãnh liệt hơn. Dù tâm tư của anh không để lộ ra cho người ngoài thấy, nhưng cô nhiều lần đều thấy đáy mắt anh hiện ra dòng cảm xúc khác thường…

Nếu như người đó là anh, cô nguyện ý.

“Ai!”, Mai Nhiễm vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi!”

Cô gái trẻ bị cô dẫm vào chân kia vội xua tay, “Không sao”.

Ánh mắt cô gái lướt qua Mai Nhiễm, rơi vào người con trai bên cạnh, nhịn không được hai mắt nhìn tới lui, đột nhiên vui mừng nói, “A! Anh là…”

Phó Thời Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn cô gái rồi nhanh chóng dời tầm mắt, “Chúng ta đi thôi.”

Cho đến khi bóng dáng hai người hòa vào biển người, cô gái kia mới tỉnh mộng, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, “Tớ vừa thấy nam thần của tớ! Thật! Không lừa gạt cậu, đúng là Phó Thời Cẩn của mình! Bên cạnh anh ấy còn có một cô gái, dáng vẻ có thể coi là đẹp…”

Người bạn kia không biết nói gì, cô gái ngửa mặt lên trời thét một tràng “A a a”, “Đụng xong, kích động quá nên quên chụp ảnh rồi!”

“Vừa rồi không phải là fan ruột chứ?”

Anh khẽ cười nói, “Ghen à?”

Mai Nhiễm vốn mặt đã đỏ ửng, bị hơi thở ấm áp của anh hun cho đỏ hơn, “Nào có.”

Anh nắm chặt tay cô, nở nụ cười sâu, “Anh biết”

Biết…Cái gì cơ? Câu nói đầy ẩn ý. Mai Nhiễm lúng túng, thật ra cô chỉ tò mò thôi mà.

Hai người bước vào lối đi riêng, nhanh chóng hoàn tất thủ tục kiểm tra. Bên kia đã có người tới đón, đưa hai người họ đến phòng nghỉ tối nay.

Lúc đứng trước quầy Checkin, Phó Thời Cẩn đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Một phòng nhỉ?”

Cô gái đứng trước quầy lập tức nhìn Mai Nhiễm một cách ái muội. Cô hít sâu một hơi, thản nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của anh, cười gật đầu: “Vâng”.

Phòng đã được đặt từ trước, phòng Tổng thống ở tầng cao nhất, tầm nhìn rất đẹp, buổi tối có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm ở HongKong.

Cất hành lý xong, Mai Nhiễm ngồi ở ghế salon xoa xoa thái dương.

“Mệt lắm à?”, anh ngồi xuống cạnh cô.

Mai Nhiễm khẽ “Vâng” một tiếng rồi tựa vào vai anh, cẩn thận che miệng ngáp, “Tối hôm qua em không thể ngủ ngon được.”

“Anh khiến em căng thẳng à?”, nụ cười trầm thấp của anh truyền tới.

Mai Nhiễm im lặng, anh càng cười đến sảng khoái, ngay cả chân mày cũng hiện lên sự sung sướng, “Yên tâm, không có sự đồng ý của em, anh sẽ không làm bậy”.

Đương nhiên, nếu mà cô đồng ý, vậy thì khỏi nói đi.

“Không phải”, Mai Nhiễm mân mê cúc áo của anh, tầm mắt hạ xuống, “Chỉ là do tối qua nằm mơ mà thôi”.

Mơ thấy anh cùng mình như chưa từng quen biết, là hai người không quen biết sống song song trên cùng một thế giới. Cuối cùng, cô lấy một người xa lạ, anh cũng lập gia đình với một cô gái khác, đến tận khi tóc đã bạc trắng, bọn họ cũng chưa từng gặp gỡ… Trong giấc mộng đó, cô vô cùng, vô cùng khổ sở.

Sau đó, tỉnh giấc vẫn không ngủ lại được, cứ ngồi trên giường đến khi trời sáng.

Hiện tại mọi thứ tốt đẹp của cô, có phải rồi sẽ biến mất vào một ngày nào đó? Giống như bố yêu mẹ sâu đậm, nhưng cũng chẳng thể nào cùng nhau đi đến bạc đầu.

Có được, rồi lại mất đi, còn tàn nhẫn hơn so với việc chưa từng có.

Khi yêu, phụ nữ luôn dễ đa sầu đa cảm, huống hồ, đối với cô mà nói, anh là hạnh phúc bất ngờ trong đời.

“Chúng mình sẽ luôn bên nhau sao?”.

Môi anh bỗng đặt lên tai cô, nhẹ nhàng hôn một cái, từng chữ từng chữ đầy dịu dàng nghiêm túc, “Chắc chắn, nhất định là thế”.

Anh dùng lực ở khuỷu tay, ôm Mai Nhiễm thật chặt, thuận thế đè cô xuống ghế salon để hôn.

Trong không gian lớn như vậy, chỉ có tiếng răng môi nồng tình mật ý hòa vào nhau.

Hoàng hôn chậm rãi buông xuống, ngoài cửa sổ bắt đầu mưa tựa như gột rửa sạch sẽ phồn hoa của thành phố này

Bữa tối được lễ tân đưa thẳng vào phòng, trừ thịt bò bít tết và rượu vang đỏ là đồ ngoại thì những thứ khác đều là món bản địa thơm ngon đặc sắc, bánh đúc đậu đỏ, gạch cua xíu mại, trứng gà non các loại, còn có một phần kem dứa.

Trước giờ, Mai Nhiễm đều không ăn nhiều vào bữa tối, mỗi thứ chỉ lựa một ít để ăn. Trước kia cô cũng tới HongKong mấy lần, gần như cùng Dư Thanh quét sạch thức ăn ngon từ đầu đường cuối ngõ, nhưng không hiểu vì sao, ngay bây giờ trong miệng lại cảm thấy có vị ngọt lạ thường.

Hay do người bên cạnh là người khác? Cô thấy buồn cười khi tưởng tượng ra việc có khi nào Dư Thanh sẽ nói cô “thấy sắc quên bạn” hay không?

Chẳng qua, để tay lên ngực tự hỏi, có sắc đẹp ưu việt trước mắt như vậy, chỉ cần là phụ nữ thì đều không có cách nào chống lại được, nữa là cô lại còn thích anh đến vậy.

Người con trai này dáng dấp thật sự rất đẹp, mắt sâu môi mỏng, sống mũi thẳng tắp, ngũ quan hoàn mỹ nhất mà cô từng gặp.

Cổ áo sơ mi trắng hơi mở, xương quai xanh lộ ra đường cong hoàn hảo như ẩn như hiện. Trong lòng Mai Nhiễm có chút hối tiếc, tại sao lúc nãy mình lại không dùng lực kéo thêm một chút nữa chứ.

Cô chỉ uống mấy hớp rượu mà giờ cảm giác cả người giống như đang say vậy.

“Uống ngon như vậy sao?”

Cô tùy tiện gật đầu, người đối diện bỗng nhiên nghiêng đến, giọng anh giống như dòng suối mát lạnh, “Anh có thể uống không?”.

Ánh đèn trên cao của tàu Victoria sáng lên trong mưa, tiếng mưa rơi từ xa vọng tới, rõ ràng mà mông lung.

Vào giờ phút này, bên ngoài mưa rơi dày đặc, bọn họ ở nơi cao nhất của thành phố, giẫm lên tất cả ồn ào cùng phồn hoa dưới chân. Hai người tình nồng chăm chú nhìn nhau, ánh mắt triền miên, hòa cùng màn mưa.

Mai Nhiễm cười nhẹ, “Chỉ có thể uống một ngụm nhỏ”.

Anh vẫn lẳng lặng nhìn cô, cầm ly rượu của cô lên nhấp một ngụm. Chớp nhoáng, bóng dáng đột nhiên tiến đến gần, Mai Nhiễm mở to hai mắt, môi cô đã tràn đầy vị ngọt của rượu vang đỏ.

Anh dùng hai ngón tay nhẹ nâng cằm cô lên, mở miệng đem hết số chất lỏng đưa vào, lại một chút một chút mà thu lại, Mai Nhiễm “Ưm” một tiếng, bàn tay túm chặt cổ tay áo sơ mi của anh.

“Không cẩn thận uống nhiều quá, chia cho em một ít”.

Anh hôn mãnh liệt, không giữ lại chút nào, tựa như đem tất cả tình yêu từng ly từng tí bày tỏ với cô. Dịu dàng tinh tế đánh tan hết thảy những bất an nho nhỏ trong lòng cô, dùng chính anh khẳng định lại lần nữa sự trân trọng và mong chờ của mình vào tương lai của hai người.

Mai Nhiễm rõ ràng cảm nhận được, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Cô nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run rẩy.

Quả nhiên, lưỡi anh rời khỏi, nhẹ nhàng ở môi cô mà cắn tới, sau đó ôm lấy cô đặt lên giường lớn.

Khăn trải giường chịu sức nặng của hai người, hiện lên rõ những vết nhăn nhúm dày đặc.

Yết hầu của anh chuyển động nhẹ, ánh mắt càng phát ra nóng bỏng. Người phía dưới giống như viên ngọc thạch đẹp nhất thế giới này, dịu dàng, mềm mại, tựa như toàn thân đều phát ra ánh sáng, khiến anh gần như không mở mắt, chỉ có thể dùng hai tay, dùng môi lưỡi, một chút một chút, hết sức yêu thương thiêu đốt cô.

Càng lúc cặp mắt đen thuần túy kia càng thêm trong trẻo, giống như giấu cả trời đầy sao vào đó.

Gió vàng sương ngọc tìm nhau, Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng*.

(*Trích 2 câu thơ trong bài “Thước Kiều Tiên” của tác giả Tần Quan, nói về chuyện tình của Ngưu Lang và Chức Nữ. – Dịch thơ: Nguyễn Thế Hải)

Trán của Phó Thời Cẩn đã có một lớp mồ hôi mỏng.

Không được.

Vẫn là không được.

Trong lòng cô tuy rằng đón nhận anh nhưng thân thể cô chưa hoàn toàn chuẩn bị, mà anh… Căn bản không muốn cô phải chịu tổn thương chút nào.

Anh hít một hơi thật sâu, nằm xuống bên cạnh cô.

“Tại sao…”, tay Mai Nhiễm đặt lên cánh tay anh, nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa, “Không tiếp tục sao?”

Ánh đèn màu cam chiếu xuống êm dịu, khuôn mặt đẹp kia đã sớm đỏ lựng.

Tác giả có lời muốn nói:

Không phải tôi cố ý đâu, là anh Phó xót bà xã của cậu ấy thôi….^^

Tiều Nhiễm (em gái Nhiễm) chớp chớp mắt: Thật ra tôi là bằng lòng đó!!!

Không thể không nói đồ ăn vặt của Hồng Kông đặc biệt đặc biệt ngon, chảy cả nước miếng luôn!

Thời gian phổ cập kiến thức vật lý: Căn cứ vào định luật bảo toàn khối lượng, Mai Nhiễm cảm thấy mình nhận được quá nhiều thì nhất định sẽ phải mất đi một thứ gì đó. Cho nên cô ấy thấy thiếu cảm giác an toàn. Ý của anh Phó là: Không có cảm giác an toàn ư? Anh sẽ dùng tấm lòng của mình giúp em….LẤP ĐẦY!

Bình luận

Truyện đang đọc