THỜI GIAN SÁNH BƯỚC BÊN EM

Edit: Ánh Bùi | Beta: Quy Linh Cao, Tử Đằng Viên.

Tuyết rơi lả tả. Trong sân, một cành cây già khô héo bị tuyết đè nặng, nhánh cây khô “rắc” rơi gãy.

Ánh mắt đang quấn quít nhìn nhau lúc này mới bừng tỉnh lại.

“Sao bỗng dưng anh lại về?”, Mai Nhiễm khẽ cắn môi, hỏi lại.

Người đàn ông khom người xuống, dán sát trán mình vào trán cô, ngừng một lúc lâu mới yếu ớt khẽ nói, “Nhớ em”.

Cho dù lòng anh như có cả một vườn trăm hoa đua nở khi xuân về, nhưng giọng anh lại vẫn mây trôi nước chảy, nhẹ nhàng đọng lại bên tai rồi bị gió thổi tan.

“Anh ăn cơm trưa chưa?”

Chóp mũi hai người sát vào nhau. Lúc nói chuyện, hô hấp của Mai Nhiễm và hơi thở của anh hòa quyện, chợt cảm thấy trong ngực có gì đó nhảy loạn lên.

“Chưa ăn.”

Trên chóp mũi anh, một làn hơi ấm áp lướt qua, ngay sau đó, môi anh liền nhẹ đặt lên mắt cô, “Nhiễm Nhiễm”.

Giọng người đàn ông khàn khàn.

“Bây giờ anh muốn ăn thứ khác”.

Mai Nhiễm mông lung chớp chớp mắt, chưa kịp phản ứng đã bị anh bế ngang lên. Anh ôm cô vào trong nhà, thậm chí còn đưa tay khóa cửa lại.

Cô như hiểu ra từ tiếng tim đập vững vàng nhưng lại hơi mất khống chế kia, chuyện cô mơ hồ mong chờ hình như sắp xảy đến.

Quả nhiên, anh để cô xuống, nâng mặt cô lên, áp người cô vào cửa mà hôn – anh bày tỏ cuồng nhiệt trần trụi hơn cả những lần trước, không có dè dặt mà đường hoàng … cầu tình với cô.

Mai Nhiễm thở hồng hộc mà đấy anh ra, mặt đã sớm đỏ bừng: “Em… Em đi tắm trước đã”.

Người đàn ông khẽ “ừ” một tiếng, sau một lúc mới buông cô ra.

Tiếng nước chảy từ phòng tắm bắt đầu vang lên, Mai Nhiễm tìm khắp bốn phía, ảo não lầm bầm một mình, “Lọ tinh dầu hoa hồng mua trước kia đâu rồi, sao không tìm thấy nhỉ?”

Ôi ôi ôi!

Cô quá chuyên chú nên không nghe thấy tiếng chốt cửa chuyển động, đến lúc phát hiện ra, bóng người cao ngất kia đã đứng ở trước mặt. Mai Nhiễm ngơ ngác nhìn anh, trong mắt toàn dấu chấm hỏi.

Trên mặt dường như nhuộm một tầng màu đỏ mong mỏng, anh không nhanh không chậm bước tới, “Anh bỗng nhớ ra mình cũng cần phải tắm”.

“Cho nên”, anh rất nhanh đưa ra kết luận, “Chúng ta tắm chung đi”.

Mai Nhiễm nhũn người trong phòng tắm. Sau khi tắm xong, khó khăn lắm mới trùm khăn được lên người liền bị người kia ôm lấy thả lên giường, cảm thấy người như bị rút hết sức lực.

“Nhiễm Nhiễm”, trong cơn mê, cô đột nhiên nghe được tiếng anh khẽ cười, “Anh còn chưa chính thức bắt đầu”.

Mai Nhiễm: “…….”

Màu hồng nơi cổ kia nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.



“Đừng sợ, là anh”.

Mai Nhiễm đau đến nhíu chặt mày, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại. Ga trải giường dưới thân đã sớm đã nhau nhúm, nở ra nhiều đóa hoa văn dày đặc.

Đóa hoa trắng rơi lên tóc khi đi qua tàng cây cũng rớt xuống…

Thủy triều lên xuống, là tiết tấu dồn dập ở trong cơ thể cô, dâng cao mạnh mẽ khi tình cảm mãnh liệt, lại trùng xuống nhẹ nhàng lưu luyến. Cô cảm thấy như mỗi bộ phận trên cơ thể mình đều từ từ hòa tan trong hơi nóng đó.

Rốt cuộc, mặt biển đã bình yên, trên bờ cát lưu lại rất nhiều vỏ sò, cô nổi lên tầng hào quang mê người, nhuộm chúng thành màu hồng nhàn nhạt.

Hóa ra, cùng với người mình yêu thân mật lại là chuyện tuyệt vời như vậy.

Người đàn ông vẫn hôn từng chiếc hôn vụn vặt, mỗi lần hôn lại gọi “Nhiễm Nhiễm”. Mai Nhiễm nắm chặt tay anh, lòng bàn tay áp vào nhau, thỏa mãn lại ấm áp, cô bình yên ngủ thiếp đi.

Ánh sáng trong phòng ngủ tối tăm, bọn họ thỏa mãn mà ôm nhau ngủ từ lúc bên ngoài kia là mặt trời tới lúc thành trăng sáng cũng không hề hay biết.

Lông mi Mai Nhiễm giật giật, muốn mở mắt nhưng lại không thể nào mở ra được. Cô thực sự đã quá buồn ngủ, sức lực cũng cạn.

“Dậy rồi à?”

Cô lơ mơ “Ừ” một tiếng, dụi dụi ở ngực anh, “Vẫn buồn ngủ”.

“Hay ngủ thêm một lát?”, Tiếng nói len vào trong suối tóc nghe dịu dàng ấm áp, cũng rất mỏng manh.

“Bây giờ là mấy giờ rồi anh?”

“Tám giờ mười hai phút”.

“Buổi tối?!”, cơn buồn ngủ của Mai Nhiễm biến mất hơn nửa.

Phó Thời Cẩn buồn cười, “Nếu không em nghĩ thế nào?”

“Có ai tới tìm em ăn cơm tối không?”

“Thím Châu có đến một lần, khi đó em đang ngủ nên anh không gọi dậy”. Ý cười nơi chân mày anh cũng không nhịn được nữa, thậm chí nhẹ nhàng bật cười, “Thím ấy biết anh ở cùng với em”.

“Thế thím ấy nói gì không?”

Phó Thời Cẩn nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Nói rất nhiều, em muốn biết về việc nào?”

Mai Nhiễm: “Không cần đâu”.

Không cần nghĩ cũng biết thím ấy nói gì.

“Em đói không?”

“Không đói”.

“Ục ục……”

Mai Nhiễm xấu hổ, rũ tầm mắt xuống, nói lại, “Hơi thôi”.

Tâm trạng anh rất tốt, ánh mắt càng sâu thẳm, “Anh cũng vậy”.

Chắc thím Châu vui quá nên quên phần cơm tối cho họ. Mai Nhiễm ngồi trên ghế, dựa vào cửa sổ nhỏ nơi phòng bếp, nhìn hình dáng mờ ảo dưới ánh đèn nhuộm, bất giác nở nụ cười.

Cơm tối rất đơn giản, Phó Thời Cẩn làm một bát mì to, hai lát trứng chần. Hai người thân thiết ngồi dựa vào nhau, anh một miếng, em một miếng.

Mì sợi tuy rằng đơn giản, nhưng môi răng gần gũi tới mức ngọt ngào cực điểm.

Nơi Mai Nhiễm ở là viện độc lập, cách nhà chính một đoạn, ngày thường rất ít người qua lại, vì thế đêm xuống liền trở nên an tĩnh. Phòng bếp nhỏ này là làm thêm ở ngoài, thím Châu thương cô, mỗi lần về đều thiên vị tẩm bổ cho cô.

Cái dạ dày bị chiều thành quen làm sao lại có thể dễ dàng thỏa mãn với một tô mì sợi được chứ. Cô nhấc hai chân đã bủn rủn lên đi tìm, thấy trong tủ lạnh có một khối thịt bò được ướp gia vị, liền lập tức vui mừng nhướng mày.

“Chúng mình làm thịt nướng đi”.

Lò vi sóng và bàn nướng đều có sẵn, Mai Nhiễm dùng con dao cắt miếng thịt bò thành từng miếng nhỏ, sửa sang rồi đặt vào bên trong mâm sứ trắng, để đỡ ngấy, cô còn rửa thêm nửa rổ rau xà lách và một đĩa ô mai.

Phó Thời Cẩn phụ trách nướng thịt, anh chưa từng làm việc này, sau khi thiệt hại mấy miếng thịt. Mặc dù động tác không được thành thạo, nhưng cũng ra dáng.

Thịt bò được tẩm ướp vừa miệng, chỉ chốc lát sau trong phòng tràn ngập mùi thơm.

Phòng bếp nhỏ không có lò sưởi, không biết Mai Nhiễm ôm lò lửa nhỏ từ đâu tới, cho mấy viên than củi vào, thổi mấy hơi, ngọn lửa đỏ hồng như đầu lưỡi vươn ra ngoài.

Cô rửa tay sạch sẽ, ngồi xuống cạnh bàn, hít một hơi thật sâu, “Thơm quá”.

Tiếng “xèo xèo xèo” trên bàn thịt nướng vang lên, chỉ ngửi thấy mùi hương cũng làm người ta thèm thuồng. Phó Thời Cẩn lấy một miếng rau thấm bớt dầu, tiện tay dùng đũa gắp một miếng đưa đến miệng cô.

Mai Nhiễm há miệng ăn, nước thịt đậm đà thơm ngon tan ra giữa lưỡi, ngoài cháy trong mềm. Cô thỏa mãn nheo mắt lại, đẩy đẩy cánh tay người đàn ông, “Em muốn nữa”.

Phó Thời Cẩn thấy vậy đút liên tiếp cho cô mấy miếng, rồi lại sợ buổi tối khó tiêu nên nhất quyết không cho cô ăn thêm. Bản thân anh cũng có thói quen ăn uống thanh đạm, chỉ động đũa hai ba lần rồi thôi.

Than củi rừng rực trong lò lửa, đỏ như mã não, trong phòng cũng dần ấm lên, Mai Nhiễm xoa xoa tay, hà hà hơi, đưa tay đến bên cạnh ấm nước bằng đồng nhỏ, nhấc lên.

“Đây là gì thế?”

“Trà cỏ”, cô nói, “Giúp ổn định tinh thần”.

Kỳ thật lúc này mà có một ít rượu ở trong ấm thì thật tốt biết bao nhiêu!

Trời đông giá rét, đêm tuyết, người bạn yêu nhất ở bên cạnh, trên đời này còn có chuyện gì có thể hạnh phúc hơn nữa sao?

Mai Nhiễm đột nhiên nhớ tới điều gì, bật cười, “Anh nói xem, nếu ngày mai thím Châu phát hiện ra thịt bò mình đã chuẩn bị xong bỗng dưng không cánh mà bay, thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?”

Cô giống như đứa trẻ con đang làm chuyện xấu, ánh mắt đầy nghịch ngợm.

“Anh cũng muốn biết”, anh bỗng nhiên nắm chặt tay cô, nửa người nghiêng tới, “Ngày mai nếu thím ấy phát hiện ra người đang sống sờ sờ bỗng không cánh mà bay thì sẽ có phản ứng gì”.

Mai Nhiễm sững sờ, nghiêng đầu nhìn anh, “Vậy là ý gì?”

“Nhiễm Nhiễm”, cặp mắt sâu phảng phất ôn nhu như muốn chảy ra nước gần sát lại, “Đến Pháp cùng anh đi”.

Thím Châu phản ứng nhanh hơn so với dự đoán của hai người rất nhiều, Mai Nhiễm vừa tới sân bay đã thấy có cuộc gọi đến.

Sau khi nghe thím ấy nói một tràng, Mai Nhiễm rất kinh ngạc, “Bố cháu đã về?”

“Đúng vậy!”, thím Châu nói, “Vừa về nhà thôi”. Thím rất nhanh nhớ tới mục đích của cuộc gọi, “Mà cô đang ở chỗ nào vậy? Tôi tìm mãi không thấy cô đâu…”

Mai Nhiễm trầm mặc một chút, “Đang ở sân bay ạ”.

“Sân bay?!”, thím Châu đột nhiên cao giọng.

Phó Thời Cẩn nghiêng đầu nhìn qua, Mai Nhiễm cũng liếc nhìn anh một cái, giữa lông mày thoáng chút do dự.

“Nhiễm Nhiễm”. Đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến giọng nói ôn hòa của Mai Hồng Viễn, “Con đang ở với Thời Cẩn?”

“Vâng”.

“Nhiễm Nhiễm, đưa điện thoại cho Thời Cẩn, bố muốn nói mấy câu”.

“Bác ạ”.

Sau đó, Mai Nhiễm nghe anh “Vâng” mấy câu, còn nói “Bác yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt”.

Cuối cùng, điện thoại trở về tay cô.

“Nhiễm Nhiễm”, giọng Mai Hồng Viễn truyền đến, “Bố biết trong lòng con đang nghĩ gì”.

Cả đời này bố sẽ đi với con rất xa, nhưng không thể cùng con đi đến cuối, không thể bao bọc con khỏi mưa gió ngoài kia, cho nên, bố để con tự lập, cho con quen với việc không có bố ở bên.

Nhưng bây giờ con đã tìm được người đi chung với con quãng đời còn lại, bố tin người đàn ông đó có thể chăm sóc con rất tốt.

Kế sách và thủ đoạn cứ giao cho chúng ta, còn con hãy cứ sống thật vui vẻ.

Mai Nhiễm sao lại không hiểu chứ.

“Bố”, giọng điệu của cô rất nhẹ nhưng lại toát ra vẻ kiên định vô hình, “Con biết bố lo con bị uất ức, bất kể việc gì cũng giúp con xử lý thỏa đáng. Thế nhưng, bố không thể cứ bảo vệ con sau lưng suốt được, con không phải đóa hoa trong nhà kính… Chuyện lần này bắt nguồn từ con, vậy hãy để con kết thúc nó”.

Bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Mai Nhiễm cất điện thoại đi, người đàn ông bên cạnh đã đứng lên, tầm mắt hai người chạm vào nhau, từ ánh mắt anh, cô đọc hiểu suy nghĩ trong anh.

Tính cách dịu dàng của cô giống với mẹ, ‘không tranh không đoạt’, cộng thêm việc luôn được bố bảo vệ, Mai Nhiễm ít kinh nghiệm tranh chấp với người khác, đến Pháp với anh chỉ là ý nghĩ nhất thời, thế nhưng về phía Mai gia, ý nghĩ này lại kiên định hơn tất thảy.

Trong nhà, bà cụ Mai vẫn ức tận cổ, Mai Thanh Viễn bị bà ta mắng té tát như mưa, không dám thở mạnh, mặc bà ấy chỉ vào mũi mắng, lòng càng ngày càng oán giận.

Có người mẹ thiển cận chỉ thích phô trương nhất thời như vậy, ông quá xui xẻo.

Bà ta càng mắng càng mất sức, bắt đầu khóc đòi sống đòi chết, lúc sau lại ồn ào đòi tìm mấy vị trưởng bối ở nơi khác để bọn họ phân xử, làm chủ cho mình.

Tiếng nói của bà bên này còn chưa xong, ngoài cửa sổ đã truyền đến bước chân đi tới, chỉ lúc sau, người hầu già thân cận bên bà đi đến, “Ông ba tới”.

Bà cụ giống như gặp cứu tinh, hốc mắt già nua lõm sâu lóe sáng, “Mau mời vào!”

Người hầu già nói: “Ông ba cùng một vài vị trưởng bối khác đang ở trong phòng nghị sự, bọn họ mời bà qua đó”.

Mí mắt Mai Thanh Viễn bỗng giật giật, có dự cảm xấu. Quả nhiên, vừa ra khỏi cửa ông mới biết tuyết lúc trước còn rơi nhỏ giờ đã dày đặc, bà cụ đi nhanh như gió, ô cũng không thèm bung, mới tí mà đã ra khỏi sân. Ông hấp tấp đuổi theo.

Ông ba hiện giờ là bậc trưởng bối lớn nhất Mai gia. Râu tóc trắng như tuyết, người khác nhìn vào thấy hoàn mỹ như điêu khắc, hơn nữa lại vô cùng uy nghiêm.

Bà lão vừa tiến vào phòng nghị sự, còn chưa thấy rõ người bên trong đã khóc lóc kêu khổ, “Chú ba, ông phải làm chủ cho tôi!”

Mai Thanh Viễn đi sau lưng bà vừa thấy mấy vị trưởng bối đang ngồi, mặt ai cũng hình sự, trong lòng nhộn nhạo. Mặc dù không quản lý ai, nhưng nhiều năm ở tòa thị chính, ông cũng biết nhìn ánh mắt người khác. Những người này nhìn không hề giống như tới “làm chủ” mà giống như đến để khởi binh vấn tội hơn.

Ông nhìn Mai Hồng Viễn, chỉ thấy thần sắc ông ta nhàn nhạt nhưng toàn thân lại tản ra hơi thở lạnh lùng nghiêm túc. Mai Thanh Viễn run run, một ý nghĩ nổ tung trong đầu ông: Chết rồi, tối nay xác định nhục mặt ở nơi đây mất thôi.

Mai Hồng Viễn là con trưởng trong Mai gia, bây giờ lại là trụ cột của gia tộc, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông, cộng thêm ông cụ Mai đã mất từng lập lời thề phải đối đãi tử tế với bà vợ góa của mình. Dù làm gì cũng sẽ khiến người ta lên án, bà cụ dựa vào chuyện này mà không sợ hãi, hoành hành nhiều năm ở Mai gia.

Nếu e ngại vai vế không thể “phạm thượng”, vậy chỉ có thể đi tìm trưởng bối vai vế lớn hơn có thể áp chế bà ấy. Mỗi người đang ngồi đây, luận về lai lịch hay thân phận đều ở hàng cụ kị.

Ông ba nhìn bà cụ đang khóc lóc om sòm trước mặt này, đáy lòng thầm thở dài.

Đúng là lớn lên ở nông thôn, không phóng khoáng, đẳng cấp thì miễn bàn, ở Mai gia nhiều năm như vậy mà vẫn không thay đổi chút nào. Trước đây, ông là người phản đối hôn sự này kịch liệt nhất, nhưng vẫn không cản được mụ này đổ bùa mê thuốc lú.

Lúc này, rèm bị vén lên, thím Châu bước vào, “Cô Nhiễm và bạn trai đã về”.

Gió thổi bông tuyết tung bay, Mai Nhiễm cùng Phó Thời Cẩn bước vào. Đầu tiên, cô chào từng trưởng bối trong phòng, sau đó giới thiệu, “Đây là vị hôn phu của cháu, Phó Thời Cẩn”.

Phó Thời Cẩn lễ phép chu đáo, cộng thêm tướng mạo xuất chúng, ăn nói lễ phép, ấn tượng đầu tiên ở trong lòng các bậc trưởng bối ít nhất phải chín mươi điểm trở lên.

Bà cụ thấy sự chú ý của mọi người đã dời đi, hơi ngây ngẩn, nhất thời không biết nên tiếp tục giả khóc hay ngừng lại mới tốt, miệng há hốc ra mới bớt tức ngực.

“Nói xem chuyện là thế nào.”. Ông ba nhìn về phía Mai Hồng Viễn, “Cháu đặc biệt mời chúng ta tới đây, không phải chỉ là để cho mấy lão già chúng ta ngồi ôn chuyện đấy chứ?”

Mai Hồng Viễn cười cười, nhìn con gái một cái.

Mai Nhiễm nhìn bố gật đầu.

Cô bình tĩnh tóm tắt sự việc lại một lần, mỗi chữ đều như châu ngọc, nói năng có khí phách, vừa nói vừa thấy mũi hơi cay cay, giọng nói nghẹn ngào, “Bố mẹ cháu yêu nhau thắm thiết, bố cháu đến giờ còn chưa đi bước nữa. Nhưng bây giờ lại bị người ta tung tin là nuôi tình nhân bên ngoài, cháu là con ngoài giá thú. Điều giả dối này khiến công việc của cháu bị ảnh hưởng, cổ phiếu của tập đoàn Mai thị bị rớt giá. Bất kể là danh dự của riêng hay của chung đều bị tổn hại, mà người khởi xướng việc này chính là Mai Mộng Nhiên”.

Nghe vậy, sắc mặt mấy vị trưởng bối tái đi, bọn họ đã ở ẩn nhiều năm, không quan tâm chuyện bên ngoài từ lâu, không ngờ lần này lại… nghiêm trọng như vậy.

Ông ba lạnh lùng hỏi, “Thanh Viễn, con gái nuôi của cậu hiện giờ đang ở đâu? Sao không thấy nó đâu, chẳng lẽ thành đại minh tinh nên ngay cả chúng tôi đây cũng không nhìn vào mắt?”

Mai Thanh Viễn ấp úng, “Đang ở…ở bệnh viện”

Bà cụ lúc này mới nhận ra mọi sự không ổn, mất hẳn vẻ kiêu căng, “Cháu nó bị bệnh nặng, lúc này đang nằm ở bệnh viện, không phải là cố ý không đến”.

“Ồ?”, Ông ba cười, râu bạc trắng rung động, “Trước đó sao tôi lại nghe nói là nó tự sát nên mới phải vào bệnh viện, rồi lại nghe bà nổi giận ném cái cốc vào Mai Nhiễm?”

Sao lại toàn gánh lỗi sai thế này?

Bà ta tránh nặng tìm nhẹ, “Là nó hỗn láo với tôi trước, tôi chỉ giận quá thôi”.

Các trưởng bối như nghe được chuyện cười, ông ba giọng nói như phát từ kẽ răng ra, “Hỗn láo?”

Ông lại nhìn về phía Mai Nhiễm “Nhiễm Nhiễm, cháu giải thích cho ông nghe thế nào là hỗn láo”.

“Bà mở miệng làm nhục cháu, nói là cháu khiến cho Mai Mộng Nhiên tự sát, thậm chí còn muốn bỏ qua chuyện “con rơi”. Cháu nói với bà bằng cái lý, bà á khẩu không trả lời được nên ném cốc trà vào người cháu”. Mai Nhiễm còn vén tay áo lên để lộ ra cổ tay mình.

Mấy vị trưởng bối cách đó xa một chút, chỉ thấy một vết đỏ nhỏ, Phó Thời Cẩn ngay cạnh cô lại thấy rất rõ ràng.

Hóa ra người con gái của anh cũng không hoàn toàn yếu đuối vô hại, lúc cần cũng sẽ lộ ra móng vuốt.

Chỗ kia đâu phải là do nước trà nóng, rõ là vết hôn của anh.

Thế nhưng, cô cũng không thuyết minh gì về vết đỏ kia, nhưng trong mắt các trưởng bối, giờ nó đã thành vết bỏng do trà tạo thành.

Ông ba bỗng nhiên vỗ bàn một cái, “Bà, thân là người làm chủ gia tộc, không những không biết thương con thương cháu, lại còn làm tổn thương chúng nó! Bà còn điều gì để nói không?”

Bà lão bị cái vỗ bàn này làm cho bối rối, “Nếu không phải nó làm tổn thương Nhiên Nhiên trước, sao tôi lại…”

Bà ta hoảng không nên lời, “Mai Nhiễm, đừng quên cái mạng mày là do Nhiên Nhiên cứu…”

Ông ba ít nhiều cũng có nghe thấy bí mật lúc còn trẻ của cô, vốn nghĩ niệm tình xưa là tốt. Nên bao năm thấy cô bảo bọc Mai Mộng Nhiên vẫn bỏ qua, Mai Mộng Nhiên đúng là đã cứu Mai Nhiễm, nhưng ả lại luôn vin lấy cái cớ này, thành ra nó lại chẳng còn ý nghĩa gì nữa

“Mai Triệu thị, bà nhìn kĩ cho tôi”, Ông ba chỉ vào Mai Nhiễm, “Người này mới là thiên kim chính thức của Mai gia chúng ta, đương nhiên”, giọng nói của ông sắc lạnh. “Nếu như bà không nhận mình là người của Mai gia, vậy thì đừng bàn mấy chuyện khác”.

Lời đã nói đến nước này, dù đầu óc có lỗ mãng, ngu dốt như bà Mai đây cũng phải nhận ra đôi phần. Bà quỳ “bịch” xuống đất, vừa khóc vừa la, “Ông à! Ông có thấy không? Bọn họ định… ép chết tôi đây!”

Mai Nhiễm lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, không những không thấy cảm thông, trái lại còn thấy như vừa trút được một tảng đá lớn, có chút sảng khoái.

Mai Hồng Viễn đúng lúc mở miệng, “Các vị trưởng bối, bố cháu trước khi mất từng bắt cháu thề rằng nhất định phải đối xử tốt với vợ của ông. Những năm gần đây, cháu tự nhận không thẹn với lòng mình nhưng bà ấy lại có những hành động khiến người khác cảm thấy nản lòng nhụt chí… Mai Hồng Viễn cháu có thể nhịn nhưng cháu không thể để con gái của cháu cũng phải chịu uất ức theo được.”

“Lúc trước bố chỉ nói là muốn đối xử tốt với bà ấy, nhưng cháu cũng không hứa với ông sẽ để bà giữ cái ghế chủ mẫu Mai gia. Chỉ là vợ cháu mất sớm, bên người lại không có người nào nên vẫn để bà ấy tiếp tục ở vị trí đó… Hôm nay cháu muốn để các vị làm chứng…”

Cả phòng lặng như tờ, chỉ có tiếng nói đầy sức nặng của Mai Hồng Viễn vang vọng. Khi ông nói xong một chữ cuối cùng, người bà cụ giống như bị rút hết xương, mặt cắt không còn một tí máu ngã dưới đất. Sau khi tỉnh lại thì không giữ thể diện mà bò tới dưới chân ông ba, muốn đưa tay kéo quần ông.

Ông ba lạnh lùng quát một tiếng: “Người hầu của bà chết hết rồi à?”

Người hầu vội chạy tới kéo bà ta ra.

Ông ba hỏi, “Mai Nhiễm, cháu cảm thấy đề nghị của bố cháu thế nào?”

“Cháu cho rằng vô cùng hợp lý”, Mai Nhiễm nói, “Cháu còn trẻ, chưa đủ sức gánh vác trách nhiệm nặng nề này. Nhưng cô Tuệ Viễn đã theo bà nội từ nhỏ, am tường cách vận hành nhà họ Mai, cô ấy làm là không gì hợp lý hơn”.

Bà nội trong lời nói của cô chính là bà Mai chính hiệu.

Bà nội Mai dưới gối tổng cộng có một trai, một gái. Con trai trưởng Mai Hồng Viễn, con gái thứ là Mai Tuệ Viễn.

Mai Tuệ Viễn lúc trẻ yêu một chàng họa sĩ nghèo, bị ông nội chia rẽ, thậm chí còn đơn phương chặt đứt quan hệ cha con. Sau năm thứ hai khi đôi uyên ương bỏ trốn, người họa sĩ bị chết bởi tai nạn giao thông, từ đó về sau, cô một mình phiêu bạt nơi đất khách quê người, cả đời không gả cho người khác.

Có thể tưởng tượng được, Mai Hồng Viễn muốn mời cô ấy trở về quản lý việc gia đình, tốn biết bao nhiêu công sức.

“Thanh Viễn, đối với việc gỡ bỏ trách nhiệm của chủ gia đình với mẹ cháu, đưa đến Thiên viện ở, cháu có ý kiến gì không?”, Ông ba lại hỏi.

Mai Thanh Viễn nuốt nước miếng một cái, rõ ràng mùa đông rất lạnh vậy mà sau lưng ông ta lại đầy mô hôi, “Việc này…”

Bà cụ liếc mắt, ông ta lại rùng mình một cái, nửa ngày vẫn không thốt được vế sau của “Việc này..”.

Mai Lương Chi vẫn luôn luôn đứng ở cửa bước vào, “Ngay trước mặt các vị trưởng bối, xin cho cháu được nói đôi câu”.

Bà cụ với Mai Thanh Viễn cùng nhìn về phía anh.

“Cháu cảm thấy quyết định này nên đưa ra từ mười năm trước”. Mai Lương Chi cười. “Cháu không thiên vị ai cả, chỉ muốn nói một chuyện, mọi việc xảy ra trong những năm qua ai cũng thấy, ai đúng ai sai không cần nói thì mọi người cũng hiểu. Cháu nói một chút về việc của cháu, năm thi đại học, cháu chỉ xét một nguyện vọng duy nhất là vào ngành kinh tế trường đại học B. Nhưng về sau cháu lại được giấy báo trúng tuyển ở trường đại học Nhân Dân, không thể không nói, lúc ấy cháu còn tưởng rằng ông trời đùa cháu, ai ngờ…”, anh chậm rãi nhìn về hướng nào đó, “Hóa ra là có người tự ý sửa nguyện vọng của cháu”.

Mai Thanh Viễn hận không thể chui xuống mặt đất, ông ta cũng là bị bà mẹ ép buộc.

“Lúc đầu cháu muốn học lại, nhưng bà lại nói cháu bất hiếu, dám ngỗ nghịch với bà, thế là cháu đành phải học ở đại học Nhân Dân. Thế nhưng về sau, cháu giấu bà đi thi nghiên cứu sinh ngành kinh tế”, anh chàng tự cười giễu, “Cuộc đời nằm trong chính tay mình, cháu không thể để nó bị chôn vùi dưới tay những ý nghĩ ngu muội của kẻ cùng dòng máu được”.

“Nhiễm Nhiễm, anh khâm phục dũng khí của em. Còn nữa”, anh trịnh trọng gằn từng chữ nói, “Cá nhân cháu hoàn toàn đồng ý với quyết định của bác”.

Mai Thanh Viễn nắm chặt nắm đấm, móng tay ấn vào lòng bàn tay, dũng cảm nói, “Tôi, tôi cũng đồng ý!”

Bà lão giận run người “Mày, chúng mày! Muốn làm phản đúng không? Chúng mày đối xử với tao như thế này, cẩn thận bị sét đánh chết!”

“Người đâu!”, Ông ba vỗ bàn: “Đưa Mai Triệu thị về, tìm mấy người trông coi cẩn thận, đừng để bà ta xằng bậy khắp chốn”.

Đây chẳng khác nào giam lỏng, nhận ra đã hết hi vọng, bà ta xây xẩm ngất đi – lần này là ngất thật.

Cuộc chiến này cuối cùng cũng hạ màn.

Mai Hồng Viễn vội vàng đưa các trưởng bối ra ngoài. Mai Nhiễm miệng đắng lưỡi khô, giống như vừa trải qua một trận đánh ác liệt, đang chuẩn bị đi uống ngụm trà, ai ngờ vừa đi được một bước, hai chân liền mềm nhũn, may mắn Phó Thời Cẩn nhanh tay lẹ mắt giữ được cô.

“Sao vậy?”

Vòng tay anh ôm cô dịu dàng vững chãi, hơi thở lướt qua tai hơi ngứa ngáy, Mai Nhiễm bất giác nhớ tới vài hình ảnh, hiển nhiên anh cũng nghĩ đến, thấp giọng hỏi. “Vẫn thấy không thoải mái hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc