THỨ NỮ CÔNG LƯỢC

Đào mama ra cửa, do dự một hồi, đi chỗ Thập Nhất Nương.

Tiểu nha hoàn trước cửa ngăn cản nàng:” Mama, phu nhân đang cùng Hổ Phách tỷ tỷ nói chuyện. Muốn ta thông bẩm một tiếng hay không?” Tuy mặt lộ vẻ khẩn trương, giọng điệu cũng rất kiên định, cũng không có trưng cầu ý kiến nàng.

Đào mama trong lòng hiểu được. Hổ Phách dùng chiêu giết gà dọa khỉ để trấn trụ.

Nàng lạnh lùng cười, nghênh ngang mà đi.

Tiểu nha hoàn kia cũng lớn lá gan ngăn đón, thấy Đào mama đi rồi, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tươi cười cũng sáng lạn lên.

Đào mama chuyển sang lồng phòng phía sau.

Mới vừa lên hành lang uốn khúc, chợt nghe thấy phòng Tân Cúc truyền ra tiếng cười nho nhỏ.

Nàng lộ ra tươi cười có chút đăm chiêu, gõ cửa phòng Tân Cúc.

Đi ra mở cửa là Tú Lan.

Tiểu nha đầu mặt đỏ bừng, trên mặt còn lưu lại nụ cười.

Thấy Đào mama, giật mình, tươi cười trên mặt cũng bớt vài phần, lẩm bẩm nói: “Đào mama!”

Trở mặt cũng thật mau!

Còn chưa đến nửa ngày, những tiểu nha hoàn này nhìn thấy nàng đều không còn sợ hãi như trước kia.

Thật sự là ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây… Chưa biết hươu chết về tay ai đâu!

Nàng cố gắng ngăn lời quát dạy dỗ bật thốt lên, nói:” Như thế nào lại náo nhiệt như vậy? Đều ở đây làm gì?”

Tú Lan phục hồi tinh thần lại, một lần nữa tươi cười: “Đào mama, mau mời trong phòng ngồi. Tân Cúc muội muội đang cùng chúng ta xem phu nhân thêm hòm trang sức cấp Đông Thanh tỷ tỷ?” Một mặt nói, một mặt nghiêng người cho Đào mama vào, lại ở phía sau nàng cao giọng bẩm:” Đào mama đến đây!”

Bên kia có người nghe được âm, tiếng cười lập tức thiếu đi một nửa, đợi Đào mama đi vào, trong phòng yên tĩnh lặng lẽ đi.

Trong phòng trừ bỏ Tân Cúc, còn có Song Ngọc, Phương Khê, Nhạn Dung, Lan Huyên cùng bảy, tám tiểu nha hoàn. Tất cả mọi người vây quanh cái bàn trên có trâm cài tóc bằng bạc đủ tuổi.

“Đào mama, ngài đến đây!” Tân Cúc thấy thế liền đứng lên, mấy tiểu nha hoàn khác có chút sợ hãi lui ra, lộ ra cái bàn không ra,” Ngài là khách quý. Mau mau mời ngồi!”

Nghe được Tân Cúc nói “Mau mời ngồi”, mấy tiểu nha hoàn mới phục hồi tinh thần lại, Lan Huyên lớn gan mang tú đôn đặt ở trước mặt Đào mama.

Đào mama cũng không khách khí, ngồi xuống, cười nhìn trang sức trên bàn tròn, một mặt hỏi Tân Cúc: ” Đây là phu nhân cho Đông Thanh thêm đồ cưới hả?” Một mặt tiện tay cầm lấy một cái ra vẻ rỗng ruột

Khi cầm trên tay, nàng thầm giật mình.

Thế nhưng là đặc ruột.

Như vậy xem ra, trang sức này không có hai mươi lượng bạc chỉ sợ không làm được. Hơn nữa tiền công……

Không nghĩ tới Thập Nhất Nương đối với người bên người ra tay rất hào phóng. Không trách mấy nha hoàn này vì nàng ra sức như vậy.

Mà Tân Cúc thấy Đào mama cầm lấy ra dáng xem nhẹ, có chút kinh thường, nghĩ đến đây là của hồi môn của Đông Thanh, trong lòng liền không vui. Tỉnh bơ đem từng vật bỏ vào trong hộp sơn hồng: “Phu nhân còn thêm chút vải lăng la, đồ sứ rương hòm…..” Vì tranh mặt mũi Thập Nhất Nương, trên thực tế thì không có nhiều như nàng nói vậy.

Vừa lúc Nhạn Dung mang trà vào, Đào mama liền đem đồ tiện tay đặt ở trên bàn, Phương Khê nhìn thấy vội đem bỏ vào hộp sơn đỏ mạ vàng cất vào trong tủ cao.

Đào mama nhìn thấy khóe miệng liền hơi nhếch.

Mắt nhỏ thiển cận, sợ ta lấy hay sao!

Nàng mang chung trà lên uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói:” Đông Thanh làm sao? Phu nhân muốn gặp nàng.”

Song Ngọc là vụng trộm tới. Thấy Đào mama đã sớm tay chân thất thố. Nghe nàng hỏi như vậy, lập tức nói:” Ta đi tìm xem!” Nói xong, giống như bị quỷ truy đuổi chạy như bay đi, vỗ nhẹ nhẹ cửa phòng Đông Thanh cách vách Hổ Phách:” Thu Vũ, Thu Vũ, ngươi xem có Đông Thanh tỷ tỷ ở đấy không?”

Thu Vũ đang ủi quần áo cho Hổ Phách, cầm bàn là mở cửa: “Mấy ngày nay đều nhốt trong phòng làm thêu thùa may vá, chẳng lẽ không ở nhà?”

Đang nói, Đông Thanh bên kia mở cửa:” Chuyện gì vậy?”

Song Ngọc nhìn thấy nhẹ nhàng thở ra:” Đông Thanh tỷ tỷ, Đào mama nói, nàng phụng mệnh tìm ngươi. Ngươi không ở nhà. Nàng hiện tại ở trong phòng Tân Cúc tỷ tỷ ngồi!”

Đông Thanh nghe vội lên tiếng, nói:” Ngươi nói cùng Đào mama một tiếng, ta đổi bộ xiêm y liền đi cùng nàng.” Sau đó vào nhà vội vàng rửa ráy một phen, thay đổi tiểu áo hạnh màu đỏ đi chỗ Tân Cúc.

Trừ bỏ tiểu nha hoàn đi theo Tân Cúc Lan Huyên, những người khác đều không thấy.

“Làm cho mama đợi lâu.” Đông Thanh khách khí nói,” Chúng ta đi qua!”

Đào mama cũng không đứng dậy, nhìn nàng a a cười: “Song Ngọc này chưa kịp nói rõ cũng chưa nghe rõ đã bỏ chạy– nàng nhất định là vụng trộm từ phòng Ngũ thiếu gia đi ra.”

Đông Thanh cùng Tân Cúc nghe đều ngẩn ra.

Đào mama giải thích nói:” Phu nhân cho ta mang ngươi đi gặp nàng. Ta muốn đem danh sách đồ cưới đã thương lượng tốt cùng phu nhân lấy lại đây cho ngươi nhìn chút……”

Đông Thanh nghe sắc mặt đỏ lên.

Chuyện riêng tư, phu nhân tính tình thập phần nhanh nhẹn, chuyện này thật sự đúng là nàng có thể làm ra được.

“…… Nhưng đi đến tới cửa, như thế nào cũng tìm không thấy. Sợ tới mức ta ra một thân mồ hôi lạnh. Lại quay trở lại đi tìm. Kết quả nha hoàn nói Hổ Phách có việc tìm phu nhân, ai cũng không cho tiến vào. Ta ở cửa đợi nửa ngày, lại sợ danh sách đồ cưới rơi giữa đường, đành phải bên ở dọc đường tìm lại…” Nói xong, cau mày,” Đến bây giờ cũng không có tìm được. Thực sự là gấp chết người.”

Tân Cúc nghe Đào mama nói như vậy, không thể không đáp lời, chỉ phải nói chung chung:” Mama muốn chúng ta giúp đỡ tìm một chút hay không?”

“Như vậy tốt nhất! Như vậy tốt nhất!” Đào mama đánh lên thân rắn, cười lên.

Đông Thanh lại cười hỏi:” Hổ Phách có việc gì tìm phu nhân? Còn không cho ai tiến vào, thần thần bí bí!

Đào mama tươi cười có chút ám muội:” Đông Thanh cô nương là người thông minh. Chuyện gì mà phải đóng cửa nói……” Nàng kéo dài giọng “Chuyện này còn cần nói sao?” Sau đó cười chỉ chỉ sân phía đông Kiều Liên Phòng trụ.

Chuyện Kiều Liên Phòng mang thai như tiếng sấm nổ, sớm đã nhanh chóng truyền khắp cả Từ phủ. Đông Thanh cũng biết. Nghe xong liền miễn cưỡng cười cười:” Hổ Phách vốn là đại thái thái thưởng!”

“Đông Thanh cô nương mỗi ngày ở trong phòng đóng cửa làm thêu thùa may vá, có một số việc chỉ sợ không biết đi?” Đào mama nói,” Ngày hôm qua đại thái thái kêu phu nhân hồi ngõ Cung Huyền, cho phu nhân chọn trong đám người Hổ Phách, San Hô chọn một cái hầu hạ Hầu Gia, ai biết, phu nhân uyển chuyển cự tuyệt. Làm đại thái thái tức giận không nhẹ.” Sau đó lại thì thào một câu” Cha mẹ Hổ Phách còn tại điền trang Giang Nam làm việc đâu”, chợt “A” một tiếng, giống như lỡ miệng bộ dáng.” Nói cái này làm gì? Việc này có phu nhân làm chủ.”

Tân Cúc không thích giọng điệu ngả ngớn của Đào mama nghị luận chuyện Thập Nhất Nương, lập tức lớn tiếng nói: ” Đúng a, nói cái này làm gì! Việc này có phu nhân làm chủ.” Lại hỏi nàng,” Nếu danh sách đồ cưới rơi ở trên đường, gió thổi qua, nếu rơi ở trên tuyết, chỉ sợ cũng không dùng được. Chúng ta vẫn là mau đi tìm đi?” Một mặt nói, một mặt đi ra ngoài.

Đào mama liền đáp “Được”, đi theo Tân Cúc ra ngoài đi.

Đi vài bước, cước bộ bị kiềm hãm, ngừng lại, dừng một chút, xoay người quay đầu lại liếc mắt xem Đông Thanh một cái:”… Đáng tiếc!”

Sau đó lắc đầu, thở dài đi.

Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì?

Đông Thanh vẻ mặt nghi ngờ nhìn bóng dáng Đào mama đi xa…… Bỗng nhiên bưng kín miệng.

Nàng tim đập loạn, trên mặt bất giác lộ ra giãy dụa.

Thập Nhất Nương tựa tiếu phi tiếu nhìn Hổ Phách:” Ta, ta, ta, ta nửa ngày cũng chưa nói ra câu, cái này không giống Hổ Phách ngươi a!”

Hổ Phách mặt đỏ càng thêm lợi hại, nghĩ đến bình thường Thập Nhất Nương đối với nàng rất tốt, rốt cục lá gan cũng lớn, lúng ta lúng túng nói:” Ta muốn làm mama quản sự cho ngài……”

Thập Nhất Nương gật đầu, nghiêm trang nói:” Nguyên lai là chuyện này a! Ta còn tưởng rằng ngươi thiếu tiền muốn vay bạc đó?”

Trong lòng giống như đánh trốngHổ Phách không khỏi ngạc nhiên.

Thập Nhất Nương đã từ trên xuống dưới đánh giá nàng:” Nhưng mà, quản sự mama là phu nhân có chồng. Ngươi nha……” Mắt sáng long lanh, giọng trêu tức.

Hổ Phách lúc này mới cảm giác mình nói sai lầm rồi. Không khỏi vừa thẹn thùng vừa hờn dỗi, giậm chân kêu “Phu nhân”, đứng lên muốn đi.

” Hổ Phách!” Thập Nhất Nương lại kêu nàng.

Hổ Phách bỉu môi xoay người sang chỗ khác.

“Hổ Phách,” Thập Nhất Nương như trước vẻ mặt nghiêm nghị, mắt không còn vẻ trêu chọc vừa rồi, chuyển sang chịnh trọng,” Hổ Phách, ta liền đem chuyện trong phòng ta đều giao cho ngươi.”

Hổ Phách tim đập mạnh mắt không thể khống chế ướt át lên.

” Ta……” Nàng mới vừa nói một từ, bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô tiểu nha hoàn.

Hai người sắc mặt không khỏi khẽ biến, hướng ngoài cửa nhìn lại.

Liền thấy bức rèm vén lên, Đông Thanh vọt vào.

” Phu nhân!” Nàng gương mặt tái nhợt, gò má hai bên đỏ ửng khác thường, có chút mê ly.

Đi theo nàng phía sau, tiểu nha hoàn đầu đầy là mồ hôi, thần sắc sợ hãi:” Phu nhân, không phải ta…”

” Ngươi xuống đi!” Thập Nhất Nương trầm giọng nói, sau đó đứng dậy nhìn Đông Thanh:”Xảy ra chuyện gì!”

” Phu nhân!” Đông Thanh đi đến Thập Nhất Nương.

Bước chân có chút chậm, bắt đầu có chút lảo đảo, sau càng ngày càng kiên định.

Thập Nhất Nương trừng mắt nhìn Đông Thanh, vẻ mặt khó tin. Xem Đông Thanh từng bước bước đi tới, chậm rãi đứng ở trước mặt nàng, từ từ quỳ xuống, kêu một tiếng” Phu nhân”.

Chuyện cũ như đoạn phim chạy qua, xẹt trong đầu Thập Nhất Nương.

Nàng thống khổ nhắm mắt lại.

Khóe mắt có nước mắt.

Trong phòng chỉ còn hơi thở quỷ dị chuyển động chung quanh.

Hổ Phách kinh ngạc nhìn Thập Nhất Nương.

Phát hiện tay nàng rũ ở bên mép váy gắt gao nắm thành quyền.

Sau đó nàng nghe thanh âm Thập Nhất Nương thở dài điu hiu như gió thu: “Đông Thanh, ta hôm nay mệt chết đi, có lời gì, ngày mai rồi nói!”

” Phu nhân…” Đông Thanh lắc đầu, phủ phục ở bên chân Thập Nhất Nương, “Phu nhân, ngươi đối với ta ân trọng như núi, ta không thể báo đáp. Lại càng không khả năng không để ý vứt bỏ ngài lúc này.” Nàng ngẩng đầu, ngẩng khuôn mặt trắng bệt, lệ rơi quanh tròng nhìn Thập Nhất Nương,” Ta nguyện ý vì phu nhân phân ưu, hầu hạ Hầu Gia!”

” A……” Hổ Phách kinh hô, không thể tin nhìn Đông Thanh,” Ngươi, ngươi……” Đã không biết nên nói cái gì cho tốt.

Giống như bị thanh âm của nàng làm bừng tỉnh, Thập Nhất Nương chậm rãi mở mắt.

Con ngươi đen như đêm tối.

Cúi đầu nhìn Đông Thanh dưới chân.

Đông Thanh rưng rưng nghênh đón ánh mắt Thập Nhất Nương,:” Hổ Phách là người của đại thái thái, cha nương còn ở điền trang Dư Hàng, Tân Cúc có ý trung nhân, Trúc Hương tuổi quá nhỏ……”

” Cho nên, ngươi cảm thấy ngươi là thích hợp nhất!” Thanh âm Thập Nhất Nương thảm nhiên.

Cũng không biết vì cái gì, Hổ Phách lại rõ ràng nghe ra mấy phân trào phúng.

Trên mặt Đông Thanh liền hiện lên một tia do dự.

Bình luận

Truyện đang đọc