Editor: Hoa Hạ Tuyết Nguyệt
Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương nói đến chuyện thi Đồng của Từ Tự
Dụ: “……..Đã đi ghi danh, ngày hai mươi tháng hai mở khoa thi ta sẽ phân
phó Triệu quản sự theo hắn đi thi, đồ ăn, văn chương, bút mực đều không
cần nàng quan tâm, khi đó nàng đến chỉ để ý đưa tiễn hắn là được rồi.”
Thập Nhất Nương ưng thuận đáp ứng, nhưng vẫn làm hà bao “Bộ bộ cao thăng” ( từng bước thăng cao) tặng cho Từ Tự Dụ.
Thời điểm Từ Tự Dụ đến vấn an Thập Nhất Nương cung kính nói tạ ơn. Ngày mở khoa thi liền móc theo hà bao ấy vào trường thi.
Thi xong ra ngoài, hắn cảm thấy rất tốt. Đi đến Thiều Hoa Viện cùng
Nhị phu nhân nói chuyện nửa ngày, lúc Nhị phu nhân tới vấn an Đại phu
nhân cũng nói: “Hẳn là đề mục không khó!”
Tần di nương nghe vậy liền mừng rỡ, muốn làm cho Từ Tự Dụ hai bộ y
phục hoặc là đồ ăn, khổ nỗi lại không có thời gian ____ Nàng thật vất vả theo yêu cầu của Thập Nhất Nương làm vớ giày cho Giới Ca xong, Thập
Nhất Nương lại bảo nàng làm áo lót mùa hè cho Từ Tự Giới.
Khi Thúy nhi muốn mang tặng đồ ăn cho Từ Tự Dụ, hắn cười khổ nói.
“Thúy nhi tỷ tỷ, tỷ nói với di nương, bảo nàng sau này đừng tặng ta
đồ nữa, cũng đừng để ý tới ta nữa. Có thời gian, vẫn không bằng hảo hảo
hầu hạ Phu nhân, hảo hảo hầu hạ Hầu gia. Ta sẽ cố gắng đọc sách. Bảo
nàng không cần lo lắng cho ta.”
Nhưng mà những lời như vậy, nàng làm sao dám nói cho Tần di nương vốn coi Nhị thiếu gia như sinh mệnh biết được chứ.
Thấy Tần di nương sầu muộn, nàng không khỏi khuyên giải: “Tần di
nương, Nhị thiếu gia thời gian trước ngày ngày ở trong nhà chăm chỉ đọc
sách, lúc này khảo thí đã xong, lại vừa tiết đầu xuân, chẳng phải muốn
đi ra ngoài hảo hảo du ngoạn một phen. Người liền để Nhị thiếu gia an
tâm nghỉ ngơi một chút đi! Tránh phải cứ nghĩ đến người lúc nào cũng đi
tặng đồ!
“Ngươi nói phải a!” Tần di nương vội vàng nói “Nên để hắn nghỉ ngơi một chút, hắn mấy ngày này thật sự là quá cực khổ rồi.”
Thúy Nhi không khỏi thở dài, thấy Tần di nương lộ vẻ do dự, sợ nàng
lại phân phó làm vài việc khó, vội cười nói: “Đấu than ngân sương đốt
cháy không còn nhiều lắm, để nô tỳ đi lĩnh một ít. Thuận đường đi xem
Nhị thiếu gia có ở nhà hay không!”
“Đi mau, đi mau” Tần di nương nghe vậy lộ ra nụ cười vui vẻ, “nếu là
đi ra ngoài rồi, cũng hỏi một chút là đã đi nơi nào? khi nào thì về? Mấy ngày này đều đã làm những gì?”
Thúy Nhi cười đáp “Dạ”, rồi đi ra ngoài viện.
Từ Tự Dụ cũng không có đi ra ngoài, mà đi đến chỗ của Nhị phu nhân, mấy người Văn Trúc đang thu dọn đồ đạc.
Thúy Nhi ngạc nhiên nhìn nhìn.
“Nhị thiếu gia nói, bất kể khảo thí tốt hay không, chờ báo kết quả
thi Đồng, chúng ta liền quay về Nhạc An.” Văn Trúc cười mời Thúy nhi vào phòng uống trà, “Nhị thiếu gia cùng Dụ công tử hẹn ước mùng tám tháng
tư đến Đại Phúc Tự ở Lạc An dâng hương. Thượng tuần tháng ba không khởi
hành, sẽ không đến kịp mất.” (thượng tuần = tuần đầu)
Thúy Nhi im lặng một hồi, cúi đầu uống trà, ánh mắt lặng lẽ nhìn vài
thấm hương bên cạnh đang bê cái rương lướt qua, lại phát hiện Tiết Hương để kiện áo dài thẳngTùng Giang Tam Thoa Bố (1) màu lam tịnh (2) trong
rương.
[ (1) Nguyên văn “淞江三梭布” = “Tùng Giang Tam Thoa Bố”: ‘Tùng Giang – Trung Quốc là vùng nổi tiếng với tay nghề dệt vải bố;
‘Tam thoi’ = 3 con thoi, dụng cụ để dệt vải; ‘Bố’= vải bố, vật liệu được dệt từ vải bông, cây đay,….thời phong kiến vải bố thường chỉ dành cho
những dân thường, người có địa vị thấp trong xã hội….. Nguồn www.baike.baidu.com
(2)‘lam tịnh’ màu xanh lam rất đẹp ]
“Đây, đây là gì…..” Nàng bỗng nhiên đứng dậy, chỉ tay vào chiếc áo dài kia không khỏi run rẩy.
“Đây là y phục của Nhị thiếu gia mặc khi ở Nhạc An.” Tiết Hương ngẩng đầu lên, thần sắc có chút rầu rĩ không vui nói.
Thúy Nhi nhìn sang Văn Trúc: “Ngươi, các ngươi sao lại có thể để cho
Nhị thiếu gia mặc loại y phục này?” Trong ngữ khí mang theo vài phần
chất vấn.
“Làm sao mặc không được chứ?” Văn Trúc mở to mắt trong suốt thản
nhiên nhìn Thúy Nhi, “Nhị thiếu gia đã nói, người khác mặc được, thiếu
gia cũng mặc được.”
“Nhị thiếu gia tuổi vẫn còn nhỏ, người sao lại có mặc kệ mà nghe
theo thiếu gia. Phải biết rằng, Phu nhân phái ngươi đến là làm người hầu thân cận, hầu hạ cho Nhị thiếu gia…….”
“Thúy Nhi tỷ tỷ!” Văn Trúc cắt lời Thúy Nhi nói, “Chúng ta ở Nhạc An
rất tốt. Khương tiên sinh chỉ nói Nhị thiếu gia là cố nhân, ở trước mặt
mọi người Nhị thiếu gia cũng không có kiêu ngạo. Cùng các bạn đồng môn
mặc y phục giống nhau, ăn thức ăn giống nhau, khi đến phiên trực nhật
còn phải quét dọn học đường, nhà xí, chưa từng oán trách bao giờ. Hơn
nữa còn chịu khó đọc sách, cư xử với mọi người khiêm tốn hữu lễ, Cẩn Tập thư viện từ lão hán giữ cửa đến Khương tiên sinh, không có ai là không
thích thiếu gia. Nhị thiếu gia sống ở đó rất vui vẻ. Thúy Nhi tỷ tỷ đừng có ở trước mặt Phu nhân nói này nọ, tránh phát sinh phiền toái
Thúy Nhi trầm mặc.
Dù nàng có nói chuyện này cùng Tần di nương, thì Tần di nương trừ có
thể vụng trộm khóc thầm hai tiếng, còn có thể làm thế nào đây?
Nhưng nghĩ đến Nhị thiếu gia như thế mà lại mặc Tùng Giang Tam Thoa Bố, trong lòng không có tư vị, khóe mắt liền ẩm ướt.
“Thúy Nhi tỷ tỷ.” Văn Trúc cầm tay Thúy Nhi nói, “Nhị thiếu gia nói,
nếm trải khổ đau, mới nên người. Nhị thiếu gia còn có chí khí như vậy,
những người như chúng ta nên vì thiếu gia mà cao hứng mới phải. Không
thể hồ ngôn loạn ngữ, khiến Nhị thiếu gia khó xử. Rồi Thế tử gia nghe
được, cũng không sẽ vui.” Vừa nói, vừa lấy khăn đưa cho nàng lau khóe
mắt.
Thúy Nhi nơi nào vẫn không rõ, gật đầu: “Ta biết rồi. Ta cái gì cũng sẽ không nói!”
Văn Trúc lại cười cười đưa cho Thúy Nhi chén trà.
Thúy Nhi suy nghĩ một chút, vẫn là không nhịn được hỏi một tiếng: “Nhị phu nhân có biết không?”
“Biết.” Văn Trúc cũng không có giấu Thúy Nhi nói, “ngày thứ hai Nhị
thiếu gia trở về, Nhị phu nhân liền tới thăm Nhị thiếu gia. Biết Nhị
thiếu gia cùng các bạn đồng môn đều ăn ở giống nhau, còn khen ngợi Nhị
thiếu gia có chí khí nữa!”
Thúy Nhi im lặng không nói chuyện, ngồi một lúc, liền đứng dậy cáo từ.
Văn Trúc nhìn theo bóng lưng của nàng khe khẽ lắc đầu.
Thấm Hương thấy vậy lo lắng nói: “Văn Trúc tỷ tỷ là lo lắng Thúy Nhi tỷ tỷ mang chuyện này nói cho Di nương biết sao?”
“Thúy Nhi tỷ tỷ là người thông minh.” Văn Trúc nhẹ nhàng lắc đầu,
“nàng ấy sẽ không nói cho Di nương biết. Ta chỉ là đang nghĩ……” Giọng
nói của nàng bỗng nhiên nhỏ lại, xoay người nhìn thấy Đào Liễu, Liên
Kiều hai người đều trợn to mắt nhìn nàng, bộ dạng non nớt, không khỏi
cười nhẹ, “ta chỉ là đang nghĩ, may mắn là ta theo Nhị thiếu gia đi Nhạc An, nếu không, còn không biết thiên hạ to lớn, có rất nhiều người thú
vị, rất nhiều chuyện thú vị.”
Mấy người Thấm Hương liền cười chen nhau bước lên, ôm nàng, đẩy đẩy
nàng: “Một mình tỷ tỷ đi Lạc An, cũng không mang theo chúng ta đi cùng,
lại còn ở đây nói những lời châm chọc a.”
Văn Trúc chỉ cười cười.
Trong đầu hồi tưởng lại lời nói của Khương tiên sinh đối với Nhị
thiếu gia khi bọn họ vừa đến Nhạc An: “…..Hội đương lăng tuyệt đỉnh,
nhất lãm chúng sơn tiểu (1). Lúc ngươi đọc hiểu chúng, chính là lúc
ngươi hiểu được tại sao phụ thân ngươi lại mang ngươi đến nơi này của ta khổ tâm đọc sách.”
( Nguyên văn (1)‘会当凌绝顶,一览众山小’= ‘hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu’
Đây là hai câu thơ cuối trong bài ‘Vọng nhạc’ của Đỗ Phủ, tạm dịch là: “Trèo lên đỉnh núi cao nhất, thấy núi đồi xung quanh đều nhỏ bé.
Nguồn google
P.s: định dẫn cả bài như chương trước nhưng thôi, em lười quá ợ, các nàng chịu khó google vậy ^^!)
Nàng không biết thơ này cùng với việc Nhị thiếu gia bị đưa đến Cẩn
Tập thư viện có quan hệ gì, nàng chỉ biết hôm nay trong phủ có Thế tử
gia, sau này nghĩ đến Nhị thiếu gia tình cảnh khó khăn, vì Nhị thiếu gia thương tâm. Nhưng lần này từ Nhạc An trở về, nàng đã có chút minh bạch
lời nói của Khương tiên sinh___Vĩnh Bình Hầu Phủ dù có muôn vàn chỗ tốt, có thể thân phận bọn họ, gặp ai cũng đều phải tiểu tâm dực dực (cẩn
thận từng li từng tí), chiến chiến căng căng ( nơm nớp lo sợ), ngược lại không bằng ở Nhạc An, tuy là cơm canh đạm bạc, nhưng có thể cao giọng
mà nói chuyện, lớn giọng mà cười….
Nghĩ đến những điều này, Văn Trúc nhếch môi nở nụ cười.
Bọn họ ngay lập tức liền quay trở về Nhạc An rồi!
Mà giờ khắc này tại nhà chính, rất yên tĩnh, chỉ có gian nhà phía
đông rơi xuống âm thanh chuyển động của bánh răng tích tắc tích tắc.
Thập Nhất Nương ngồi xếp bằng trên giường lớn gần cửa sổ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Từ Tự Giới đứng ở dưới mái hiên.
Hắn mặc một cái áo bồ diệp văn dài thẳng màu đỏ thiến, Nam Vĩnh tức
phụ từ ái nhìn Từ Tự Giới, nàng mang theo vài tiểu nha hoàn vây quanh
hắn. Trong tay hắn cầm một cây sao nhỏ, thỉnh thoảng nghẹn đỏ mặt bắt
được khóe miệng thổi được mấy cái (bé Giới tập thổi sáo ạ), sau đó thất
vọng cúi đầu quan sát nửa buổi, lại cầm sáo lên thổi một phen, sau đó lộ ra vẻ càng thất vọng hơn.
Khóe miệng Thập Nhất Nương hơi vểnh lên.
Từ Tự Truân đang theo Triệu tiên sinh học thổi sáo, đôi mắt Tự Tự
Giới lấp lánh phát sáng nhìn thấy vậy, ngay khi Từ Tự Truân luyện tập
liền chống khuỷu tay ở một bên yên lặng lắng nghe. Triệu tiên sinh thấy
vậy liền làm một cây sáo nhỏ đưa cho Từ Tự Giới, còn dạy hắn thổi một ít âm tiết. Từ Tự Giới giống như chiếm được món đồ chơi tốt nhất thế gian, hữu mô hữu dạng bắt chước đứng lên học. Chỉ là hắn tuổi còn nhỏ, thỉnh
thoảng hắn có thể ô ô thổi ra được một âm, phần nhiều thời gian là nghẹn đỏ mặt cũng không thổi ra tiếng. Làm cho hắn ủ rũ chán nản. Nhưng hắn
cũng không bỏ cuộc, mỗi buổi chiều đi học về, sau đó giống như Từ Tự
Truân, đứng dưới mái hiên học thổi sáo.
Nam Vĩnh tức phụ cũng không dám làm ồn Từ Tự Giới, mỗi ngày đều đứng ở đó phụng bồi.
Thập Nhất nương nhìn thấy trên mặt hắn vừa nở ra một nụ cười thật to, biết hắn vừa thổi ra được một âm, cười cười cúi đầu xuống, đem kim thêu hoa tỉ mỉ kéo lên một châm rồi lại đâm xuống. Kim thêu hoa liền từ sa
tơ mỏng tuột xuống…..
Một trận tiếng bước chân nho nhỏ lộn xộn phá vỡ sự yên lặng.
Thân ảnh màu đỏ thiến nho nhỏ từ bên ngoài xông vào.
“Mẫu thân, mẫu thân, người nghe, người nghe!”
Từ Tự Giới đứng ở trước giường, thở hổn hển đem sáo đặt ở khóe miệng thổi.
“Ô ô….” Cây sáo nặng nề phất ra hai âm thanh.
“Ái chà!” Thập Nhất Nương liền đặt kim thêu xuống, cúi người thơm má
Từ Tự Giới, “Giới Ca Nhi của chúng ta có thể thổi được hai tiếng a!”
Từ Tự Giới mặt đỏ bừng kích động, Nam Vĩnh tức phụ vội vàng đến giúp
Từ Tự Giới cởi giày, Thập Nhất Nương đã đem Từ Tự Giới ôm vào lòng:
“Giới Ca Nhi của chúng ta thật là giỏi a!”
Từ Tự Giới gật đầu lia lịa, vùng vẫy đứng lên, thân thể nho nhỏ đứng thẳng tắp, thổi tiếp ra hai tiếng nữa.
Thập Nhất Nương vỗ tay.
Từ Tự Giới nở nụ cười đắc ý.
Thập Nhất Nương cười cười xoa đầu hắn. Từ Lệnh Nghi trở về.
Hổ Phách rón rén tiến vào.
Thập Nhất Nương cười cười xoa đầu Từ Tự Giới, hỏi nàng: “Chuyện gì?”
“Quản sự bên ngoài viện trở về, nói bàn tiệc ở Xuân Hi Lâu đã đặt ổn
thỏa rồi ạ.” Nàng cười nói, “Nói là xế chiều giờ Dậu ngày mười bảy tháng ba sẽ đúng giờ đưa đến phố Tứ Tượng”
Ngũ nương hôm nay ở phố Tứ Tượng. Vốn định muốn tổ chức tiệc thăng
quan nhưng vì Đại thái thái qua đời nên đã hủy bỏ, nhưng hạ lễ của đám
người Tứ nương, Thất nương vẫn là mang đến tặng. Ngũ nương sai người đưa tới hộp quà bốn màu nói lời cảm ơn, nói đợi đến kỳ hạn tang tròn một
năm nữa thì mời mọi người đến ngồi.
Thập Nhất Nương nhớ đến Từ Tự Dụ: “….. Ngày mai hẳn là yết bảng đi!” (yết bảng = niêm yết danh sách thí sinh thi đỗ)
“Ngày mai yết bảng ạ.” Hổ Phách cười nói, “Sáng sớm mai nô tỳ sẽ đi ra ngoài chờ tin.”
Thập Nhất Nương gật đầu cười, khuyên Từ Tự Giới bỏ sáo xuống, rồi dẫn hắn đến chỗ Thái phu nhân ăn cơm tối.
Rạng sáng hôm sau Hổ Phách đi ra ngoài viện. Đầu giờ Tỵ chạy nhanh tiến vào: “Phu nhân, Nhị thiếu gia thi đỗ rồi!”
Thập Nhất Nương đang ở chính sảnh tiền viện xử lý việc nhà, các quản
sự ma ma bên cạnh nghe nói vậy liền trao đổi ánh mắt cho nhau, cũng
không có một ai lên tiếng chúc mừng.
Nàng nhìn thấy vậy không khỏi buồn cười, phân phó Lê ma ma quản phòng bếp: “Hôm nay thêm đồ ăn.” Lại đối với Hổ Phách nói: “Đến khố phòng lấy một ít ngân quả tử mang ra ngoài khen thưởng!”
Các ma ma quản sự lúc này mới tranh tiên khủng hậu phía sau tiếp phía trước đi lên chúc mừng Thập Nhất Nương