Edit: Hoa Hạ Tuyết Nguyệt
Trong khi Thập Nhất Nương bên này vui vẻ náo nhiệt hẳn lên, chỗ thái phu nhân bên kia cũng đã nhận được tin.
“Nhanh, nhanh đi nói với Di Chân một tiếng.” Thái phu nhân thanh âm
kích động phân phó Ngụy Tử, “nói cho nàng biết, Nhị thiếu gia đỗ rồi.”
Ngụy Tử khom gối hành lễ, tràn đầy vui vẻ đi Thiều Hoa viện.
Nhị phu nhân lúc này đang ngồi ở bàn cúi đầu viết chữ, nghe được tin
Từ Tự Giới trúng Đồng sinh liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiện lện một nụ cười thản nhiên, phân phó Kết Hương thu dọn đồ đạc: “……chúng ta đi đến
chỗ của thái phu nhân nào.”
Kết Hương cười đáp “dạ”, rồi cùng Nhị phu nhân đi đế đến viện của thái phu nhân.
Vừa mới vào cửa đã thấy nha hoàn thiếp thân Hổ Phách của Thập Nhất Nương đứng ở dưới mái hiên.
“Tứ phu nhân tới thật sớm.” Kết Hương khẽ cười nói, mắt thấy Hổ Phách đã cung kính tiến lên, khom gối hành lễ với Nhị phu nhân: “Nhị phu
nhân!”
Nhị phu nhân khẽ gật đầu, rồi tiến vào phòng khách.
Gian phòng phía tây truyền tới tiếng cười “ha…ha..” của thái phu nhân: “…..Liền theo của ý con đi, liền theo ý của con đi.”
Không biết lần này Thập Nhất Nương lại đề ra chủ ý gì, khiến thái phu nhân cao hứng như vậy.
Nhị phu nhân nhướng cao lông mày.
Tiểu nha hoàn đứng ở trước rèm một mặt đã bẩm báo “Nhị phu nhân tới”, một mặt vén rèm lên.
Nhị phu nhân tiến vào.
Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương vai kề vai, đang thân mật ngồi
trên giường. Nhìn thấy nhị phu nhân tiến đến, thái phu nhân vội hướng
nàng vẫy tay: “ Dụ ca nhi của chúng ta bài danh thứ chín, khảo thí tên
thứ chín.” Bộ dáng rất là cao hứng.
Nhị phu nhân cười đi lên phía trước hành lễ: “Dụ ca nhi thật sự là
gặp được danh sư rồi_____hắn ở Nhạc An, chỉ mới ngắn ngủi bốn, năm tháng mà thôi!”
“Đúng vậy.” Thái phu nhân nghe xong không chủ định gật đầu, “may mắn
là có Khương tiên sinh.” Sau đó nói, “ý tứ của Thập Nhất Nương, mặc dù
chỉ là Đồng sinh, nhưng mà cũng là bước đầu tiên tiến trong tiền đồ vô
hạn, là chuyện đáng để ăn mừng. Cần phải tổ chức đại sự, sau này Dụ ca
còn phải thi Tú tài, thi Cử nhân, thi Tiến sĩ, sợ hài tử có gánh nặng.
Vừa vặn mấy ngày nữa là đến mùng ba tháng ba, không bằng mời họ hàng
thân thích, bằng hữu tới nhà tụ họp một chút, cũng không nói là việc gì, biết đến là được rồi, cũng không cần nói thẳng ra là không biết. Con
xem thế nào?”
Nhị phu nhân vừa vào tới cửa liền nghe thấy thái phu nhân nói: “
liền theo ý con”, lẽ nào còn không biết ý tứ của thái phu nhân nên cười
nói: “Chủ ý của Tứ đệ muội con nghe thấy cũng hay.”
Thái phu nhân thấy khẩu khí hai người giống nhau như vậy, trong lòng
rất hứng khởi, lôi kéo Nhị phu nhân cùng Thập Nhất Nương nói đến sanh
sách mời tham gia yến tiệc.
Không đến buổi chiều, mọi người trong nhà đều biết tin.
Tần di nương thay một bộ xiêm y mới, rửa sạch tay, cung kính thắp ba
nén hương lên bàn thờ Bồ Tát, miệng lẩm bẩm cầu khấn nửa buổi. Thúy Nhi ở bên cạnh chỉ nghe được cái gì mà “mọi việc thuận ý”, gì mà “cải tạo kim thân”…., biết là Bồ Tát phù hộ cho Nhị thiếu gia, nghĩ đến Tần di nương mấy buổi tối qua đều không ngủ được, không khỏi ở một bên che miệng
cười, xoay người đi rót trà mang vào, đúng lúc Tần di nương lạy xong Bồ
Tát đứng dậy.
Thúy Nhi vội đặt chén trà lên bàn, tiến đến đỡ Tần di nương.
“Tần nương, nghe nói phu nhân sai phòng bếp làm thêm món ăn, còn phái người đi khố phòng lĩnh ngân quả tử ban thưởng.”
Tần di nương nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt cũng không có lộ bao nhiêu thần sắc vui mừng.
Thúy Nhi nhỏ giọng kêu một tiếng “Di nương”.
Tần di nương nghe thấy tựu thở thật dài: “Sợ Nhị thiếu gia thi không
đỗ, chọc cho Hầu gia không vui, lại sợ hắn thi đỗ……vậy Nhạc An liền
không thể không đi rồi!” nói xong liền ngồi ở bên giường.
Thúy Nhi vội ngồi xuống cởi giày cho Tần di nương, nghĩ đến chuyện
Văn Trúc nói bất kể khảo thí được hay không đều muốn về Nhạc An, cũng
có chút không nỡ. Thấp giọng nói: “Sắp đến mùng ba tháng ba rồi, Nhị
thiếu gia thế nào cũng muốn qua mùng ba tháng ba mới đi đây?” trong ngữ
khí có mấy phần không khắng định.
“Việc này phải xem ý tứ của Hầu gia” Tần di nương nhíu mày, bộ dáng
lo lắng, “phải nghĩ biện pháp để Nhị thiếu gia ở nhà thêm ít ngày nữa
mới được!”
Thúy Nhi nghe xong thì gật đầu.
Nhạc An cũng tốt, nhưng vốn là vùng thôn quê, làm sao so được với Vĩnh Bình Hầu phủ Yên Kinh, cẩm y ngọc thực…..
“Đúng là phải nghĩ biện pháp để Nhị thiếu gia ở nhà thêm ít ngày nữa
mới phải.” Nàng cũng giúp Tần nương nghĩ biện pháp, “qua mùng ba tháng
ba….. cũng chính là tiết thanh minh.” Thúy Nhi nói, ánh mắt lấp lánh,
“Nhị thiếu gia thì đỗ Đồng sinh, đây chẳng phải chính là một chuyện vui
mừng, thế nào cũng phải bẩm báo tổ tiên?”
“Đúng a!” Tần di nương nghe vậy tinh thần liền phấn chấn, “ta thế nào mà lại không nghĩ đến nhỉ? Sau mùng ba tháng ba chính là tiết thanh
minh, sau tiết thanh minh là sinh thần của thái phu nhân. Đây đều là
những chuyện ‘Hành hiếu’!”
Thúy Nhi nghe xong, mắt cười híp lại.
Mà trong thư phòng của Thiều Hoa viện ở phía xa kia, trong khi Tần
di nương đang nhớ thương đến Từ Tự Dụ thì lúc này đây, hắn đang cung
kính đứng trước mặt Nhị phu nhân.
“Không biết có bao nhiêu người một đời này cũng chỉ là Tú tài.” Nhị
phu nhân nhấp một ngụm trà, “Con đường trước mắt con còn dài, không thể
vì mới đạt được một cấp bậc nho nhỏ này mà đã kiêu ngạo tự mãn. Một tấc
thời gian một tấc vàng, con chớ bỏ lỡ thời gian tốt này mới phải. Ta
thấy, đợi qua mùng ba tháng ba, con liền lên đường quay lại Nhạc An đi!
Tên của Khương tiên sinh cũng không phải là hư danh, con cần phải biết
quý trọng cơ hội như thế này mới tốt.”
Từ Từ Dụ nghe xong cúi người ứng thanh “Vâng”, đáy mắt lộ ra mấy phần ngạc nhiên: “con vốn định yết bảng xong sẽ quay về Nhạc An…..”
Nhị phu nhân nghe vậy khẽ gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng,
giải thích: “Đây là ý tứ của mẫu thân con. Nói con thi đậu Đồng sinh,
muốn thay con mở tiệc ăn mừng, lại sợ con có gánh nặng, vì vậy nghĩ muốn mượn danh nghĩa tết hàn thực mùng ba tháng ba náo nhiệt một phen.” Ngữ khí tuy là có chút nhàn nhạt, nhưng đối với an bài như vậy cũng không
có phản đối.
Từ Tự Dụ nghe xong trên mặt lộ ra vài phần vui mừng: “Vậy sau tết hàn thực con mới đi.”
Nhị phu nhân nhẹ nhàng “Ừ ” một tiếng, cầm một hộp nước sơn đen nho
nhỏ trên bàn đưa cho Từ Tự Dụ: “Nghiên mực này còn rất tốt, con cầm về
dùng đi!” sau đó bưng chén trà uống.
Từ Tự Dụ hai tay nhận nghiên mực, đứng dậy cáo từ.
Về đến phòng, nhìn thấy trên thư án bày mười hai xấp giấy Trừng tâm. Bốn hộp mặc điều. (mặc điều = mực viết)
Văn Trúc cười nói: “Giấy là thái phu nhân tặng, mực viết là Văn di nương tặng.”
Từ Tự Dụ gật gật đầu, đem nghiên mực Nhị phu nhân tặng để qua một bên: “Thu lại đi! Qua mùng ba tháng ba chúng ta sẽ lên đường.”
Văn Trúc nghe vậy có chút ngoài ý muốn.
Từ Tự Dụ đã ngồi xuống thư án: “Mẫu thân muốn mượn danh nghĩa mùng ba tháng ba giúp ta ăn mừng một phen!”
“Bất quá mới chỉ là Đồng sinh nhỏ mà thôi!” Từ Lệnh Nghi nghe xong có chút phản đối, “ta thấy hay là thôi đi! Để Dụ ca nhi về Lạc An sớm một
chút, cũng bắt đầu đi học sớm tốt hơn.”
“Đi học cũng không phải một lần là xong.” Thập Nhất Nương cười nói, “bất quá chỉ là trễ vài ngày mà thôi.”
Đang nói chuyện, gian phòng phía đông truyền đến vài tiếng sáo chói tai.
Từ Lệnh Nghi chân mày cau lại: “Giới ca, nó còn muốn thổi bao lâu?”
Từ Tự Giới đang ở trong phòng phía đông luyện thổi sáo.
Thập Nhất Nương cười nhìn đồng hồ cát: “còn muốn thổi một khắc đồng hồ!”
Trong khi đang nói chuyện, gian phòng phía đông lại phát ra vài âm thanh “ô ô” nặng nề.
Từ Lệnh Nghi muốn nói lại thôi.
Thập Nhất Nương chỉ làm như không nhìn thấy, coi như không có chuyện
gì xảy ra cùng hắn nói đến chuyện mở tiệc chiêu đãi: “Chỗ Khương phu
nhân, chỉ e cần phải mời mới tốt!”
Lại có hai âm thanh “Vù vù” ngắn ngủi phát ra.
“Đó là tất nhiên.” Từ Lệnh Nghi cố gắng xem nhẹ bỏ qua những tạp âm
kia, “Dụ ca lần này có thể thi đỗ, công lao của Khương tiên sinh không
thể bỏ qua. Vô luận thế nào chúng ta cũng phải bày tỏ lòng cảm kích đối
với ông ấy.”
Vừa dứt lời, Từ Tự Giới đã gục đầu đi vào.
Bộ dáng hắn ấm ức cấp cho Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương một cái hành lễ.
“Sao thế?” Thập Nhất Nương đứng dậy đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn.
“Vẫn chưa thành công ạ!” Từ Tự Giới gục đầu càng thấp hơn, thanh âm như muỗi kêu nói, “Vẫn là thổi không ra!”
“Đã rất được rồi!” Thập Nhất Nương cười ôm hắn, “Lúc mẫu thân lớn như con thế này, ngay cả thổi một tiếng cũng không ra, vì vậy cho đến bây
giờ cũng không học thổi sáo!”
“Thật sư!” Từ Tự Giới ngẩng đầu lên, mắt long lanh như sao sớm.
“Thật đấy!” Thập Nhất Nương cười cười gật đầu.
Từ Tự Giới suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy con học rồi dạy mẫu thân thổi nhé.”
“Được!” Thập Nhất Nương vui vẻ nói, “Vậy mẫu thân sẽ chờ Giới ca của chúng ta dạy mẫu thân thổi sáo!”
Từ Tự Giới liền tin tưởng, gật đầu.
Thập Nhất Nương mang hắn giao cho Nam Vĩnh tức phụ: “Đi rửa tay với mặt đi, chúng ta đi đến chỗ tổ mẫu ăn cơm tối.”
Từ Tự Giới ngoan ngoãn cùng Nam Vĩnh tức phụ đi rửa tay chân.
Từ Lệnh Nghi không nhịn được nói: “Nàng không thể lừa gạt hài tử, hắn sẽ tưởng là thật.”
Là ám chỉ chuyện Từ Tự Giới học thổi sáo đi!
Thập Nhất Nương cười nói: “Ta cũng không lừa gạt hắn, nếu thật sự có ngày đó, ta cùng hắn học là được rồi!”
Vậy tôn nghiêm của phụ mẫu ở chỗ nào?
Từ Lệnh Nghi nhìn khuôn mặt Thập Nhất Nương tràn đầy ý cười, bộ dáng
không cho là đúng, ngẫm nghĩ, cảm thấy Từ Tự Giới tuổi còn nhỏ, có lẽ
đến lúc đó sớm đem chuyện hứa hẹn này quên mất rồi, cuối cùng cái gì
cũng không nói.
Lâm Ba cầu kiến.
“Hầu gia, Hạ công công đến.”
Hạ công công là nội thị thiếp thân bên cạnh Hoàng Thượng, cũng là
Thái giám tổng quản của Càn Thanh Cung. Lúc này đến, không biết có
chuyện gì!
Thập Nhất Nương có chút bất an nhìn Từ Lệnh Nghi.
Thần sắc của Từ Lệnh Nghi rất bình tĩnh: “Là mặc công phục hay thường phục”
“Công phục ạ.” Đáy mắt Lâm Ba hiện lên một tia nghi hoặc, “nhưng bộ dáng lại không giống là việc công.”
Từ Lệnh Nghi nghĩ nghĩ một hồi, đối với Thập Nhất Nương nói một tiếng “ta đi xem một chút”, sau đó đứng lên đi ra phòng khách ngoại viện.
Thập Nhất Nương ôm Từ Tự Giới kể mấy chuyện xưa trong Tam tự kinh cho hắn nghe, Từ Lệnh Nghi đã quay trở lại.
“Giúp ta thay thường phục, ta cần vào cung.”
Thập Nhất Nương kêu Nam Vĩnh tức phụ dẫn Từ Tự Giới đến viện của thái phu nhân, sau đó mới phân phó nha hoàn mang thường phục của Từ Lệnh
Nghi đến giúp hắn thay đổi
Từ Lệnh Nhi nhìn thấy vậy cười một tiếng: “Nàng không vội sao!”
Thập Nhất Nương đang giúp hắn cài đai lưng, nghe vậy ngẩng đầu: “Hầu gia không vội, thiếp thân có gì mà phải vội đây.”
Từ Lệnh Nghi sửng sốt, sau đó cười to.
Thập Nhất Nương giúp hắn kéo kéo vạt áo, sau đó nhận lấy Thất lương quan mà các tiểu nha hoan mang lại đưa cho hắn đội đầu.
“Thái Hậu Nương Nương ở Phụng Tiên Điện khóc Tiên đế.” Từ Lệnh Nghi
cúi thấp đầu để cho Thập Nhất Nương đội Lương quan cho hấn, khẽ nói,
“Hoàng Thượng tuyên ta vào cung đi khuyên nhủ Thái Hậu Nương Nương.”
Thập Nhất Nương trợn tròn mắt: “Tìm ngài đi không bằng tìm Kiến Ninh hầu*, Thọ Xương bá**! Bọn họ chẳng phải là huynh muội ruột thịt sao
!” [ hầu, bá: chỉ chức quan thời phong kiến, không phải tên, không cần viết hoa, tránh nhầm lẫn. Nguồn theo từ điển Lạc Việt]
“Hoàng thượng cũng tuyên Kiến Trữ hầu, Thọ Xương bá vào cung.” Từ Lệnh Nghi ngữ khí như đang nói chuyện phiếm nói, “vì vậy ta cố ý sai
người đi báo cho Phúc Thành công chúa. Chuyện riêng của Hoàng thượng,
đương nhiên do thân tộc của Hoàng thượng đến xử lí thế mới tốt.”
Thập Nhất Nương nghe vậy không nhịn được cười lên: “Hầu gia thật giảo hoạt. Chính mình không muốn cuốn vào, lại sợ Hoàng thượng chống đỡ
không được người nhà Dương gia, đẩy Phúc Thánh công chúa làm bia đỡ đạn. Cẩn thận lão nhân gia nàng quay đầu tìm ngài tính sổ.”
“Vậy cũng phải xem bọn họ có rảnh cùng ta tính sổ mới được!” Từ Lệnh Nghi thân mật nhéo nhéo má nàng, cười lớn xoay người rời đi.