THỦ PHỤ SỦNG THÊ

Đêm càng tối, cơn mưa phùn trong kinh thành càng dày, khói đêm dần dần bốc lên.

Giang Phong tất nhiên cũng nhìn thấy dấu tay trên mặt Thẩm Nguyên.

Khuôn mặt của mỹ nhân như hoa sen có dấu tay lớn nhỏ, chỉ to bằng bàn tay, tuy mặt mày tinh xảo, nhưng luôn có cảm giác mảnh khảnh và mềm mại, yếu ớt.

Làn da của Thẩm Nguyên mịn màng như tuyết mới, nhẹ nhàng phủ kín, nếu nhìn hơi gần gương mặt của nàng thì càng cảm thấy giống như chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một chút là sẽ vỡ ngay.

Một mỹ nhân nhu nhược như vậy, lẽ ra sẽ được đặt trong lòng bàn tay thương yêu sủng ái.

Rốt cuộc là ai nhẫn tâm như vậy, dám hạ thủ với khuôn mặt này?

Càng chưa kể, nữ nhân là người biết chiều lòng mình.

Nữ nhi gia quan tâm nhất vẫn là khuôn mặt này.

Bị phụ thân mắng chửi vốn là một chuyện khó có thể nói ra, Thẩm Nguyên cũng nhất thời không thể đưa ra lý do phù hợp.

Lục Chi Quân hỏi xong, nàng liền hơi rủ mắt xuống, tay vẫn phủ lên gò má chưa dời xuống.

Lục Chi Quân thấy Thẩm Nguyên không nói lời nào, liền lạnh lùng liếc Bích Ngô bên cạnh nàng một cái.

Bích Ngô bỗng dưng giật mình một cái.

Bất cứ ai nhìn thấy Lục Chi Quân, trong lòng đều sợ hãi muốn chết.

Cho nên Bích Ngô nói hết tất cả một năm một mười dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Chi Quân ——

“Hầu gia có lẽ là hiểu lầm cô nương chúng ta, ông ta cho rằng cô nương mỗi lần xuất phủ là đi gặp riêng người góa vợ. Lúc này mới… Lúc này mới tát cô nương chúng ta một cái.”

Bích Ngô vừa mở miệng, Thẩm Nguyên liền nhíu mày nhìn về phía nàng ta, ý bảo nàng ta không cần tiếp tục nói nữa.

Nhưng hộp thoại vừa mở ra, há có lý nào bị thu hồi lại.

Thẩm Nguyên nghĩ việc này thật ra không có gì phải giấu diếm cả.

“Góa vợ?”

Lục Chi Quân đọc lại từ này một lần nữa, gương mặt lạnh lùng của hắn hơi có vẻ đùa cợt, rồi khẽ cười nói: “Thẩm Hoằng Lượng là một người quản lý gia đình có phương pháp nhỉ.”

Lục Chi Quân không gọi Thẩm Hoằng Lượng là Vĩnh An Hầu, giọng điệu cũng có ý châm biếm.

Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Nguyên đột nhiên nhớ tới chuyện kiếp trước Lục Chi Quân cưới linh bài của nàng.

Cưới linh bài cũng có thể nói là minh hôn.

Khi đó nàng đã chết từ lâu, nếu thật sự tính ra, kiếp trước Lục Chi Quân thật đúng là một người góa vợ.

Tuy nói nàng từng làm phu thê cùng Lục Kham hơn nửa năm, nhưng hai người có danh vô thực, vả lại từ sau khi Lục Kham để Thẩm Nguyên một mình canh giữ phòng trống, trong lòng nàng cũng không coi Lục Kham là quan nhân nữa.

Ngược lại sau khi biết Lục Chi Quân cưới linh bài của nàng, Thẩm Nguyên nhận nam nhân này là quan nhân từng là phu thê với nàng ở trong lòng.

Nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên cuối cùng cũng dời bàn tay nhỏ nhắn từ gò má phải xuống.

Cho dù nàng đã bôi một lớp phấn thật dày, nhưng nửa khuôn mặt của nàng vẫn sưng lên, hiện tại còn có dấu hiệu chuyển sang tím tái.

Thẩm Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng lúc này Lục Chi Quân dường như muốn giơ tay lên, chạm vào gò má nàng.

Nhưng sau khi nam nhân hơi nhấc tay lên thì lại đặt nó xuống.

Gần đây khi nàng dạy Liêu ca nhi học, vẫn chưa có cơ hội để gặp Lục Chi Quân.

Thẩm Nguyên thậm chí cũng nghĩ tới, có lẽ kiếp này, vì những hành động chủ động của nàng, có lẽ Lục Chi Quân không còn thích nàng nữa rồi.

Tuy nhiên, sau khi thấy hành động vừa nãy của hắn, trong lòng Thẩm Nguyên lại mơ hồ cảm thấy hắn có khả năng vẫn có chút thích nàng.

Hốc mắt của Thẩm Nguyên còn hơi ửng hồng, vừa nhìn đã biết là đã khóc.

Nhưng bây giờ nàng, dĩ nhiên đã khôi phục vẻ bình thản ôn hòa như trước.

Thần thái nhu nhược thì nhu nhược, nhưng không thấy sự oán hận chút nào.

Phụ mẫu đã không ở bên cạnh nàng kể từ khi nàng được sinh ra.

Mà dưới gối La thị ngoại trừ biểu ca Đường Vũ Lâm, còn có một trai một gái.

Thẩm Nguyên vốn không phải là con ruột do La thị sinh ra, cho nên khi được nuôi ở Dương Châu, tất nhiên sẽ có một bộ kỹ xảo sinh tồn của mình.

Nàng cho tới bây giờ chưa từng có tư cách đùa giỡn với bề trên.

Cho dù là thật sự giận dỗi thì sẽ không ai đi an ủi nàng, quan tâm nàng.

Sau khi bình thường trở lại, Thẩm Nguyên ôn nhu hỏi: “Đại nhân, Liêu ca nhi ở đâu? Đệ ấy không muốn gặp ta à?”

Giang Phong lúc này tiếp lời: “Lễ đèn lồng náo nhiệt nhất trong lễ Thất tịch, cũng có đấu hoa cảnh, có đèn sen rủ xuống, có rất nhiều trò chơi. Liêu ca nhi nhất định lại quấn lấy huynh trưởng Giang Trác của ta, không biết đang chơi đùa ở chỗ nào.”

Thẩm Nguyên nghe xong, sắc mặt kinh ngạc.

Lục Chi Quân lại trầm giọng nói: “Bướng bỉnh.”

Giang Phong nhìn khuôn mặt nghiêm túc của chủ tử nhà mình, khóe miệng co giật một chút.

Sau đó nói với hai người: “Công gia, Thẩm cô nương, không bằng hai người ngài cùng xuống thuyền sơn trước, đi dọc theo dòng sông, nói không chừng có thể tìm thấy Liêu ca nhi.”

Lục Chi Quân vẫn che ô cho Thẩm Nguyên, hắn bình tĩnh rủ mắt nhìn Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên có chút do dự, cuối cùng vẫn gật gật đầu dưới ánh nhìn chăm chú của nam nhân.

Bên cạnh con sông có xe ngựa trong thành, lụa hoa đầy đường.

Dưới ánh sáng vàng ấm áp của cây đèn, mặt nước lấp lánh, những chiếc thuyền hoa rộng rãi cũng lái qua.

Lục Chi Quân dẫn đầu tiến vào trong thuyền hoa.

Thẩm Nguyên thì đi theo phía sau hắn, nàng thấy thuyền hoa này vẫn còn một khoảng cách, không biết độ sâu của sông nên trên mặt vẫn lộ ra một chút khiếp sợ.

Người lái thuyền là một người không biết phân biệt giá cả, hắn vừa định đi tới đỡ mỹ nhân nhu nhược kia, liền bị Giang Phong lạnh lùng liếc mắt một cái.

Người lái thuyền phải hậm hực thu hồi tay.

Thẩm Nguyên đang hơi xách váy lên, muốn tự mình leo lên thuyền hoa, thì đã thấy Lục Chi Quân đi ra từ thuyền hoa vươn tay về phía nàng.

Lục Chi Quân không nói một lời, nhưng Thẩm Nguyên nhìn ra hắn đây là muốn tự mình đỡ nàng lên thuyền.

Thẩm Nguyên do dự một chút, nhưng vẫn vươn tay ra như tìm kiếm.

Khi nàng còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay to của nam nhân đã nắm lấy tay nàng.

Thẩm Nguyên từng học đàn tỳ bà ở Dương Châu, tự nhận mình là người có đôi tay thon dài, nhưng tay của Lục Chi Quân vẫn lớn hơn nàng rất nhiều.

Lòng bàn tay của nam nhân rộng lớn, khi chạm vào có cảm giác hơi ấm.

Thẩm Nguyên có thể cảm nhận được, ở gốc bàn tay của Lục Chi Quân có một vết sẹo không nông, vết sẹo đó chắc là còn kéo dài đến cánh tay hắn.

Lục Chi Quân cầm tay của Thẩm Nguyên, cảm giác rung động trong ngực nàng cũng biến mất.

Nàng tùy ý để Lục Chi Quân dẫn nàng vào trong thuyền hoa.

***

Cơn mưa nhẹ tạnh một lúc, không khí ẩm ướt vẫn còn phảng phất mùi thơm của hoa râm bụt và hoa nhài.

Lục Kham đang hào hứng đi dạo chợ đêm cùng Thẩm Du, mà vẻ mặt của Thẩm Du cũng rất hưng phấn, nàng dừng lại ghé vào các cửa hàng ven đường, mua không ít đồ đạc.

Gã sai vặt đã dựng một cái thang ở một bên quán rượu, đang sửa tấm biển nhà mình bên đường.

Thẩm Du rốt cuộc đi ra khỏi tiệm son phấn bên cạnh, thấy sắc mặt Lục Kham lãnh đạm, nàng cười ngâm nga nắm lấy cánh tay của nam nhân, mềm giọng hỏi: “Kham lang, gần đây hình như chàng vẫn luôn mất hứng, rốt cuộc bị làm sao vậy?”

Lục Kham lắc đầu, cũng không trả lời Thẩm Du.

Thẩm Du thấy hắn lại như thế, liền bĩu môi.

Tướng mạo của Lục Kham vô cùng tốt, cao ráo đẹp trai, lạnh lùng, quý phái.

Đôi mắt phượng kia rất dịu dáng, còn có khí chất u buồn nhàn nhạt.

Tiểu cô nương trẻ tuổi sẽ rất thích nam nhân có tướng mạo như hắn.

Lục Kham đã trúng tiến sĩ trong lần thi đầu tiên.

Trong con cháu thế gia trong kinh thành, rất ít người xuất sắc như hắn.

Mà Thẩm Du thích Lục Kham, tất nhiên là dựa vào tướng mạo, gia thế tước vị còn có tài năng của Lục Kham.

Khi Lục Kham nhìn về phía Thẩm Du thì sắc mặt thản nhiên.

Hắn luôn cảm thấy, từ sau khi nàng bình an quay về phủ, thì không còn tươi sáng đáng yêu như trước nữa.

Mà tình nghĩa của hắn đối với nàng không biết từ khi nào mà đã thay đổi một cách yên lặng không một tiếng động.

—— “Công tử cẩn thận!”

Khi Lục Kham và Thẩm Du còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy một tiếng “Rầm”.

Sau đó liền thấy, tấm biển rất lớn kia rơi trúng Lục Kham.

Nhưng ngay cả Lục Kham thành công né tránh, nhưng một góc bảng hiệu đó vẫn đập vào sống lưng hắn.

“A!”

Sau khi Thẩm Du phát ra tiếng kêu bén nhọn, Lục Kham liền té xỉu trước mặt nàng.

***

Phủ bá tước.

Cả phòng trộn lẫn mùi thuốc đắng chát cùng mùi máu tươi, Lư thị nằm ở đầu giường, nhìn nhi tử duy nhất của mình ngất xỉu bất tỉnh, vẫn không ngừng khóc nức nở.

Lục Kham là hài tử duy nhất của bà, mà phụ thân hắn đã chết ở trên chiến trường, nhất mạch này của bọn họ mới được triều đình phong thưởng một tước vị.

Cho nên khi Lục Kham còn nhỏ, Lư thị đã không cho hắn múa đao múa thương, dù sao hiện tại Kỳ triều cũng coi như là đã thái bình, Lư thị nghĩ Lục Kham có thể làm quan văn là tốt rồi.

“Nguyên nhi… Nguyên nhi…”

Nghe thấy Lục Kham cuối cùng đã phát ra âm thanh, Lư thị lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn: “Kham ca nhi, rốt cuộc con tỉnh lại rồi, nương lo lắng muốn chết!”

Nhưng Lục Kham vẫn nhắm chặt hai mắt, cánh môi hắn trắng bệch, vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào.

Trong miệng chỉ lẩm bẩm nói: “Nguyên nhi… Ta sai rồi, ta đã đổ lỗi cho nàng… Là ta không thể bảo vệ nàng…”

Lư thị nghe xong lời này, sắc mặt chợt thay đổi.

Kham ca nhi của bà, không phải là bị bảng hiệu kia đập đến mức choáng váng chứ?

***

Cung Thái Hoa.

Kiến trúc bên trong nghiêm nghị, nguy nga, những cung lâu vũ[1] điện với mái hiên theo tầng nghiêm chỉnh nhỏ gọn, khiến người ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi khi đặt mình trong đó.

[1] Vũ: nhà lưỡng vu, nhà nhỏ đối diện với nhà chính ở hai bên.

Sau khi hạ triều, Thẩm Hoằng Lượng vừa cùng đồng liêu đi qua Ngọ Môn thì bên cạnh có một thái giám lạ mắt, thì thầm vài câu ở bên tai ông.

Thẩm Hoằng Lượng nghe thái giám nói xong, sắc mặt chợt thay đổi.

Ông lập tức cùng đồng liêu giật mình, lập tức liền run sợ đi tới Trung Cấp điện.

Bản thân Lục Chi Quân là Thủ phụ nội các, cũng là đại học sĩ của Trung Cấp điện.

Hoàng đế tuổi còn nhỏ, Lục Chi Quân thân là đại thần giúp đỡ chuyện chính trị, cũng thường xuyên ở lại Trung Cấp điện để phê duyệt sau khi hạ triều.

Chỗ này cũng là nơi hắn thường ngày triệu tập các cuộc họp với quan lại.

Cái nắng như thiêu như đốt vào ngày này cũng có thể nói là khắc nghiệt.

Sau khi Thẩm Hoằng Lượng đến Trung Cấp điện, thì đã bị mặt trời chói chang phơi nắng đến mồ hôi đầy mặt, ông cũng không biết mình đợi bao lâu, cũng không đoán ra rốt cuộc Lục Chi Quân tìm ông là có chuyện gì.

Khi ông đang toát mồ hôi, cũng dùng dư quang thoáng nhìn thấy bóng dáng của một đám quan viên đang đi tới Trung Cấp điện.

Thẩm Hoằng Lượng theo tầm mắt nhìn lại, liền thấy Lục Chi Quân đã đứng cách hắn không xa.

Nam nhân mặc công phục có áo choàng màu đỏ trang nghiêm, vóc dáng cao lớn, mắt phượng uy nghiêm, lạnh lùng khi nhìn người, trong lòng cũng có cảm giác áp bách vô hình.

Tim của Thẩm Hoằng Lượng đập loạn vài nhịp, vội vàng cung kính nói: “Các… Các lão.”

Dù khuôn mặt của Lục Chi Quân vẫn trẻ trung, anh tuấn như trước, nhưng tuổi thật của hắn nhỏ hơn Thẩm Hoằng Lượng hơn mười mấy tuổi.

Nhưng mỗi lần Thẩm Hoằng Lượng nhìn thấy Lục Chi Quân, đều tự nhiên sinh ra một cảm giác làm cháu trai cho người ta.

Ông rốt cuộc cảm thấy có gì đó không đúng.

Lục Chi Quân không để ý ông lâu như vậy, nhưng thực tế lại là đang châm biếm hắn.

Thẩm Hoằng Lượng không hiểu gì cả.

Ông thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc ông chọc giận Lục Chi Quân ở chỗ nào chứ?

_______________

Tác giả muốn nói:

Quân thúc: Chọc giận tức phụ của ta.

Bình luận

Truyện đang đọc