THỦ PHỤ SỦNG THÊ

Bên ngoài cổng Quảng Trữ rộng rãi, thư viện Hoa Mai.

Nhà của thư viện Hoa Mai đại khái có sáu mươi bốn gian, mà phủ Dương Châu quản lý ba châu chín huyện, có rất nhiều học trò đều ở trong thư viện này.

Lý do Viên Vụ lấy hai chữ Hoa Mai cho thư viện là vì xung quanh này đã bị đào một cái chiến hào, ở ranh giới hình thành một con sông, đất chất thành gò, tổ tiên đã trồng đầy hoa mai trên đồi này. 

Cho nên phía sau thư viện chính là một rặng hoa mai khổng lồ.

Mỗi mùa đông, khi các học trò đang học tập trong thư viện, họ sẽ ngửi thấy hơi thở của hoa mai, tinh thần có thể phấn chấn lên rất nhiều.

Ông quá cố của Viên Vụ tiên sinh cũng được chôn cất ở rừng mai trên núi này cách Mai Hoa thư viện không xa.

Thẩm Nguyên mặc một bộ áo áo dài xẻ tà phía trước và phần thân dưới váy xếp ly, mái tóc đen dày được búi nhẹ nhàng, không đeo quá nhiều mũ trên đầu, chỉ cài nghiêng một cây trâm bướm khảm tơ tằm.

Cổ áo dài của nàng chỉ thêu hoa mai và lục bình, chỉ đứng trong phòng thư viện tựa như có điểm trầm tĩnh, khiến cho nơi này có chút rách nát đều tràn ra một chút tiên khí.

Khi Thẩm Nguyên nói chuyện với người khác, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng.

Nàng đã thương lượng  giá cả với người ta và bán lại thư viện Hoa Mai cho một người đáng tin cậy.

Người này cũng xuất thân từ một gia đình buôn muối, thời trẻ đã từng trúng cử, gia cảnh của hắn khá phong phú, nhưng chỉ thích nghiên cứu học vấn, không muốn đi đến quán nước đục này.

Sau khi Thẩm Nguyên nói chuyện với hắn vài câu thì rất hâm mộ hắn.

Khi nàng còn nhỏ, nàng đã suy nghĩ, nếu nàng là nam nhân, tất nhiên nàng sẽ tham gia kỳ thi. Tuy nhiên, sau khi trúng cử, nàng sẽ giống như người này, sẽ không lựa chọn nhập sĩ làm quan, mà là sẽ chọn kinh doanh một thư viện.

Những lúc rảnh rỗi, nàng sẽ sửa chữa những cuốn sách cổ, hoặc là đến quán trà, tửu lâu của Tiểu Tần Hoài ngồi một chút.

Thẩm Nguyên không yêu cầu cữu cữu lại bỏ tiền ra cho nàng của hồi môn, mà là nghĩ ra một số cách để đẩy giá chuyển nhượng của thư viện Hoa Mai này, sĩ nhân giàu có này cũng không keo kiệt, không mặc cả với Thẩm Nguyên.

Cho nên hiện tại trên tay nàng, giống như lúc nàng mới đến kinh thành, có của hồi môn phong phú trị giá tám ngàn lượng.

Sau khi Thẩm Nguyên giao cho khế ước sĩ nhân kia, rồi nhìn quanh khung cảnh của thư viện, trong đôi mắt mềm mại vẫn còn có chút không nỡ và lưu luyến.

Nàng nhìn cây liễu đang rủ ngoài cửa sổ, nhớ lại chuyện xảy ra gần đây ——

Sau khi Anh thân vương tỉnh lại, liền phát hiện bên cạnh mình có một thiếu nữ chết thảm, mà thiếu nữ này cũng không xa lạ gì đối với hắn.

Có lẽ là vì rời khỏi kinh thành, Anh thân vương cũng trở nên cuồng vọng hơn trước, cũng xuống tay cực kỳ tàn nhẫn với những con ngựa gầy tuổi còn trẻ này, không hề có bất kỳ thương tiếc nào.

Hắn hạ một lượng lớn mê dược cho thiếu nữ này, nhưng vì thân thể của nàng yếu ớt, lại bị hành hạ không thương tiếc trong vài giờ, ngày hôm sau thì chết trẻ.

Anh thân vương ra lệnh cho thuộc hạ xử lý thi thể của thiếu nữ này.

Nhưng ai ngờ, thi thể chưa kịp thối rữa lại nằm bên cạnh hắn.

Anh thân vương đang nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua thì quan binh phủ Dương Châu đột nhiên xông vào thanh lâu.

Trong số những người đến còn có một phụ nhân trung niên ăn mặc giản dị.

Đi lên ừa khóc vừa lau nước mắt nhìn thi thể, hét lên rằng chính Anh thân vương đã hại chết hài tử của mình.

Hoàng tử phạm pháp và phạm tội như thường dân, tuy rằng Anh thân vương hung hãn, thái độ ngang ngược, nhưng vẫn bị quan binh tạm giam giữ vào trong ngục.

Trong một đêm, tất cả dân chúng trong thành Dương Châu cũng căm hận chuyện Anh thân vương hãm hại “con gái nhà lành”, việc này không những không bị cố tình đè xuống, mà còn lan truyền trên phố, tiếp tục phát huy.

Ngày hôm sau, kinh thành liền phái thiếu khanh Đại Lý tự và Ngự sử đến điều tra việc này.

Lục Chi Quân vẫn đang ở trong vườn, không có quá nhiều người biết Thủ phụ đại nhân đương triều thực sự cũng ở Dương Châu.

Vẫn là người đứng sau thao túng tất cả mọi thứ.

Mấy ngày nay hắn ở Dương Châu, triều vụ cũng do những Thứ phụ và các thần trong nội các tạm thời thay thế, người ngoài cho rằng Lục Chi Quân bị phong hàn, lúc này mới dưỡng bệnh trong phủ, không đi thượng triều.

Bài tập hàng ngày của tiểu hoàng đế cũng được gửi đến Dương Châu với tốc độ nhanh nhất qua đường chuyển của hoàng gia, để Lục Chi Quân kiểm tra.

Lục Chi Quân ở lại Dương Châu tổng cộng bốn ngày, tiểu hoàng đế đã viết thư thúc giục, năn nỉ cữu cữu của mình mau trở về.

Mặc dù trong nội các cũng không thiếu đại thần uyên bác, có tài, nhưng Lục Chi Quân không có ở đây, rất nhiều chuyện vẫn không ai dám ra quyết định cuối cùng.

Đến ngày trở về, Lục Chi Quân vốn muốn đem Thẩm Nguyên đi cùng.

Nhưng Thẩm Nguyên không muốn giao thư viện Hoa Mai cho người nàng mà không yên tâm, cho nên ở lại Dương Châu thêm nửa tháng.

Mặc dù sắc mặt Lục Chi Quân luôn nhạt, nhưng Thẩm Nguyên rõ ràng cảm nhận được nam nhân rất nóng lòng muốn cưới nàng, còn hỏi nàng một câu: “Nếu trời mưa thì nàng phải sao đây?”

Thẩm Nguyên đành phải trả lời: “Cho dù là ta gả cho đại nhân, đại nhân cũng không thể mỗi giờ mỗi khắc đều ở bên cạnh ta.”

Nghe xong lời này, Lục Chi Quân không nói gì nữa, cũng không có thái độ cường thế áp bức nàng nữa.

Hoàng hôn buông xuống.

Thẩm Nguyên nhanh chóng từ Quảng Trữ môn này trở về đường cái cửa bắc của Đường phủ.

Nàng vừa xuống xe ngựa thì đã thấy Giang Phong và mấy người hầu đứng ở ngoài phủ.

Hắn còn gấp gáp hơn chủ tử của hắn, vừa nhìn thấy Thẩm Nguyên, liền mở miệng gọi: “Phu nhân!”

Thẩm Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, rồi đi tới trước người Giang Phong.

Sau khi Lục Chi Quân trở về kinh thành, Thẩm Nguyên cũng có thể cảm nhận được, hắn vẫn phái không ít người đi theo sau nàng, tựa như còn dặn dò quan binh địa phương ở Dương Châu.

Thẩm Nguyên đi đâu, làm gì cũng có người đi theo.

Cho dù Lục Chi Quân không ở bên cạnh nàng, ngược lại còn ở kinh thành xa xôi, nhưng vẫn có thể giăng tấm lưới hắn dệt cho nàng lên Dương Châu.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên nhẹ nhàng hỏi Giang Phong: “Ngươi đến Đường phủ là muốn đón ta về kinh thành bây giờ sao?”

Thái độ của Giang Phong đối với nàng càng nịnh nọt hơn so với trước kia, mỗi lần nói chuyện với Thẩm Nguyên, trên mặt hắn toàn nở nụ cười: “Phu nhân, công gia phải đến Hầu phủ để cầu hôn, chúng ta không thể lỡ ngày lành tháng tốt a.”

Thẩm Nguyên nghe xong, gật đầu, trả lời: “Được, chờ ta nói một tiếng với cữu cữu, rồi cùng Bích Ngô thu dọn hành lý, sau đó cùng ngươi quay về kinh.”

Lục Chi Quân vốn là một người bận rộn bị công việc quấn thân, hắn vừa cho nàng thời gian, để cho nàng xử lý tốt chuyện thư viện Hoa Mai, như vậy tất nhiên nàng cũng sẽ không trì hoãn thời gian của Lục Chi Quân.

***

Hai ngày sau.

Sau khi Thẩm Nguyên quay lại Vĩnh An Hầu phủ, liền tránh không chịu gặp ai.

Mà nguyên nhân mà nàng không thấy ai, không gì khác hơn là vì hai muội muội Thẩm Du và Thẩm Hàm, nàng không muốn nghe hai người này không ngừng châm chọc.

Nhưng hôm nay, Thẩm Nguyên thật sự là có chút không nhịn được.

Nàng chọn thời điểm buổi trưa, cho rằng lúc này thời tiết nóng bức nhất, mặt trời cũng chiếu vào người, dù sao Thẩm Du và Thẩm Hàm cũng là tiểu thư Hầu phủ được lớn lên trong sự nuông chiều, chắc là sẽ không chọn ra khỏi viện đi dạo vào lúc này.

Cho nên Thẩm Nguyên bảo Bích Ngô cầm chiếc ô giấy dầu che nắng, muốn đi cho cá chép ăn ở ao Hạm Đạm.

Nhưng vừa đến Hạm Đạm, Thẩm Nguyên thấy Thẩm Du và Thẩm Hàm đang đứng ở khúc cầu trên mặt ao.

Hai người này ngươi một câu, ta một câu, dường như đang tranh luận chuyện gì.

Nha hoàn phía sau hai người cũng không ngăn cản chủ tử, tùy ý để cho hai thiếu nữ này đấu võ mồm lẫn nhau, còn bắt đầu xô đẩy nhau.

Khi còn ở Đường gia Dương Châu, Thẩm Nguyên thường xuyên nhìn thấy mấy muội muội Đường gia cãi nhau, nàng thân là biểu tỷ lớn tuổi nhất, tất nhiên cũng phải thường xuyên điều tiết mâu thuẫn của các muội muội này.

Thấy Thẩm Du và Thẩm Hàm cãi nhau, Thẩm Nguyên vốn không muốn quan tâm.

Nhưng nàng nhìn Thẩm Hàm và Thẩm Du cứ tiếp tục cãi nhau như thế này thì cả hai sẽ phải té xuống ao này, cho nên nàng vừa chuẩn bị mở miệng khuyên can thì thấy Thẩm Hàm đã phát hiện ra bóng dáng của nàng.

Trên nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù là bạn.

Thẩm Hàm ra hiệu Thẩm Du nhìn về phía sau nàng, khi Thẩm Du cũng nhìn thấy Thẩm Nguyên, hai người liền lập tức ngừng cãi vã.

Thẩm Nguyên thấy hai người này rốt cuộc đã qua khỏi nguy hiểm, Thẩm Nguyên cũng không muốn ở đây lâu, nàng vừa định xoay người rời khỏi nơi này thì Thẩm Hàm và Thẩm Du bước nhanh qua Khúc Kiều, một trái một phải đi tới bên cạnh nàng.

Thẩm Nguyên thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Du tất nhiên không cần phải nói, nhưng Thẩm Hàm…

Xem ra ngày sau, nàng thật sự không cần động lòng trắc ẩn nữa.

Mặc dù Thẩm Du và Thẩm Hàm có quan hệ huyết thống với nàng, nhưng những chuyện các nàng đã làm chưa bao giờ đề cao sự tôn trọng mà muội muội phải đối xử với trưởng tỷ.

Thẩm Hàm thấy Thẩm Nguyên bước nhanh đi, bộ dáng của nàng không phải là sợ hãi nàng ta và Thẩm Du, mà là giống như muốn vứt bỏ thạch cao da chó[1], không muốn có bất kỳ liên lụy nào đến các nàng.

[1] Thạch cao da chó: có nghĩa là thời xưa người ta thường làm giả lớp thạch cao này để lừa tiền, nên nó được dùng như một ẩn dụ để lừa gạt mọi người. 

Trước tiên Thẩm Du mở miệng hỏi: “Trưởng tỷ, sao tỷ lại hồi kinh rồi? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ở lại Dương Châu và sẽ không bao giờ trở lại nữa chứ.”

Thẩm Du đang muốn nói đỡ mấy câu thì đã thấy một gã sai vặt đột nhiên đi tới trước người ba người, nhưng chỉ cung kính nói với Thẩm Du: “Nhị tiểu thư, Hầu gia nói Khang Bình Bá đích thân đến phủ, nên muốn thương lượng với hắn về chuyện hôn sự của ngài, nói là để cho ngài đến Hà Hương đường, đứng ở phía sau bình phong nghe một chút.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Thẩm Hàm có chút khó coi.

Nàng ta cũng không thấy Thẩm Du đắc ý.

Thẩm Du lại ra vẻ trấn định khép tóc lại, trong lòng lúc này cũng không oán hận Thẩm Nguyên như vậy.

Dù sao lập tức Lục Kham sẽ định hôn với nàng ta, mà Thẩm Nguyên vẫn là một lão cô nương không có người cầu hôn.

Thẩm Du cẩn thận suy nghĩ, lại còn có chút đồng cảm với Thẩm Nguyên.

——

Hà Hương Đường.

Hôm nay Lục Kham đến đây tương đối khiêm tốn, dù sao lần trước sau khi hắn đến Vĩnh An Hầu phủ không bao lâu thì đã cùng Thẩm Nguyên lui hôn.

Lần này lại đến, cũng không thể cao giọng như vậy, Lục Kham muốn tránh một vài ánh mắt, cho nên lần này đến Thẩm phủ, mặc dù là muốn đến cầu hôn Thẩm Nguyên, nhưng ngay cả sính lễ cũng không mang theo.

Thẩm Du cũng giống như Thẩm Nguyên mấy tháng trước, đứng sau tấm bình phong có hoa văn con bướm đang đâu trên cây trúc và đá, lặng lẽ đánh giá Trầm Hoằng Lượng và Lục Hách trong Hà Hương Đường.

Hai người vừa ngồi xuống, Thẩm Hoằng Lượng nói: “Khang Bình bá đến đúng lúc, hôn sự của ngươi và Du tỷ nhi sớm nên định ra. Ta gần đây cũng cẩn thận suy nghĩ cho nàng rồi, ta sẽ nâng tiểu nương của nàng đã qua đời làm chính thất, để cho nàng lấy thân phận đích nữ để xuất giá.”

Thẩm Du không thể tin mở to hai mắt, cũng có chút cảm động đối với sự sủng ái của phụ thân, nàng sợ mình sẽ vì quá vui mừng mà hô thành tiếng, còn lấy tay che miệng đã mở ra.

Lục Kham khẽ nhíu mày, không để Thẩm Hoằng Lượng tiếp tục nói tiếp, chỉ lạnh nhạt nói: “Thẩm Hầu, lần này ta tới, không phải là muốn cầu hôn Du tỷ nhi, mà là…”

Lời còn chưa dứt, mọi người đã nghe thấy một giọng nói khẩn cấp từ bên ngoài hành lang ——

“Hầu gia! Hầu gia không tốt!”

Trầm Hoằng Lượng vốn dĩ có chút phẫn uất vì lời nói của Lục Kham, thấy có khách đến đây, gã sai vặt trong phủ này lại còn lỗ mãng như thế, không khỏi trầm mặt trách móc hắn nói: “Sao phải lỗ mãng như vậy? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Thẩm Du nghe xong lời của Lục Kham, nụ cười đã đông cứng lại trên môi, có thể thấy gã sai vặt hoảng hốt như thế, nàng không khỏi dựng thẳng lỗ tai, muốn cẩn thận nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Gã sai vặt nọ vì sốt ruột chạy nên hơi thở gấp gáp và không đều, chỉ thở hổn hển nói với Thẩm Hoằng Lượng: “Trấn… Trấn quốc công… Hắn đột nhiên đến thăm phủ, còn mang sính lễ tới.”

Dứt lời, ánh mắt Thẩm Hoằng Lượng đột nhiên thay đổi.

Lập tức “Đùng ——” một cái, liền từ chỗ ghế bành đứng lên.

“Ngươi đang nói gì vậy? Trấn quốc công? Lục Chi Quân?!”

Gã sai vặt gật đầu như gà mổ thóc.

Sắc mặt Lục Kham đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.

Mà Thẩm Hoằng Lượng trước đó bị Lục Chi Quân chơi vài cú quá tàn nhẫn, từ sau lần đó, Lục Chi Quân vừa rảnh rỗi là sẽ đánh hắn vài cái ở trong cung, cho nên từ tận xương cốt của Thẩm Hoằng Lượng, cũng khó tránh khỏi có sợ hãi đối với hắn.

Ông tự biết mình mất bình tĩnh, còn theo bản năng phải giữ cái mũ ô sa trên tóc.

Nhưng hôm nay hắn hưu mộc, mặc thường phục, trên tóc làm gì có mũ ô sa?

Thẩm Hoằng Lượng cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: “Khang Bình bá, Ngũ thúc ngươi sao còn mang sính lễ tới?”

Thật ra thời gian trước, trong Quốc công phủ vẫn luôn có tin đồn, nói là Lục Chi Quân muốn chọn hôn sự cho Lục Chi Dương.

Lục Kham không ngờ rằng thế gia mà Lục Chi Quân muốn chọn hôn sự cho Lục Chi Dương là Thẩm gia.

Hắn suy nghĩ kỹ trong lòng.

Cảm thấy tuổi của Lục Chi Dương vẫn phù hợp hơn với Thẩm Hàm hoặc Thẩm Du.

Lục Kham hy vọng trong tâm, Lục Chi Dương vẫn có thể đính hôn với Thẩm Hàm.

Thẩm Nguyên là nữ nhân mà hắn muốn bù đắp lại và cũng thật sự yêu thương.

Mà Thẩm Du, cho dù như thế nào, hắn cũng từng có tình ý với nàng ta, kiếp trước hắn từng có duy nhất một nữ nhân là Thẩm Du, tất nhiên là không hy vọng tiểu thúc Lục Chi Dương của mình sẽ cưới nàng ta.

Nhưng mà Thẩm Du là thứ xuất, Thẩm Hàm là đích xuất.

Lục Kham cảm thấy chắc là Lục Chi Quân nhìn trúng Thẩm Hàm.

Tuy nhiên, cho dù như thế nào, hắn cũng không thể để Lục Chi Quân phát hiện hắn đi đến Thẩm gia, nên đã kịp thời nói rõ nguyên nhân cho Thẩm Hoằng Lượng, giống như muốn chạy trốn rời khỏi Hà Hương đường này.

Thế nhưng, Lục Kham vẫn chậm một bước.

Hắn vừa bước qua cánh cửa thì đã nhìn thấy Ngũ thúc của hắn, Lục Chi Quân.

Hắn vừa trở về từ hoàng cung, trên người còn mặc áo bào kỳ lân trang nghiêm, dưới mũ ô sa có hai cánh rộng, là đôi mắt phượng uy nghiêm, lạnh lùng quen thuộc của hắn.

Ánh mắt của Lục Chi Quân nhìn Lục Kham cực kỳ thâm sâu và sắc bén.

Lục Kham chỉ đành ra vẻ bình tĩnh nói với hắn: “Ngũ thúc…”

Giọng điệu của Lục Chi Quân tất nhiên là cực kỳ lạnh lùng, hắn hỏi: “Ngươi sao lại đến Thẩm phủ?”

Lục Kham lắp bắp trả lời: “Ta… Ta…”

Trước mặt Lục Chi Quân, căn bản hắn ta cũng không dám nhắc tới chuyện muốn cưới Thẩm Nguyên.

Đôi mắt phượng sâu thẳm của Lục Chi Quân vốn đã hơi nhếch lên, lập tức trầm giọng ra lệnh nói: “Mau trở về đi, ta còn có việc phải thương lượng riêng với Thẩm Hầu.”

Lục Kham như chạy trốn rời khỏi Hà Hương đường, chỉ lưu lại một mình Thẩm Hoằng Lượng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đứng ngồi không yên.

Rõ ràng Vĩnh An Hầu phủ là lãnh thổ của ông, nhưng sau khi Lục Chi Quân ngồi xuống, Hà Hương Đường dường như thuộc về hắn.

Khí chất của người làm bá chủ thật sự là quá mạnh.

Thẩm Hoằng Lượng chỉ cảm thấy lưng mình đã ướt một mảng lớn.

Lục Chi Quân vẫn bình tĩnh nhận lấy trà nước trà do hạ nhân dâng lên, không lập tức mở miệng nói chuyện.

Không khí trong đường dần dần trở nên cảm giác áp bức khiến người ta khó chịu.

Lúc này, Thẩm Hoằng Lượng cuối cùng mở miệng hỏi: “Ta thấy Quốc công mang sính lễ tới, là… Muốn cầu hôn cho Lục chỉ huy sứ sao?”

Lục Chi Quân đặt chén trà trong tay lên bàn bên cạnh, lạnh nhạt trả lời: “Cũng không phải.”

Thẩm Hoằng Lượng bỗng nhiên mở to mắt ra, lại hỏi: “Vậy…”

——”Ta cũng đã qua tuổi nên thành hôn từ lâu, Trấn Quốc Công phủ và Vĩnh An Hầu phủ coi như là môn đăng hộ đối, chỉ là cha mẹ ta đã mất rồi, còn bản thân ta là gia chủ của Lục gia, tuổi của tổ mẫu lại lớn, cho nên chỉ có thể đích thân đến cầu hôn cho mình.”

Thẩm Hoằng Lượng nghe hắn trầm thấp nói, tim ông đập thình thịch.

Lập tức không thể tin hỏi: “Trấn quốc công đây… Ngươi muốn cưới nữ nhi của ta à?”

Lục Chi Quân thản nhiên trả lời: “Độ tuổi thích hợp với ta nhất chỉ có trưởng nữ nhà ngươi.”

“Nguyên… Nguyên tỷ nhi?!”

Sắc mặt của Thẩm Hoằng Lượng càng thêm khiếp sợ.

Ông vừa định nói, không phải Thẩm Nguyên bị cháu trai của ngươi hủy hôn sao, nhưng lại nuốt hết lời vào bụng.

Thẩm Hoằng Lượng không biết phải nói gì với Lục Chi Quân cho phải, nhưng khi nam nhân thấy hắn không nói, giọng cũng hơi trầm xuống: “Thẩm Hầu, không đồng ý sao?”

Khi Lục Chi Quân nói hai chữ Thẩm Hầu, cũng kéo dài lời nói một chút.

Thẩm Hoằng Lượng không dám trì hoãn nữa, lập tức liền trả lời: “Đồng ý, tất nhiên là đồng ý, Nguyên tỷ nhi của chúng ta… Thật đúng là may mắn.”

Vừa rồi Lục Chi Quân ừ một tiếng, lập tức thờ ơ nói một câu: “Sau khi ta và Thẩm Nguyên thành hôn, về sau sẽ phải xưng Vĩnh An Hầu một tiếng nhạc phụ đại nhân.”

Thẩm Hoằng Lượng nghe thấy bốn chữ nhạc phụ đại nhân, khóe mắt không kiềm chế được mà co giật một chút.

Tiếng nhạc phụ đại nhân nhẹ nhàng này của Lục Chi Quân lại khiến Thẩm Hoằng Lượng sợ đến mức chấn động.

Đây không phải là một cơn ác mộng đúng chứ?

Lục Chi Quân nghiêm trang gọi ông là nhạc phụ đại nhân?

Thẩm Hoằng Lượng theo bản năng che ngực lại, cũng muốn nhanh chóng tỉnh lại từ cơn ác mộng này.

Tuy nhiên, sau khi định thần lại, ông cũng nhận ra rằng chuyện Lục Chi Quân muốn cưới Thẩm Nguyên là sự thật, mà không phải là ác mộng.

Nhưng Thẩm Hoằng Lượng trong lúc nhất thời, vẫn khó có thể tiếp nhận.

Ông thực sự muốn tìm một số rễ sô đỏ để nhai.

Tiếng nhạc phụ đại nhân này khiến ông như phạm tội quan trọng gì đó đến mức mắc bệnh tim…

——

Lục Kham không lập tức hồi phủ, bởi vì hắn muốn biết, rốt cuộc Lục Chi Quân sẽ chọn nữ nhi Thẩm gia nào làm vợ cho Lục Chi Dương.

Hắn đang lo lắng đứng dưới sương đình thì nghe thấy gã sai vặt mang sính lễ vào trong phủ vui mừng nói: “Đại cô nương coi như là khổ tận cam lai, tuy nói tuổi của Trấn quốc công lớn hơn nàng rất nhiều, nhưng có thể gả cho hắn cũng là một hôn sự tốt.”

Gã sai vặt ở bên kia tỏ vẻ tán thưởng.

Lục Kham giống như bị hóa đá, bỗng dưng cứng đờ tại chỗ.

Hắn nghi ngờ mình nghe lầm, vội vàng xông lên túm lấy gã sai vặt đang nói chuyện, lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói cái gì vậy? Ai sẽ cưới đại cô nương của nhà ngươi?”

Gã sai vặt thấy Lục Kham giống như có vẻ như mất lý trí, nhưng dù sao hắn cũng là Bá gia có tước vị, không dám gây chuyện.

Hắn trả lời một cách trung thực: “Hồi… Hồi bá gia, là Ngũ thúc của ngài, Ngũ thúc của ngài muốn cưới đại cô nương nhà chúng ta.”

Dứt lời, đồng tử của Lục Kham đột nhiên co rụt lại.

Cũng cảm thấy cổ họng mình đang dâng lên một mùi tanh ngọt.

Hắn vẫn không thể tin được Lục Chi Quân đến Thẩm phủ, thực sự là muốn tới cầu hôn Thẩm Nguyên.

Nhưng hắn đã nghe thấy gã sai vặt và đồng bạn đang thì thầm.

Lời nói tiếp theo của gã sai vặt còn khiến Lục Kham che ngực, đau khổ vạn phần mà phun ra một dòng máu ——

“Ai, thật đúng là sự thật khó lường, ai có thể nghĩ đến, mấy tháng trước đại cô nương còn nghị thân với Khang Bình Bá, mà giờ lại muốn làm Thẩm mẫu của hắn!”

Bình luận

Truyện đang đọc