Người ta nói rằng thể chế quân cốt lõi của tiền triều được gọi là Xu Mật Viện[1], sau khi hoàng đế khai quốc vương triều này đăng cơ, mới sáng lập ra Đại đô đốc phủ[2], một thể chế kiểm soát quân đội và ngựa toàn quốc.
[1] Xu Mật Viện: còn đọc là Khu Mật viện (tiếng Trung: 樞密院; nghĩa đen: “Viện Cơ mật”), là cơ quan chính quyền trung ương chịu trách nhiệm về lực lượng quân sự của nhà nước trong thời kỳ Ngũ đại Thập quốc, nhà Liêu, nhà Tống và nhà Nguyên.
Đứng đầu Xu mật viện là Xu mật sứ (tiếng Trung: 樞密使).
(theo wikipedia)
[2] Đại đô đốc phủ: hay còn gọi là Ngũ quân Đô đốc phủ, được lập vào thời Minh, là một chiến lược quân sự bắt đầu từ triều Minh Trung Quốc và được áp dụng tại các triều đại Việt Nam sau này.
Chiến lược Ngũ quân Đô đốc phủ đặt 5 đơn vị quân sự, tức 5 phủ Đô đốc, chỉ huy quân đội trên toàn quốc.
Quyền chỉ huy tại mỗi phủ Đô đốc do 2 võ quan Tả, Hữu Đô đốc đồng đảm nhiệm.
Trong cơ cấu quan chế, quyền tổng chỉ huy quân đội do vua hoặc các vị quan đứng đầu như Thái úy nắm giữ, các Đô đốc là chức võ quan cao nhất với thực quyền thống binh trên toàn quốc.
(theo wikipedia)
Khi Kỳ triều mới được thành lập, hoàng đế không cho phép các công hầu nhậm chức trong Đại đô đốc phủ nhằm nắm giữ binh quyền vững chắc hơn, mà chức vị nòng cốt của Đô đốc phủ cũng do quan văn đảm nhiệm.
Khi tiên đế cầm quyền, trong lãnh thổ Kỳ triều xảy ra chiến loạn, sau khi nội loạn được bình ổn, tiên đế đã phong rất nhiều võ tướng quân có công trong người, thưởng lương thực cho họ, ban cho bọn họ Thiết Khoán và tước vị.
Chính là vào lúc đó Lục gia mới trở mình, đến thế hệ của Lục Chi Huy, ba nhi tử của lão quốc công, cả gia tộc được chấn hưng một lần nữa, sau khi Lục Chi Quân lên nhậm tước vị, quyền thế và địa vị của Trấn Quốc công phủ lại đạt tới một tầm cao mới.
Sau khi Lục Chi Quân vào nội các, trở thành người nắm quyền thực sự của quốc gia này, Binh bộ liền phân thành một bộ phận quản lý Đô đốc phủ, mà nay hầu hết các quan hàm trong Ngũ quân Đô đốc phủ đều do võ tướng cấp cao vốn đã có quân hàm đảm nhiệm.
Tướng quân Kiều Phổ, người phụ trợ quốc gia, đã giữ hai chức vị nhất phẩm là đại tướng quân và Binh bộ thượng thư, nhưng hắn không để ý tới việc của Binh bộ.
Con rể của Kiều Phổ là Diêu Nguyên Hưng đảm nhiệm chức Binh bộ Tả thị lang, tài năng của Diêu Nguyên Hưng xuất sắc, hai năm trước lúc vào các làm các thần, còn chưa tới ba mươi tuổi.
Nhìn bề ngoài, Lục Chi Quân và Kiều Phổ nắm giữ binh quyền của Kỳ Triều rất vững chắc, nhưng bên trong luôn ẩn chứa những điều tiếng bất hòa.
Phụ thân của kế mẫu Thẩm Nguyên là Lưu Hưng Ngôn là một trong số đó, ông vốn cũng là lão tướng của Kỳ triều, chức quan võ cũng là Đô đốc thiêm sự chánh nhị phẩm, có tiếng nói rất lớn trong Đô đốc phủ trung quân, ngoài ra còn có năm sư đoàn quân đội trực tiếp do ông quản lý.
Điều này cũng có nghĩa là trong số tất cả các quân sĩ bảo vệ kinh thành, một mình Lưu Hưng Ngôn có thể chi phối và điều khiển hơn sáu vạn người trong đó.
Theo như lời của Uất Trì Trinh, Lưu Hưng Ngôn và binh lính sau lưng hắn có thể tăng thêm một lợi thế rất lớn cho quận vương như hắn trong việc đoạt dòng chính.
Kiều Phổ uống một ngụm trà, lại nói: “Các binh lính còn lại của trung quân và chỉ huy ty Kinh Vệ đều không có gì khác thường, nói cho cùng, Lưu Hưng Ngôn vẫn không nhìn thấy rõ tình hình, khá là không biết lượng sức mình mà thôi.
Quý Khanh, huynh không biết đệ nghĩ như thế nào, dù sao huynh cũng không coi trọng Uất Trì Trinh.
Nếu tương lai hắn thật sự lên ngôi, huynh sẽ không thực sự khuất phục trước sự thống trị của hắn.”
Trong nửa câu sau, Kiều Phổ không nói hết.
Thật ra, ý nghĩa thực sự mà hắn ta muốn biểu đạt là nếu như sau khi tiểu hoàng đế băng hà, các con cháu nhà Uất Trì Trinh sẽ khó mà lập được thành tựu to lớn, người Thát Đát phía bắc đang nhìn chằm chằm vào họ như hổ rình mồi, người Miễn Điện phía nam cũng không được yên bình, nếu Trung Nguyên không có một quân chủ anh minh, cường thế trấn áp, Kỳ triều sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong.
Bọn họ nắm giữ quân quyền trong tay, thay vì như vậy, không bằng cứ để Lục Chi Quân soán ngôi, tự làm hoàng đế.
Nhưng trong tình hình trước mắt, chỉ cần tiểu hoàng đế không chết, quyền lực mà Lục Chi Quân có được không khác gì Hoàng đế bệ hạ.
Nửa năm nay, Kiều Phổ đã dùng lời lẻ để thăm dò Lục Chi Quân nhiều lần, hắn ta mơ hồ cảm thấy Lục Chi Quân không có dã tâm gì với vị trí đó.
Kiều Phổ tự nhận mình hiểu rõ Lục Chi Quân, người có thể ngồi ở vị trí này, ngoại trừ phải có tài năng hơn người và có thủ đoạn chính trị, cũng phải có khát vọng và dã tâm đối với quyền lực.
Cả hai đều không thể thiếu.
Lục Chi Quân không phải là người ngu xuẩn quá theo khuôn phép, hắn có tài năng này nọ, cũng có năng lực này kia, chẳng qua là sau khi hắn đăng cơ, các sử quan đời sau sẽ đánh giá tốt một kẻ soán quyền như hắn.
Nhưng Lục Chi Quân không quan tâm đến những người này.
Kiều Phổ không rõ lý do tại sao Lục Chi Quân không muốn tranh giành vị trí đó, thì lại nghe hắn lạnh nhạt nói: “Uất Trì Trinh là người khó kế thừa đại vị, trước mắt vẫn giữ lại hắn, là vì hắn còn có tác dụng.”
Hai người trò chuyện về quân sự một lát, khi nhắc tới mấy gia tộc Thổ ti[3] ở Vân Nam, Kiều Phổ không khỏi thở dài, lại nói: “Nói đến vương triều ta đã thành lập gần trăm năm, nhưng hai vị bệ hạ trước đó cũng từng thử thiết lập chưa hầu ở Vân Nam rồi.
Nhưng tình hình chỉ ở biên giới Vân Nam quá phức tạp, tứ đại gia tộc Đoàn, Trần, Quan, Dương địa vị rất cao trong lòng dân chúng địa phương, đến nỗi hôm nay, triều ta vẫn không thể thành công thành lập chư hầu ở đây, Bố chính sứ ty của biên giới Vân Nam này, thật sự là tai họa ngầm của Đại Kỳ.”
[3] Thổ ty là quan lại xưa cha truyền con nối ở miền dân tộc thiểu số
Nói đến đây, Kiều Phổ nghĩ đến Lục Kham một tháng trước đã đi Vân Nam một chuyến, liền hỏi Lục Chi Quân: “Đúng rồi Quý Khanh, đứa cháu trai của đệ đã cắt đứt quan hệ với Lục gia, thế nào rồi?”
Lục Chi Quân nhíu mày trả lời: “Vẫn luôn phái người chú ý hướng đi của nó, hôm qua Giang Trác còn đưa tin, nói là Lục Kham luôn đi vào những khu rừng rậm của biên giới Vân Nam.”
Sắc mặt Của Kiều Phổ lộ ra sự ngạc nhiên: “Rừng rậm? Chẳng lẽ đầu của thằng nhóc này thật sự bị đập nát rồi à? Việc nó đi Vân Nam cũng đủ kỳ lạ rồi, còn làm những việc này cũng thật sự khiến người ta không thể hình dung được.”
Hành động của Lục Kham đúng là rất kỳ lạ, nhưng Lục Chi Quân cũng không cho rằng hắn ta thật sự bị điên rồi.
Biên giới Vân Nam là một nơi phổ biến vu cổ thuật, từ khi Lục Kham quyết định cắt đứt quan hệ với Lục gia, rồi biểu lộ sự hận thù đối với hắn ngay từ đầu, trong lòng Lục Chi Quân liền có suy đoán.
Ở hai kiếp trước, Lục Kham không thể sống quá ba mươi tuổi.
Kiếp thứ nhất, khi hắn ta biết được Thẩm Nguyên chưa qua đời, mà là bị hắn đổi hộ tịch, sau khi trở thành Kiều thị nữ, hắn ta đã làm loạn muốn đoạn tuyệt với hắn giống như kiếp này.
Sau khi Lục Chi Quân soán ngôi, Lục Kham đã liên hợp với văn quan Kỳ triều, nhiều lần viết những bài viết trào phúng phê bình triều đại của hắn.
Lục Kham cùng đám văn nhân đó cuối cùng bị hắn hạ chỉ xử tử, cũng đóng vai trò trong việc giết gà dọa khỉ với các phần tử phản loạn của tiền triều.
Ở kiếp thứ hai, cho dù Thẩm Du đã qua đời, nhưng Lục Chi Quân biết Thẩm Nguyên rơi vào kết cục thê thảm như vậy, không thoát khỏi liên quan với Lục Kham và Lư thị.
Người ngoài từ trước đến nay đều cho rằng hắn tàn nhẫn vô tình, lòng dạ độc ác.
Năm đó khi đánh giặc trên chiến trường, trên tay cũng không biết dính máu bao nhiêu người, sau khi vào vào nội các, đấu tranh cùng với đám lão hồ ly kia, tất nhiên cũng giống như trước đây, là giẫm lên thi thể của kẻ thù chính trị để đi lên.
Lục Chi Quân không phủ nhận đánh giá của người khác về mình, sau khi Thẩm Nguyên chết, bề ngoài hắn thoạt nhìn bình tĩnh, không lộ ra vẻ buồn bã vì cái chết của nàng, nhưng bên trong lại đè nén hận thù ngập trời.
Hắn muốn cho người đã từng hại, làm nhục Thẩm Nguyên, cùng với những người đã gián tiếp gây ra kết cục thê thảm của nàng, đều phải chết.
Không lâu sau khi Thẩm Nguyên chết, Lục Chi Quân phái người xuống tay vào các món ăn của Bá phủ, dùng thuốc độc trí mạng mãn tính khiến hai mẹ con Lư thị và Lục Kham liên tiếp qua đời.
Nhưng những người không biết chuyện đều cho rằng Lư thị và Lục Kham đột nhiên nhiễm bệnh và chết bất đắc kỳ tử.
Vì hắn có thể nhớ được những chuyện kiếp trước, không chừng Lục Kham cũng sẽ nhớ lại.
Chỉ là Lục Kham không rõ rốt cuộc mình chết như thế nào, hiện tại hắn ta hận hắn là vì hắn cướp Thẩm Nguyên từ tay hắn ta.
Niệm Không đã từng nói số mệnh của hắn ta rất mạnh, mệnh cách cũng không giống người thường, vu cổ thuật này không thể đến gần thân thể hắn ta.
Lục Chi Quân chỉ sợ Lục Kham sẽ dùng vu cổ động tay động chân trên người Thẩm Nguyên.
Cho nên, hắn mới phái người đi theo hắn ta, hôm qua Giang Trác đã thông báo, Lục Kham hẳn là đã phát hiện có người cứ đi theo dõi hắn ta, khi hắn ta muốn thoát khỏi bọn họ thì không cẩn thận liền trượt chân ngã xuống nước sông chảy xiết.
Lúc hắn ta ngã xuống vách núi, hiện tại biên giới Vân Nam đang vào mùa mưa, tốc độ nước chảy xiết cũng rất nhanh, không ai dám nhảy xuống cứu hắn ta.
Theo lý thuyết, sau khi Lục Kham bị lũ cuốn trôi, hẳn là không thể sống sót.
Nhưng những người mà Lục Chi Quân đã phái đi không thể tìm thấy thi thể của Lục Kham sau khi mưa rào dừng lại.
Không có tung tích về thi thể, trong lòng Lục Chi Quân vẫn còn băn khoăn.
***
Sau khi Kiều Phổ rời khỏi công phủ, viện của Thẩm Nguyên cũng phái hạ nhân tới, thúc giục hắn trở về dùng bữa tối.
Lục Chi Quân đi qua hành lang thật dài, sau khi trở về khuê phòng của Thẩm Nguyên, đã thấy trên bàn hương bên cạnh giường Bạt Bộ, rõ ràng còn có mấy vỏ quýt đã bóc.
Liền biết trong nửa canh giờ hắn cùng Kiều Phổ nói chuyện, sau khi Thẩm Nguyên tỉnh lại, háu ăn vài quả quýt sau lưng hắn.
Thẩm Nguyên không ngờ nam nhân quay lại nhanh như vậy, tất nhiên chưa kịp dọn sạch những vỏ quýt kia, khuôn mặt nhỏ nhắn phủ đầy hồng hồng của nàng lộ ra chút xấu hổ.
Lục Chi Quân đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, liền thấp giọng hỏi: “Đã bảo sao, một ngày được ăn nhiều nhất là ba quả, sao lại quên rồi?”
Thẩm Nguyên mềm nhũn trả lời: “Lần sau ta sẽ không.”
Lúc nói lời này, đôi mắt xinh đẹp trong suốt của nàng giống như thăm dò nhìn hắn, mái tóc đen dày mượt xõa ngang eo, khí chất dịu dàng và mềm mại.
Mặc dù nhỏ giọng nhận sai với hắn, nhưng vẻ mặt không còn sợ hắn giống trước đây, mà là rất thoải mái ở chung với hắn.
Gương mặt của Lục Chi Quân dịu dàng hơn một chút, rồi đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng.
Trước đây hắn chưa bao giờ dám hy vọng xa vời rằng Thẩm Nguyên có thể thích hắn, thậm chí là yêu hắn.
Điều mà Lục Chi Quân muốn cũng chỉ là Thẩm Nguyên có thể không hận hắn, không bài xích hắn, an phận ở bên cạnh hắn, đối với hắn mà nói thế là đủ rồi.
Mà Thẩm Nguyên bây giờ lại tỏ ra ngưỡng mộ và ỷ lại vào hắn.
Lục Chi Quân vui mừng khôn xiết, nhưng cũng bởi vì mất mát năm xưa, dục vọng chiếm hữu của hắn đối với Thẩm Nguyên càng ngày càng sâu đậm.
Hắn không muốn Thẩm Nguyên nhớ lại những chuyện hắn đã từng làm với nàng, cũng không muốn làm cho hình tượng trượng phu đáng tin cậy mà nàng vất vả lắm mới xây dựng được, lại một lần nữa biến thành nam nhân đáng sợ mà nàng căm hận, một nam nhân tàn nhẫn cường thủ hào đoạt, không từ thủ đoạn.
Sau khi nếm trải sự dựa dẫm và dịu dàng thật lòng của Thẩm Nguyên đối với hắn, nếu như quan hệ giữa hai người lại trở nên giống như kiếp trước, hắn cũng không biết mình sẽ làm ra vài chuyện gì.
Vào lúc này, Thẩm Nguyên nhìn thấy vẻ u ám trong đôi mắt phượng của Lục Chi Quân, liền nhẹ giọng hỏi: “Quý Khanh, chàng sao thế?”
“Không có gì.”
Hắn lạnh nhạt trả lời, rồi vòng qua eo của mỹ nhân bên cạnh, ôm nàng vào lòng, sau đó nghiêng người hôn lên đôi lông mày mềm mại của nàng.
Ngay khi Thẩm Nguyên bị đôi môi mỏng và lạnh của hắn chạm vào, liền từ từ nhắm mắt lại.
Bên tai, đột nhiên nghe thấy giọng trầm thấp của Lục Chi Quân nói một câu: “Đừng nhớ tới.”
Nàng đang có hơi khó hiểu, nhưng không hỏi hắn về câu hỏi có ý không rõ này.
Những gì của Lục Chi Quân nói tiếp theo càng làm Thẩm Nguyên cảm thấy bối rối ——
“Cho dù nhớ tới, ta cũng sẽ không buông tha cho nàng.”
***
Vĩnh An Hầu phủ.
Có rất nhiều nha phủ trực thuộc Công bộ, nếu tùy ý tìm đến một khoa chế tác đồ da, nơi cất giữ bạc và nơi dệt nhuộm, thì sẽ được những người có tâm tìm ra rất nhiều khuyết điểm và sai sót.
Tam thất của Lưu thị còn chưa qua, Cao Hạc Châu đã cùng mấy Ngự sử đột nhiên xuống tay với Thẩm Hoằng Lượng, đánh ông trở tay không kịp.
Trực tiếp đem ông từ vị trí Thượng thư chánh nhị phẩm thành người không chức không vị, mà quan viên xuất sắc trong triều có thể thay thế Thẩm Hoằng Lượng thì có rất nhiều người ở đây, ở dưới ý của Lục Chi Quân, Cao Hạc Châu cũng không vội vàng lấp đầy chỗ trống chức Công bộ Thượng thư.
Tả hữu thị lang của Công bộ cũng đều là những quan viên cao phẩm, mới có tài năng xuất chúng, hoàn toàn có thể đảm đương công việc của Công bộ.
Mấy tháng nay, Thẩm Hoằng Lượng liên tiếp gặp phải đả kích nhiều lần, tuy nói ông đã đoán trước Cao Hạc Châu muốn động thủ với ông từ lâu, nhưng đến ngày mọi chuyện thật sự đến, ông vẫn cảm thấy tức giận và đau buồn rất nhiều, thậm chí không chịu nổi nhiều biến cố cùng đả kích như vậy.
Thẩm Hoằng Lượng vốn tưởng rằng Lục Chi Quân còn muốn mượn cớ phế bỏ tước vị của ông, nhưng rốt cuộc hắn lại cực kỳ sủng ái con tiện nhân Thẩm Nguyên này.
Trước khi tìm được phụ thân ruột của nàng, Thẩm Nguyên vẫn phải mượn thân phận trưởng nữ của Thẩm gia này, Lục Chi Quân hẳn là không muốn cho Thẩm Nguyên đến mức không thể ngẩng đầu lên được trong thế gia ở kinh thành, nên không đoạt tước vị của ông.
Thẩm Hoằng Lượng vừa nghĩ đến, hiện tại cả nhà già trẻ Hầu phủ bọn họ, đúng là đều phải nể mặt Yến vương cùng nữ nhi của Đường thị để sống qua ngày, nên càng ngày càng cảm thấy nghẹn buồn.
Vào ngày sau khi bị bãi chức, Thẩm Hoằng Lượng quay về phủ liền chảy một dòng máu tươi, lập tức liền bị bệnh nặng hồi lâu, thậm chí không thể xuống giường được.
Sau khi Lưu thị qua đời, Thẩm Hoằng Lượng không yên tâm khả năng quản lý phủ của Thẩm Du, vì vậy, quyền bếp núc trong Hầu phủ đều bị Thẩm Hoằng Lượng giao cho Ngũ di nương A Hành quản lý.
Cái gọi là con lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo, vốn dĩ Thẩm gia không thể dựa vào bổng lộc trong triều của Thẩm Hoằng Lượng mà sống qua ngày, nhưng Hầu phủ cũng có tài sản tương đối phong phú.
Cho nên, chi tiêu ăn mặc hằng ngày của mấy đứa con Thẩm gia này không có gì khác so với trước đây, chỉ có Thẩm Du cảm thấy, từ sau khi phụ thân bị thôi chức quan, khi nàng đi trên đường, cũng không có sức lực như trước.
Dù sao Lưu thị là kế mẫu của nàng, cho nên sau khi bà qua đời, Thẩm Du vẫn phải thủ hiếu ba năm vì bà, trong lúc này, nàng không thể tái giá được.
Thẩm Hoằng Lượng vẫn ở trong viện Ngũ di nương, hôm nay Thẩm Du vẫn đến thăm bệnh như cũ, nhìn A Hành từ sau khi quản lý quyền bếp núc, luôn tỏ vẻ diễu võ dương oai, tiểu nhân đắc chí, không khỏi dùng lời lẽ châm chọc nàng vài câu.
“Tuy nhiên, cũng chỉ là nha hoàn bò lên giường mà thôi, được chủ tử gia nâng lên thành thiếp thất, lại được tạm thời quản lý quyền bếp núc, nên đắc ý đến mức cho rằng mình là chủ mẫu của nhà này, thật đúng là buồn cười.”
A Hành nghe xong, cũng không thèm so đo với Thẩm Du, nàng ta đã sớm tính hết rồi.
Trước mắt sau khi Thẩm Hoằng Lượng bị bãi quan, vẫn còn đang bị bệnh, mặc dù tước vị của Thẩm gia vẫn còn, nhưng nàng ta ước chừng, không bao lâu nữa, tước vị của Thẩm Hoằng Lượng cũng sẽ bị Lục Chi Quân đoạt lấy đi mất.
Nàng ta vừa là người quản lý quyền bếp núc, lại gặp cơ hội tốt như vậy, thế thì không thể không tận dụng thời gian, chuyển hết tất cả ngân lượng trong tư khố Hầu phủ ra ngoài phủ.
Hai câu mà Thẩm Du châm chọc nàng ta là cái thá gì chứ?
Nàng ta chỉ chờ Thẩm Hoằng Lượng đạp hai chân một cước, đến ngày lên Tây Thiên.
***
Lưu Viễn Hầu phủ, Trừng Bích hiên.
Sau khi Thẩm Hoằng Lượng bị bãi quan, một vài nữ quyến thế gia trong kinh thành, đã có cái nhìn tế nhị hơn về Thủ phụ phu nhân Thẩm Nguyên.
Ví dụ như Đỗ Phương Nhược từng gấp gáp muốn nịnh bợ Thẩm Nguyên, chính là một trong số đó.
Hương đan quế thơm ngoài cửa sổ, từng lớp rừng nhuộm đỏ thẫm.
Chủ mẫu của Hầu phủ Vệ thị đến viện của trưởng nữ một chuyến, nói chuyện với nàng trên giường La Hán trong phòng.
Hai mẹ con tự nhiên nhắc tới Thẩm Nguyên, Vệ thị còn có chút thổn thức nói: “Nếu không phải con không thích người lớn tuổi hơn con, thì gả cho Trấn quốc công cũng là lựa chọn tốt.”
Đỗ Phương Nhược gật đầu.
Nàng quả thật không thích nam nhân lớn tuổi hơn nàng, bởi vì cữu cữu La thị qua đời, nên Thẩm Nguyên giữ tang mấy năm, kéo dài đến mười chín tuổi mới lập gia đình.
Độ tuổi này của nàng thích hợp gả cho Lục Chi Quân.
Nhưng nàng bao nhiêu tuổi chứ, chỉ ở độ tuổi vừa mới cập kê thôi, trong khi Lục Thủ phụ kia còn lớn hơn nàng gần hai mươi tuổi.
Vệ thị thở dài, lại nói: “Lúc trước nương theo phụ thân con nhậm chức ở ngoại ô Dương Châu, lúc Thủ phụ phu nhân mới hai ba tuổi, đã sinh ra phấn điêu ngọc trác[1], ta khi đó đã muốn giúp ca ca con chú ý tức phụ rồi, từng nghĩ muốn biến nàng làm tức phụ của Đỗ gia chúng ta.
Nhưng xem ra, cữu mẫu bà đây là muốn Thủ phụ phu nhân gả cho biểu huynh bà, nên đã từ bỏ suy nghĩ này trong đầu.”
[4] Phấn điêu ngọc trác: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa.
Huynh trưởng của Đỗ Phương Nhược tên là Đỗ Gia Nghi, năm ngoái vừa trúng cử nhân, năm nay hai mươi mốt tuổi, còn chưa được định hôn.
Vệ thị trước kia còn cảm thấy điều kiện của Thẩm Nguyên tốt về mọi mặt, bà có chút tiếc nuối khi nàng không làm tức phụ của bà.
Nhưng đến hôm nay, bà cũng chả cảm thấy tiếc hận gì.
Một là vì sau khi phụ thân Thẩm Nguyên bị bãi chức, môn đệ không còn hiển hách như trước nữa.
Thứ hai, khi nhìn thấy cơ thể của Thẩm Nguyên lúc tốt lúc xấu, không giống như một người sẽ sống lâu.
Cũng chỉ có Trấn Quốc công phủ giàu có mới có thể nuông chiều mỹ nhân bị bệnh ấy.
Vệ thị cũng không muốn để cho một nữ nhi bạc mệnh làm tức phụ nhà mình, chả biết sống được bao lâu, mà còn phải vừa nuôi dạy con nối dõi, vừa lo liệu việc bếp núc?
Cho dù trong lòng nghĩ như vậy, Vệ thị vẫn dặn dò Đỗ Phương Nhược: “Trong triều sắp chọn vị trí thái tử, nếu ai có thể giành được sự ủng hộ từ Thủ phụ cùng Lục gia, Kiều gia, thì có thể thành công ngồi trên long ỷ.
Sau này khi con gặp Thủ phụ phu nhân trong yến tiệc nhà khác thì cũng phải tôn kính với nàng một chút giống như trước đây.”
“Hài nhi nhớ kỹ.”
Tuy Đỗ Phương Nhược cung kính đáp lại mẫu thân, nhưng trong lòng có hơi chướng mắt Thẩm Nguyên có gia thế bại hoại kia.
Vệ thị vẫn còn công việc phủ trong người, nên rời khỏi chỗ Trừng Bích hiên trước.
Tưởng bà tử bên cạnh Vệ thị ở lại phòng, tiếp tục cùng đại cô nương Đỗ Phương Nhược nói chuyện về cơ thể của mình.
Đỗ Phương Nhược luôn cảm thấy mặc dù Vệ thị cưng chiều nàng, nhưng khi ở chung với nàng, vẫn sẽ thể hiện sự uy nghiêm của Hầu phu nhân.
Mặc dù nàng kính trọng và thương yêu mẫu thân Vệ thị này, nhưng khi ở chung với bà, nàng ít nhiều có chút không được tự nhiên.
Nhưng khi ở chung với Tưởng bà tử trạc tuổi Vệ thị, nàng luôn cảm thấy có chút thân thiết với bà.
Tưởng bà tử nhẹ nhàng hỏi: “Cô nương, phu nhân đây lại nhắc tới hôn sự với ngài sao?”
Đỗ Phương Nhược ừ một tiếng: “Phụ thân và mẫu thân không vội gả ta ra ngoài, bọn họ vẫn đang quan sát hướng gió trong triều.”
Tưởng bà tử biết rõ phu thê Lưu Viễn hầu có dã tâm rất lớn, vẫn muốn Đỗ Phương Nhược có thể trở thành nữ tử có thân phận được tôn trọng nhất của Đại Kỳ triều, cũng chính là ngồi vào vị trí hoàng hậu.
Mấy năm nay, bọn họ đã dốc lòng bồi dưỡng Đỗ Phương Nhược nàng thành tiểu thư khuê có cả tài lẫn sắc.
Đỗ Phương Nhược không phụ kỳ vọng của phu thê Lưu Viễn hầu, bây giờ nàng đã trở thành quý nữ thế gia tài sắc vẹn toàn nhất trong giới thế gia trong kinh thành.
Nàng thân là trưởng nữ của Hầu phủ, ít nhiều có lòng kiêu ngạo, cảm thấy dựa vào gia thế xuất thân của mình, cũng như ngoại hình và tài năng, khẳng định có thể gả cho nam nhân có địa vị được kính trọng nhất thiên hạ này.
Lưu Viễn hầu và Vệ thị đều không coi trọng Đôn quận Vương Uất Trì Trinh, Đỗ Phương Nhược cũng không có hảo cảm gì với Uất Trì Trinh.
Chỉ nghe nói qua Tết, dưới sự bày mưu tính kế của Lục Chi Quân, tiểu hoàng đế muốn triệu Yến vương thế tử Uất Trì Tĩnh vào Hồng lô viện trong kinh thành, phải sắp xếp cho hắn ta làm một việc vặt.
Nói là sắp xếp một việc vặt, nhưng người tinh ý đều biết rằng Lục Chi Quân đã đưa tướng Uất Trì Tĩnh vào trại doanh của ứng cử viên ngôi vị thái tử.
Nghĩ đến đây, Đỗ Phương Nhược dùng bàn tay nhỏ nhắn đặt lên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ hương, lẩm bẩm nói: “Cũng không biết, Yến vương thế tử này là người như thế nào.”
***
Bởi vì không có mưa, giữa mấy tháng đầu thu đến đầu xuân, cũng là thời điểm cơ thể Thẩm Nguyên tốt nhất.
Mấy học sinh trong độ tuổi đi học của thư viện Hoa Mai vừa mới tham gia xong kỳ thi dành cho trẻ em xong, Liêu ca nhi cùng mấy bạn học sinh tham gia kì thi đều đã vượt qua kỳ thi dành cho trẻ em một cách rất thuận lợi, Thẩm Nguyên và Lâm biên tu cũng rất vui mừng, nên cho các học sinh của thư viện kỳ nghỉ mùa thu năm ngày.
Hôm nay, Thẩm Nguyên từ thư viện trở về Trấn Quốc công phủ, đã thấy có hai chiếc xe ngựa rộng rãi đang dừng lại ngoài cửa nhỏ phía tây, Bích Ngô và Huệ Trúc đã thay xong trang phục của dân nữ bình thường, hầu hạ đứng một bên xe ngựa.
Lúc Thẩm Nguyên đang thắc mắc, ngẩng đầu lên lại thấy, Lục Chi Quân cũng đã mặc thường phục sẫm màu, mang hai huynh đệ Giang thị từ cửa nhỏ phía tây đi ra.
Gần đến hoàng hôn, hoàng hôn trên bầu trời kinh thành tràn ra khắp nơi, ánh vàng ấm áp trong veo cũng chiếu vài thân hình cao lớn cường tráng của nam nhân.
Thẩm Nguyên đứng tại chỗ, trong khi Lục Chi Quân tiếp tục đi về phía nàng.
Khí chất của nam nhân có sự điềm tĩnh đã bị năm tháng mài giũa, khuôn mặt vẫn lãnh cảm cấm dục xa cách quen thuộc của nàng, giơ tay nhấc chân, tự biểu hiện sự trưởng thành và uy nghiêm.
Lúc này đây, trong lòng Thẩm Nguyên nhất thời có một cảm giác kỳ diệu khó tả.
Lần đầu tiên nàng vừa mới tiếp xúc với Lục Chi Quân, nàng cảm thấy hắn là một vị thần có địa vị cao cô độc chỉ có thể đứng nhìn từ xa, chứ không thể chơi đùa, nghiêm túc đoan chính, ánh mắt luôn rất lãnh đạm, làm cho người ta chợt cảm thấy rất kín đáo.
Một quyền thần nguy hiểm và tàn nhẫn như vậy đương nhiên đã ăn sâu vào trong xương tủy.
Khi hắn hờ hững nói chuyện với người khác, nhưng trong lòng lại đã dự trù mọi thứ, đã sớm dệt lưới cho con mồi.
Ngay khi nàng xoay người, nàng sẽ rơi vào cái bẫy của hắn.
Sau khi thành hôn với hắn, Thẩm Nguyên có thể cảm nhận được sự bảo vệ và sủng ái của Lục Chi Quân đối với nàng, lại biết, đồng thời hắn cũng đang âm thầm kiểm soát tất cả mọi thứ của nàng.
Lục Chi Quân đã đi tới trước người nàng, giữa gương mặt tuấn tú, sâu thẳm của nam nhân chứa đựng một nét dịu dàng nhàn nhạt.
Lúc này, ngay cả Thẩm Nguyên biết rõ, Lục Chi Quân mà nàng biết được, chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, nhưng cũng đã trút bỏ được mọi băn khoăn trong lòng.
Mặc kệ có như thế nào, cũng mặc kệ có chuyện gì xảy ra trong tương lai, Lục Chi Quân đều là nam nhân mà nàng yêu, sau này nàng vẫn sẽ tin tưởng hắn vô điều kiện, ủng hộ tất cả quyết định của hắn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên nhìn xung quanh, dịu dàng hỏi hắn: “Đây là… Chàng muốn làm gì thế?”
Vừa dứt lời, bàn tay của Thẩm Nguyên bị bàn tay to của Lục Chi Quân nắm lấy, hắn dẫn nàng đi về phía xe ngựa, thấp giọng giải thích: “Ngày mai là hưu mộc, ngày mốt báo nghỉ sớm trong triều, ta muốn dẫn nàng rời kinh, đến một nơi.”
__________________
Tác giả muốn nói:
Chương tiếp theo về tuần trăng mật, đi nơi nào chắc các bạn có thể đoán ra rồi.
Sẽ không đến cuối cùng còn đột nhiên bị ngược đãi, thật ra thì kiếp thứ nhất Nguyên tỷ cũng rất yêu Quân thúc.
Kiếp này thúc và Nguyên tỷ vẫn luôn ngọt ngào, kết cục của các nhân vật chính cũng rất tuyệt, nhưng chắc chắn sẽ có những khúc mắc trong tình tiết, nếu không đọc sẽ rất nhàm chán.