THỦ PHỤ SỦNG THÊ


Cung Khôn Ninh rộng chín gian, trên mái ngói nguy nga trong điện được tráng men màu vàng đất và mái ngói bên cạnh màu xanh biếc.
Cung điện rộng rãi và sang trọng, ngày thường Kiều hoàng hậu vui vẻ guồng chỉ trên giường La Hán tại Noãn các hoặc tụng kinh Phật.
Trong lò Bác Sơn trong điện, đốt long tiên hương, còn ngậm ngải cứu đắng chắt.
Tấm thảm tơ lụa hoa tiết rồng hoa màu đỏ thẫm trải đầy trên mặt đất trong các, trên trần nhà có các con rồng cuộn tròn lại được xếp thành nhiều lớp, cao xa và thâm thúy.
Thẩm Hàm mặc lễ phục cáo mệnh của thục nhân[1] chánh tam phẩm, được cung nữ cung kính dẫn vào lồng hoa của Đông Noãn các, bởi vì Kiều hoàng hậu cực kỳ tín trọng nàng ta, cho nên Thẩm Hàm cũng có uy nghiêm nhất định trong cung Khôn Ninh.
[1] Thục nhân: Tước hiệu mệnh phụ thời nhà Tống về cơ bản học theo nhà Đường, nhưng bắt đầu chế định nên chế độ “Cáo mệnh”, trở thành căn bản của nhiều triều đại sau.

Nhà Tống gọi các bậc ngoại mệnh phụ tổng có 14 vị:
Đại trưởng công chúa (大長公主);Trưởng công chúa (長公主);Công chúa (公主);Quận chúa (郡主);Huyện chúa (縣主);Quốc phu nhân (國夫人);Quận phu nhân (郡夫人);Thục nhân (淑人);Thạc nhân (碩人);Lệnh nhân (令人);Cung nhân (恭人);Nghi nhân (宜人);An nhân (安人);Nhụ nhân (孺人);Dưới sự ngầm đồng ý của Kiều hoàng hậu, cũng có thể quản lý toàn bộ cung nhân trong cung Khôn Ninh.
Đại cung nữ Huệ Trúc thân cận của Kiều hoàng hậu năm ngoái cùng thị vệ hôn phối, hôm nay trùng hợp đến ngày nàng được đoàn tụ với trượng phu, nên không hầu hạ ở trong cung Khôn Ninh.
Thái tử Lục Sóc Hi lúc này đang bàn luận quốc học[2] với ba người thầy, một đại cung nữ khác là Bích Ngô bị Kiều hoàng hậu sai đi Đông Cung để đưa cho Thái tử chút điểm tâm yêu thích.
[2] Quốc học: trường học do nhà nước xây dựng, như Thái học, quốc tử giám.
Thẩm Hàm ra lệnh cho cung nữ đang đứng hầu ở lồng hoa nói: “Lui ra hết đi, ta đến hầu hạ Hoàng hậu nương nương là được rồi, vừa lúc có chuyện riêng muốn nói với nương nương, các ngươi ở chỗ này không tiện lắm.”
Mấy cung nữ nhìn nhau, nhất thời không xác định được chủ ý, dù sao Hoàng hậu còn mang thai, bệ hạ đi biên giới phía Bắc ngự giá thân chinh, còn cố tình dặn dò mọi người trong cung, nhất định phải chăm sóc tốt cho thân thể hoàng hậu, tuyệt đối không cho cung nhân rời khỏi nàng nửa bước.
Thẩm Hàm lại trầm giọng nói một câu: “Các ngươi còn không tin tưởng ta sao? Yên tâm, ta sẽ hầu hạ tốt cho chủ tử nương nương của các ngươi, nếu nương nương thật sự không khỏe, ta cũng sẽ gọi các ngươi tới bất cứ lúc nào.”
Các cung nữ nghĩ đến hoàng hậu rất tin tưởng với vị quan quyến này, liền dựa theo lời của Thẩm Hàm, rời khỏi nội các.
Sau khi Thẩm Hàm vào Đông Noãn các, liền ngửi được mùi vị đắng của ngải cứu.
Kiều hoàng hậu mang thai không được an nhàn cho lắm, ngay từ đầu thai kỳ đã mắc phải những bệnh vặt, đặc biệt là sau khi mang thai bảy tháng luôn có dấu hiệu sẩy thai, cũng may viện sứ của thái y viện có y thuật cao siêu, dựa vào các loại thuốc bổ quý, bảo vệ thai quý tử của Hoàng hậu.
Y sư nói mấy năm gần đây cơ thể của hoàng hậu vô cùng suy kiệt, cho nên dù còn trẻ, cơ thể cũng không dễ thụ thai, cho nên đứa bé này đến vào thời điểm cực kỳ không đúng lúc.
Phu nhân của đại tướng quân Kiều Phổ, người phụ trợ cho quốc gia, đã từng khuyên nhủ hoàng hậu, không bằng thừa dịp lúc mang thai, nhịn đau cắt bỏ thai này đi, để tránh làm tổn thương phượng thể.
Hoàng đế cũng lấy phượng thể của hoàng hậu làm việc quan trọng, nhưng hoàng hậu lại cố tình muốn sinh ra đứa bé này, hai người đế hậu cũng vì vậy mà sinh ra hiềm khích.
Thẩm Hàm ngồi trên ghế bành chạm khắc cạnh giường La Hán, híp mắt nhìn Kiều hoàng hậu dựa vào cửa sổ gỗ lim hoa.
Không, Kiều hoàng hậu này vốn không phải họ Kiều.
Thân phận thật sự của nàng thật ra là trưởng tỷ cùng cha khác mẹ của nàng ta, Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên ngủ say không hề phòng bị, trên người mặc áo dệt màu đỏ có gạc lụa, bên hông đeo ngọc bội được kết bằng lụa, mũ tứ phượng cửu long sang trọng được tháo xuống, đặt bên cạnh bàn tay nhỏ nhắn, trước đầu ngón tay trắng nõn của nàng bị một vết hồng do viền vàng của vương miện gây ra, hiện giờ nàng đã sắp ba mươi, nhưng gương mặt vẫn đẹp như tranh vẽ.
Hiện giờ, nàng đã phờ phạc, tiều tụy mà vẫn có nét đẹp nhăn mày và yếu ớt như vậy.
Nhìn vào trong mắt Thẩm Hàm, lại cảm thấy đích tỷ của nàng ta vẫn là bộ dạng hèn hạ như trước.
Vốn đã sinh ra một gương mặt bạc mệnh, lại còn leo lên Lục Chi Quân, trở thành hoàng hậu.
Bị mệnh phượng phú quý chèn ép như vậy, chỉ làm cho mệnh của nàng ta càng ngắn hơn thôi.
Chim phượng cái cát tường trên vương miện của Thẩm Hàm ngậm chuỗi đông châu thật dài, đang lắc nhẹ từ bên này sang bên kia.
Thân phận thục nhân tam phẩm hiện giờ của nàng ta vẫn do Hoàng hậu đích thân phong thông qua mượn tầng quan hệ này với Thẩm Nguyên.
Sau khi Thẩm Hàm biết Lục Chi Quân cưới biểu muội Kiều thị phương xa của nhà mình, liền chết lòng với hắn.

Hôn sự của nàng ta bị kéo dài đến mười tám tuổi, mới bị Thẩm Hoằng Lượng ra lệnh, gả cho Dương Trình An, đích trưởng tử của Thái thường tự khanh.

Trong một đám con cháu thế gia trong kinh, mặc dù dung mạo của Dương Trình An không tính là xuất sắc, nhưng lại rất có tài năng, so với trượng phu của Thẩm Du là Lục Kham đã đăng khoa trung đệ, sau khi Lục Chi Quân đăng cơ, liền làm Lễ bộ thị lang chánh tam phẩm của triều đình.
Sau khi gả cho Dương Trình An, Thẩm Hàm đã trải qua cuộc sống phú quý, bình yên nhưng tẻ nhạt, Dương Trình An đối với thê tử này coi như không tệ, trong hậu trạch của Dương phủ, không có thiếp thất làm loạn.
Mặc dù Thẩm Hàm không tính là người đáng ghen tị nhất trong kinh thành thế gia quý thê, nhưng mỗi khi có người nhắc tới nàng ta, đều không tránh khỏi muốn nói một câu, cuộc hôn sự của nàng ta thật sự rất tốt.
Nhưng chỉ có Thẩm Hàm biết rằng nàng ta căn bản không yêu phu quân của mình, trong lòng nàng ta vẫn còn nhớ thương một nam nhân khác.
Thẩm Hàm vốn tưởng rằng trưởng tỷ Thẩm Nguyên của mình đã bị lửa thiêu chết, nàng ta đã từng ôm chút đồng tình với Thẩm Nguyên, nhưng cuối cùng không phải là tỷ muội sinh ra và lớn lên cùng một chỗ, thổn thức được vài lần, Thẩm Hàm nhanh chóng bỏ lại trưởng tỷ Thẩm Nguyên đích tỷ đáng thương này ra sau đầu.
Cho đến khi nàng ta vô tình nhìn thấy ngoại hình của thê tử mới cưới của Lục Chi Quân, lúc này mới nhận ra rằng Thẩm Nguyên căn bản không qua đời.
Thê tử mới cưới của thúc thúc, đúng là giống thê tử đã qua đời của cháu trai hắn, trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Trong lòng Thẩm Hàm cũng có suy đoán, cũng biết dựa vào quyền lực một tay che trời của Lục Chi Quân, khiến Thẩm Nguyên giả chết, sau đó đổi hộ tịch cho nàng một lần nữa, đơn giản như uống một ngụm nước.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Nguyên, trong lòng Thẩm Hàm liền nảy sinh chủ ý, rồi biết nàng ngại thân phận trước đây nên rất ít khi ra ngoài công phủ.

Nàng ta tận dụng sơ hở trong lúc Thẩm Nguyên đau khổ không nơi nương tựa nhất, sau khi khổ tâm tính toán, tìm được mấy cơ hội gặp mặt Thẩm Nguyên.
Lúc trước ở Vĩnh An Hầu phủ, Thẩm Nguyên chỉ có quan hệ bất hòa với Thẩm Du, giữa nàng ta và Thẩm Nguyên không có mâu thuẫn gì đáng nói, tuy rằng Thẩm Hàm có chút ghen tị với gương mặt xinh đẹp của Thẩm Nguyên, nhưng chưa từng đối đầu với nàng.
Sau khi Thẩm Nguyên gả cho Lục Kham, Thẩm Hàm càng không còn ghen tị với vị trưởng tỷ này.

Thỉnh thoảng khi nàng trở về Hầu phủ, Thẩm Hàm cũng thông cảm cho hoàn cảnh của nàng, nên rất tôn trọng, khách khí với Thẩm Nguyên.
Cho nên, Thẩm Nguyên không hề nghi ngờ về tình cảm và sự gần gũi của Thẩm Hàm, Thẩm Hàm cũng dựa vào tính toán và thủ đoạn của mình, nhanh chóng đã trở thành tỷ muội và bằng hữu đáng tin cậy nhất của Thẩm Nguyên.
Thế gia trong kinh thành cũng thường xuyên khen ngợi tình bạn kim lan[3] giữa Kiều hoàng hậu và Lễ bộ thị lang Dương phu nhân này.
[3] Bạn kim lan: Bạn bè thân mật, tình nghĩa bền thắm như vàng, khí vị thơm như hoa lan.
Nhưng trong lòng Thẩm Hàm, nàng ta chưa bao giờ xem Thẩm Nguyên là bạn bè thực sự.
Nàng ta chỉ có lòng căm thù vô tận với Thẩm Nguyên.
Nàng ta ghét sự quật cường của Thẩm Nguyên, cũng ghét sự bao dung vô bờ bến của Lục Chi Quân dành cho nàng, một đế vương uy nghiêm vĩ đại như vậy, lại nhiều lần dễ dàng tha thứ cho sự thờ ơ và xa cách của Thẩm Nguyên đối với hắn.
Lục Chi Quân vì nàng mà không lập hậu cung, mà chỉ độc sủng một mình nàng, Thẩm Nguyên có được tất cả những gì mà tất cả phụ nhân trên thế gian đều muốn.
Nhưng nữ nhân Thẩm Nguyên này lại không biết quý trọng.
Thẩm Nguyên nàng không xứng đáng có được những thứ này.
Thẩm Hàm nghĩ đến đây, cũng cắm thật sâu những móng tay đã được sơn vào trong lòng bàn tay.
Đúng lúc này, Thẩm Nguyên tỉnh lại từ giường La Hán, thai hiện tại của nàng đã gần tám tháng, ngày ngày đều cần xông ngải cứu để bảo vệ thai nhi.
Khi ngước mắt lên nhìn thấy Thẩm Hàm ngồi trong các, Thẩm Nguyên dịu dàng nói: “Hàm nhi, muội lại đây.”
Thẩm Hàm đứng dậy, cung kính nói: “Thiếp thân gặp qua hoàng hậu nương nương.”
Thẩm Nguyên thấy vẻ mặt hôm nay của Thẩm Hàm có chút khác thường, nhưng không nghĩ nhiều, ngữ điệu yếu ớt nói: “Hàm nhi, muội đến giường La Hán ngồi cùng tỷ tỷ đi.”
Thẩm Hàm đáp một tiếng.
Sau khi Thẩm Hàm ngồi xuống, Thẩm Nguyên thấy Thẩm Hàm dường như có tâm sự, liền hỏi: “Hàm nhi sao thế, nếu có tâm sự, thì cứ nói với tỷ tỷ.”
Trong đôi mắt hạnh của Thẩm Hàm bỗng dưng hiện lên một tia âm u.
Nàng ta nhanh chóng thu hết những cảm xúc kia lại, rồi thay đổi dáng vẻ buồn bực, nói với Thẩm Nguyên: “Nương nương, thiếp thân… Thiếp thân muốn hòa ly với Dương Trình An.”
Thẩm Nguyên nghe Lục Chi Quân nhắc tới tính cách của Dương Trình An, cảm thấy hắn ta đối xử rất tốt với người vợ Thẩm Hàm này, cho nên nàng không biết rõ nguyên nhân khiến Thẩm Hàm muốn hòa ly.

“Vì sao phải hòa ly?”
Thẩm Nguyên hỏi xong, Thẩm Hàm ngước mắt lên nhìn dung nhan xinh đẹp của Thẩm Nguyên, khóe môi đỏ son của nàng ta dần dần rũ xuống, giọng nói có chút nặng nề: “Nếu thiếp thân nói chuyện này với nương nương, nương nương đừng trách tội thiếp thân.”
Thẩm Nguyên nghe xong, chỉ cho rằng Thẩm Hàm là do được Thẩm Hoằng Lượng và Lưu thị nuôi nấng, chẳng qua là tính nết trẻ con của nữ nhi gia mà thôi, liền nói: “Muội nói đi, trưởng tỷ không trách muội đâu.”
Lập tức, nàng thấy Thẩm Hàm lấy ra một bài tuệ màu lam chàm từ trong ống tay áo rộng cao quý.
Bài tuệ này trông có vẻ đã có từ mấy năm trước rồi, quan phục của quan viên triều này chỉ cần đeo đai da, không cần thiết phải đeo bài tuệ này nữa.
Đây là vật của tiền triều.
Thẩm Nguyên mơ hồ nhớ rõ, Lục Chi Quân đã từng đeo bài tuệ tương tự.
“Muội lấy bài tuệ này ra làm gì thế?”
Thẩm Hàm trả lời: “Đây là… Bệ hạ hay đeo bài tuệ này khi còn làm người phụ trợ cho hoàng đế ở tiền triều.”
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Nguyên dần dần lộ vẻ hoài nghi, nhất là khi nhìn thấy Thẩm Hàm dùng ngón tay vuốt ve nó từng chút một, động tác và ánh mắt có một loại mê đắm nào đó không thể nói rõ được.
Trong lòng nàng chợt hiện lên một suy đoán cực kỳ đáng sợ.
Ngay khi sắc mắt của Thẩm Nguyên đột nhiên thay đổi, Thẩm Hàm lại giọng điệu sâu kín nói: “Mấy năm trước, nương nương rất thân thiết với thiếp thân, khi đó thiếp thân vừa mới gả cho Dương Trình An vừa vào Lễ bộ, mà nương nương vẫn còn mang thai Thái tử.

Bệ hạ… Bệ hạ lúc ở Thiều Viên… Đã làm thiếp thân…”
“Câm miệng lại!”
Thẩm Nguyên lớn tiếng cắt ngang những gì Thẩm Hàm muốn định nói tiếp theo, lúc này nàng đã hơi tức giận, nàng tức giận hơn là sốc về những gì Thẩm Hàm nói.
Nàng không thể chắc rằng những gì Thẩm Hàm nói là thật hay giả, nàng chưa bao giờ chịu thừa nhận rằng mình đã nảy sinh tình cảm không nên có với Lục Chi Quân, nam nhân đã từng cưỡng ép nàng, khi ép mình kiềm chế loại tình cảm này, cũng càng ngày càng nảy sinh dục vọng chiếm hữu mãnh liệt với hắn.
Thẩm Hàm lại nói hắn đã từng cùng nàng ta ở Thiều Viên…
Đồng thời, điều mà Thẩm Nguyên càng không thể chấp nhận được hóa ra muội muội, và bằng hữu mà nàng tin tưởng nhất trong gần mười năm qua, vẫn luôn lừa dối nàng!
Trái tim của Thẩm Nguyên thắt cái lạnh thấu.
.
Thẩm Nguyên khó khăn giữ chặt eo mình, môi run rẩy, lạnh giọng hỏi: “Khi đó muội đã gả cho Dương Trình An, sao bệ hạ có thể đụng vào một nữ nhân đã có chồng như muội chứ? Thẩm Hàm, muội muốn bịa chuyện hợp lý để kích thích tỷ đúng không?”
Thẩm Hàm mở to mắt hỏi ngược lại: “Nương nương, không phải người cũng bị bệ hạ nhìn trúng khi còn là phu nhân của Lục Kham sao?”
“Muội…”
Thẩm Nguyên đã khó thở, thấy khi Thẩm Hàm nói chuyện này, ngữ điệu tuy ôn hòa, nhưng trong đôi mắt hạnh đó rõ ràng có ý khiêu khích.
—— “Cút! Ngươi cút ra khỏi chỗ bản cung ngay! Bản cung không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi lần nào nữa!”
Khuôn mặt phù dung của Thẩm Nguyên đã trở nên trắng bệch.
Nhưng bên ngoài Đông Noãn các lại không có người đáp ứng nàng.
Cho nên giọng nói của nàng cao hơn một chút: “Người đâu! Kéo người Thẩm thục nhân xuống!”
“Nương nương à vô dụng thôi! Ai bảo ngươi tin tưởng thiếp thân như vậy, Bích Ngô với Huệ Trúc đều không ở trong cung, cung nữ bên ngoài Đông Noãn các đã bị thiếp thân điều ra ngoài hết rồi, ha ha ha, không ai tới giúp nương nương đâu!”
Nụ cười của Thẩm Hàm trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Còn nữa nương nương à, ngài thật sự quá tốt với thiếp thân đấy, còn cho phép thiếp ngủ lại cung Loan Phượng nữa.


Mỗi khi ngài lạnh lùng nhìn bệ hạ một lần, ngài sẽ đến Loan Phượng tìm thiếp thân một lần đấy.”
Tim Thẩm Nguyên đột nhiên đập nhanh hơn,nghe những lời vô cùng chói tai này, nàng cũng cảm thấy tấm thảm nhung dưới thân trở nên ẩm ướt một chút, lập tức, mùi máu tanh xâm nhập vào hơi thở của nàng.
“Người mau tới…Người mau tới…”
Thẩm Nguyên vốn đã có dấu hiệu sẩy thai, lời nói có chút yếu ớt.
Thẩm Hàm tất nhiên cũng mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi, nhưng lại tiếp tục kích thích cảm xúc của Thẩm Nguyên: “Cho tới bây giờ ta chưa từng coi ngươi là tỷ tỷ tốt cả, ngay từ đầu, ta chính là lợi dụng ngươi đấy.

Ta nói cho ngươi biết Thẩm Nguyên, khi ngươi còn đang nghị hôn với biểu ca ngươi ở Dương Châu, thì ta đã thích bệ hạ rồi!”
“Ngươi không xứng với tình yêu của bệ hạ! Cũng không xứng mang thai con nối dõi cho bệ hạ!”
Giọng nói của Thẩm Hàm càng lúc càng trở nên cuồng loạn, nhưng khi sắp tới gần Thẩm Nguyên đang hấp hối, nàng ta thê lương thét chói tai một tiếng: “A ——”
Nàng ta thực sự bị ai đó đạp một cái thật mạnh vào lưng, sau khi nàng ta nghiêng người về phía trước ngã xuống, mũ chim phượng cái cũng theo đó lăn xuống, lập tức bị một đôi giày màu đen giẫm mạnh xuống mặt nàng ta.
Trên mặt Thẩm Hàm chịu đau đớn không thể chịu đựng được, bên tai cũng vang lên một giọng nói tàn nhẫn của thiếu niên: “Ngươi là độc phụ, ngươi dám làm nhục mẫu hậu của cô, cô sẽ bắt ngươi đền mạng!”
Trong lòng Thẩm Hàm lập tức bị sợ hãi bao vây.
Nhi tử này của Thẩm Nguyên hoàn toàn khác với tính cách của nàng, tính tình của bé rất thô bạo và tàn nhẫn, nếu như nàng ta thật sự rơi vào tay bé, nàng ta tuyệt đối không thể dễ dàng bị ban thưởng cái chết thôi đâu.
“Rắc ——” một tiếng.
Xương sống mũi của Thẩm Hàm nhanh chóng đã bị Lục Sóc Hi dùng chân đạp nát, nhưng cuối cùng, Lục Sóc Hi không giẫm nát đầu nàng ta mà cho nàng ta một cái thang.
Bởi vì Thẩm Nguyên đã sắp chết rồi, nàng chỉ lẩm bẩm gọi: “Sóc nhi… Sóc nhi, mau đi gọi thái y cho mẫu hậu!”
Bầu trời kinh thành đột nhiên trở nên ảm đạm, xung quanh đột nhiên nổi lên cơn lốc gầm gừ.
Hồi ức kiếp trước ùn ùn kéo đến, lúc này Lục Chi Quân đã đến bên ngoài sảnh Y Điệp, hắn đã thấy Thẩm Nguyên ngồi ngay ngắn trên ghế bành của chủ vị, mà ở bên kia, người đang ngồi chính là muội muội thân thiết với Thẩm Nguyên ở kiếp trước, Thẩm Hàm.
Thẩm Nguyên đã chú ý tới Lục Chi Quân đứng ngoài sảnh, chỉ thấy vóc dáng sừng sững của nam nhân, nhưng không biết có phải là do thời tiết thay đổi đột ngột hay không, nàng thực sự cảm thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Chi Quân có chút âm u.
Nàng đứng lên, hướng ra ngoài sảnh gọi: “Quan nhân…”
Tim Thẩm Hàm đập thình thịch, lập tức tim đập nhanh hơn, cũng đứng lên theo động tác của Thẩm Nguyên.
Hôm nay, nàng ta đến thật trùng hợp mà, nàng ta thật may mắn khi gặp được Lục Chi Quân.
Thẩm Hàm đang muốn phúc thân với Lục Chi Quân, đang nghĩ rốt cuộc nên gọi hắn là tỷ phu hay là Trấn quốc công, thì thấy Lục Chi Quân đi đến trước mặt nàng ta.
Nam nhân mặc một bộ công phục màu đỏ rất rộng, gương mặt lạnh lùng, vẫn là dáng vẻ tuấn tú và trưởng thành trong ấn tượng của nàng.
Thẩm Nguyên cũng hơi ngạc nhiên, vì sao Lục Chi Quân lại đứng trước mặt Thẩm Hàm, còn dùng ánh mắt có thể nói là thù hận nhìn nàng ta.
“Thẩm Hàm… Ra mắt công gia…”
Thẩm Hàm cũng rụt rè ngước mắt lên, nhìn nam nhân mà mình vẫn hằng mong nhớ.
Nhưng nàng ta thực sự nhìn thấy sự ghê tởm không gì sánh được, thậm chí là sự căm ghét sâu sắc trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Chi Quân.
Đôi mày của nam nhân rất cao và thẳng, khi dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn người ngoài như vậy, liền có một tia sắc bén như chim ưng.
Thẩm Nguyên không biết rốt cuộc Lục Chi Quân bị gì, vội vàng đi đến trước nam nhân, vừa định mở miệng nhẹ giọng hỏi.
Trong đôi môi mỏng của nam nhân lại tràn ra ba chữ lạnh lùng với Thẩm Hàm: “Cút ra ngoài.”
Đôi mắt Thẩm Hàm đột nhiên mở to, không biết tại sao Lục Chi Quân lại có thù hận với nàng ta như vậy.
Nàng ta vừa định dùng ánh mắt cầu xin Thẩm Nguyên giúp đỡ thì lại bị Lục Chi Quân chắn trước người Thẩm Nguyên, trầm giọng nói: “Nếu không đi, ta sẽ cho người kéo ngươi ra ngoài.”
Hơi thở của Lục Chi Quân vốn mạnh mẽ hơn nam tử cùng tuổi, nhưng hiện tại lại bày ra bộ dáng cực kỳ tàn khốc này.

Thẩm Hàm tất nhiên sợ hãi đến mức tim gan run rẩy, vội vàng nói: “Ta… Ta đi ngay…”
“Cút!”
Sau khi Thẩm Hàm chạy trối chết rời khỏi sảnh Y Điệp, Thẩm Nguyên cũng bị hoảng sợ với giọng nói nghiêm khắc của Lục Chi Quân.
Nhìn thấy ngoài sảnh sắp mưa, nàng theo bản năng để tay lên ngực, Lục Chi Quân ngước mắt liếc mắt nhìn bầu trời đen kịt, đoán rằng trời sẽ mưa, nên thấp giọng nói với Thẩm Nguyên: “Nàng về phòng chờ ta trước.”

Thẩm Nguyên do dự một chút, vẫn nghe lời nam nhân, tiến vào khuê phòng.
Cũng quyết tâm chờ hắn trở về, rồi hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Sau khi Lục Chi Quân bước qua ngưỡng cửa, đứng dưới mái hiên ngoài sảnh, Giang Trác cũng đi tới, chắp tay hỏi: “Công gia, ngài có chỉ thị gì không?”
Lục Chi Quân xoay ngọc ban chỉ dưới ngón tay cái với vẻ mặt lạnh lùng, lạnh nhạt nói một chữ: “Chết.”
Vẻ mặt Giang Trác hơi thay đổi.
Hắn ta đã đi theo Lục Chi Quân nhiều năm như vậy, đương nhiên biết lời hắn nói là muốn người nào chết, chỉ là mặc dù ám vệ và tử sĩ của Lục Chi Quân rất đông, nhưng hắn ta chưa bao giờ vì thù hận riêng mà muốn đoạt tính mạng của người khác.
Giang Trác biết Lục Chi Quân đã bắt đầu nghi ngờ phu nhân Thẩm Nguyên không phải là nữ nhi ruột của Thẩm Hoằng Lượng, nhưng hắn thật sự không đoán ra được, hắn lại muốn đòi tính mạng của Thẩm Hàm.
Nhưng chuyện này làm gì có liên quan với hắn ta chứ.
Công gia muốn mạng của nàng ta, hắn ta sẽ phái người đòi mạng nàng ta là được.
“Thuộc hạ đã biết.”
Giang Trác cung kính trả lời, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lục Chi Quân đã đi vào bên trong phòng.
“Ầm ầm ——”
Ngoài cửa sổ chi trích[4] đang bắt đầu đổ mưa to.
Thẩm Nguyên chịu đựng cảm giác tim đập nhanh, khi muốn tự mình đóng cửa sổ lại thì cảm thấy cơ thể mình đột nhiên bay lên giữa không trung.

Khi nàng kinh ngạc khẽ mở môi mềm, chỗ cong đầu gối cũng bị nam nhân dùng cánh tay rắn chắc vác lên.
Ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Chi Quân vẫn u ám như trước, sau khi ôm nàng lên, liền trực tiếp sải bước về phía giường Bạt Bộ.
Tim Thẩm Nguyên bỗng dưng đập nhanh hơn, nàng nhớ ra Lục Chi Quân đã không được làm gần một tháng, bao gồm cả thời gian dưỡng bệnh và những ngày hành kinh.
Nhưng tính tình thường ngày của hắn là điềm đạm và thâm trầm nhất, chưa bao giờ có một mặt gấp gáp như vậy?
Lục Chi Quân ôm nàng ngồi xuống, rồi tiện tay nắm chặt một cánh tay của nàng, vết sẹo dữ tợn dưới lòng bàn tay của nam nhân cũng chạm vào cổ tay đeo vòng bạc của nàng.
Toàn thân Thẩm Nguyên cũng bị hơi thở lạnh lùng của hắn mạnh mẽ quấn lấy, cái bóng của hắn rơi trên mặt đất, cũng bao phủ cái bóng nhỏ bé và yếu ớt của nàng.
Điều này không khỏi khiến nàng nhớ lại lần cùng hắn ở trên xe ngựa Dương Châu một năm trước.
Khi đó, Lục Chi Quân cũng ôm nàng như vậy, giúp nàng giải dược tính.
Chỉ là tư thế như vậy đối với nàng mà nói, cực kỳ không thoải mái.
Thậm chí có hơi đau.
Khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Nguyên càng lúc càng ửng hồng.
“Bộ áo màu xanh biếc này của nàng là mới làm à?”
Khác với khí chất thâm trầm, đáng sợ của hắn, giọng nói của Lục Chi Quân khi hỏi nàng lại rất nhẹ nhàng.
Thẩm Nguyên chớp chớp mắt, mặc dù không biết tại sao Lục Chi Quân lại đột nhiên hỏi như thế, nhưng vẫn mềm giọng trả lời: “Ừm, là mới làm.”
“Rất đẹp.”
Nước da của Thẩm Nguyên trắng nõn, mặc bộ y phục màu xanh biếc cũng cực kỳ xinh đẹp động lòng người.
Giống như ngọn cỏ tươi non, chờ đợi người đến hái.
Tiếng mưa càng lúc càng lớn, nhưng Thẩm Nguyên lại đột nhiên nghe thấy tiếng y phục bị xé toạc.
Đôi mắt của nàng không khỏi mở to, chỉ nghe thấy Lục Chi Quân thấp giọng nói một câu: “Ngày mai đền cho nàng mấy bộ mới.”
_________________
Tác giả nói xíu:
Đừng lo lắng về cốt truyện, sẽ không tiện nghi cho Thẩm Hàm đâu, dù sao thì chỉ là mẩu điền văn có chút ngọt ngào, nói đến chuyện yêu đương thì không thể chậm trễ được.
Vẫn là nói một tí nè, lý do kiếp trước của Thẩm Hàm là giả, Quân thúc còn không thèm nhìn thẳng vào mắt nàng ta nữa là.


Bình luận

Truyện đang đọc