THỦ PHỤ SỦNG THÊ


Nhìn thấy bóng dáng của Dương Trình An cùng anh em cột chèo Bạch gia dần dần biến mất, Cao Hạc Châu nói với Lục Chi Quân: “Đi thôi, đi uống rượu nào.”
Lục Chi Quân nhàn nhạt gật đầu, theo Cao Hạc Châu xuống lầu ba.
Phòng khác.
Sau khi nha hoàn rời đi, Thẩm Hàm cũng bước qua cánh cửa phòng, thấy Lục Chi Dương đang ngồi trên ghế bành, gương mặt rủ xuống, nhưng khó có thể che đi đường nét đẹp trai và tinh xảo trên mặt.
Thẩm Hàm không khỏi nhớ tới Thẩm Hoằng Lượng từng nhắc nàng ta, nói đầu óc của Lục Chi Dương không được sáng sủa lắm, trong mấy con cháu của Lục gia, hắn là người không có học vấn, viết chữ đều do uy thế của Lục Chi Quân, mới miễn cưỡng tiếp nhận toàn bộ, tính tình còn thô bạo cực kỳ.
Nếu không phải có Ngũ huynh Lục Chi Quân của hắn ta ở đây, gã này đã khó có thể trở thành người có năng lực, số làm quan cũng sẽ không trôi chảy như thế, tuổi còn trẻ mà đã ngồi ở vị trí chỉ huy sứ.
Nhưng Thẩm Hàm lại cảm thấy, vậy thì có liên quan gì chứ.
Dù sao tướng mạo của Lục Chi Dương cũng đẹp, vẫn là đích trưởng tử của công phủ, mà gương mặt cũng có vài phần giống Lục Chi Quân.
Chỉ có vài phần giống với Lục Chi Quân, Thẩm Hàm nàng cũng quyết định chọn hắn ta.
Thẩm Hàm quan sát cách bài trí trong căn phòng này, thấy đông sương có một giường La Hán, nên muốn chuyển Lục Chi Dương đến đó, nhưng dù sao nàng cũng là người nhỏ nhắn, tất nhiên là không thể di chuyển được thân thể cao lớn của hắn ta.
Sau khi suy nghĩ kỹ lại, thì nhớ tới bà tử ở Vĩnh An Hầu phủ đã từng nói nếu nam nhân thật sự uống say, hình như là không thể làm được.
Nàng không nhất thiết phải xảy ra chuyện gì với Lục Chi Dương, chỉ cần có người bên ngoài nhìn thấy bộ dáng y phục xập xệch của nàng và Lục Chi Dương là được rồi.

Như thế thì có thể thực hiện được chuyện Lục Chi Dương cợt nhả với nàng ta.
Đến lúc đó hắn ta bị áp lực, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cưới nàng thôi.
Sau khi Thẩm Hàm hạ quyết tâm trong lòng, liền tháo trâm trên tóc ra, rồi cố tình xoa mái tóc đen.

Làm cho nó rối tung lên một chút.
Nàng đang do dự, nên dùng tư thế nào ngồi trên đùi Lục Chi Dương, thì nghe phía sau truyền đến một tiếng “Cọt kẹt ——”.
Tim Thẩm Hàm đập nhanh, quay đầu lại thấy cửa sổ sát đất của căn phòng này bỗng dưng bị người ta đóng lại.
Cạch một tiếng.
Bên tai lập tức lại vang lên âm thanh khóa cửa.
Thẩm Hàm cuống quít đi tới chỗ đó, thấy cửa sổ dài bên tay phải nàng bị khóa lại, cẩn thận nhìn qua cửa sổ cũng không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ nha hoàn hay gã sai vặt nào, mà tiểu viện của căn phòng này cò nhiều cây cảnh mọc um tùm, nói không chừng người vừa mới khóa cửa lại đang trốn trong khu vực này.
Cũng may cửa sổ dài bên kia vẫn chưa bị khóa, Thẩm Hàm đang do dự có nên tiếp tục ở đây giả vờ thân mật với Lục Chi Dương, hay là hành động thận trọng, rời khỏi căn phòng từ cửa sổ dài chưa bị khóa kia.
Quay người lại thấy, Lục Chi Dương đang ngồi ở cái ghế đó hồi nãy đã biến mất!
Lần này, Thẩm Hàm rốt cuộc nhận ra được mọi chuyện kỳ lạ, khi nàng hạ quyết tâm, rồi nhặt dây áo trên mặt đất lên, vừa định rời khỏi căn phòng thì bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện của hai nam nhân.
Thẩm Hàm biết có người muốn vào phòng này, vội vàng tìm một cái rương bằng gỗ lim núp vào, tim đập như trống, càng lúc càng đập nhanh.
Lại nghe một nam tử xa lạ trong đó nói: “Để hắn ở đây một mình chắc không sao, có cần tìm người chăm sóc hắn không?”
Một người khác trả lời: “Không cần tìm, đã là đại lão gia rồi, không phải là tiểu cô nương.

À, chỗ đó tình cờ có một cái giường La Hán, cứ đỡ hắn đến đó, dù sao cũng say đến bất tỉnh nhân sự rồi, để cho hắn nằm ở chỗ đó một lát đi.”
Thẩm Hàm vẫn nín thở ở sau rương, sợ phát ra âm thanh gì, nên không dám lặng lẽ đi nhìn trộm tướng mạo của mấy người đi vào.
Đến khi cảm thấy hai người Bạch gia rời khỏi căn phòng này, Thẩm Hàm vừa định chạy trốn bằng cửa sổ dài sát đất khác, nhưng không ngờ, hai người kia vừa đi, cửa sổ dài đang mở thực sự đã bị người ta khóa lại.
Thẩm Hàm chỉ cảm thấy đầu óc “Bùm ——” một tiếng.
Lập tức, có một cảm xúc gần như tuyệt vọng nào đó đang ùn ùn ập đến về phía nàng ta.
Cửa sổ dài hai bên đều bị người khóa, nàng chỉ có thể bị nhốt cùng một người say rượu lạ mặt trong căn phòng này, nhưng nàng đã bảo nha hoàn gọi Thẩm Nguyên và Cao phu nhân đến, nếu là bị bọn họ nhìn thấy dáng vẻ tóc rối bời của nàng cộng thêm y phục xộc xệch, thì nên giải thích với bọn họ như thế nào đây?

Thẩm Hàm hiện tại, có một cảm giác bất lực tự đào hố chôn mình.
Cho dù giống như một con thú bị mắc kẹt, thì cũng không thể kêu la, không thể cầu cứu người khác, chỉ có thể yên lặng chờ Thẩm Nguyên và Cao phu nhân đến đây “bắt gian”.
Thẩm Hàm buộc mình phải bình tĩnh lại, cũng cảm thấy nam tử thế gia có thể đến Quảng Ninh Hầu phủ tham dự yến tiệc nhất định cũng không đơn giản, lỡ như người được đưa vào là cậu ấm, là một công tử có tài mạo không tệ, vậy nàng sẽ chọn cọc thứ hai, gả cho hắn là được rồi.
Vì vậy, Thẩm Hàm quyết định đi xem tướng mạo của người nằm trên giường La Hán tây sương, sau khi đến đó, rồi nhìn kỹ hơn, đôi mắt của Thẩm Hàm đột nhiên mở to hoảng sợ.
Làm sao có thể là Dương Trình An?
Làm sao có thể là cái thứ xấu xí tầm thường như hắn chứ?
Nàng đến chết cũng không muốn gả cho hắn mà, sao lại có thể đột nhiên xuất hiện ở đây chứ?
Đúng lúc này, cửa sổ dài sát đất bên tay phải của Thẩm Hàm đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện của vài người ——
“Hai người các ngươi đưa Trình ca nhi đến chỗ này?”
“Trưởng tỷ, chỗ này yên tĩnh, vừa lúc để cho vị tân cô gia chúng ta tỉnh rượu.”
“Đẩy cửa ra, ta muốn vào bên trong xem hắn.”
“Vâng.”
Tim Thẩm Hàm như muốn nhảy lên cổ họng, thầm cảm thấy may mắn là nơi này đã bị khóa, nàng còn có thời gian có thể trốn từ tây sương đến sau cái rương.
Ai ngờ, ngay sau đó vang lên một tiếng “Cọt kẹt ——”.
Ánh mắt của Thẩm Hàm đột nhiên thay đổi.
Cửa sổ dài bên kia được mở khóa từ khi nào vậy?
Khi nàng vừa bước qua chỗ lồng hoa, liền đối mặt với Đại Bạch thị vẻ mặt kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau với hai anh em cột chèo của Bạch gia bên cạnh nàng ta.
Thẩm Hàm vẻ mặt hoảng sợ, nhưng không có đường lui.
Đại Bạch thị nhìn thấy Thẩm Hàm tóc tai bù xù cùng y phục xộc xệch, sắc mặt nhanh chóng từ kinh ngạc chuyển sang tức giận dữ tợn.
Không cần biết đúng sai, nàng ta tiến lên liền vung tay áo tỳ bà rộng lớn, tát vào mặt xinh đẹp của Thẩm Hàm.
“Tiện nhân! Con tiện nhân không biết liêm sỉ!”
Thẩm Hàm đã từng nghe qua danh dữ dằn của Đại Bạch thị, nhưng không nghĩ rằng quả phụ trẻ tuổi này lại đánh người.
Ở cửa sổ dài bên kia, Thẩm Nguyên và Cao phu nhân nghe tin chạy tới, liền nhìn thấy cảnh giằng co giữa Thẩm Hàm và Đại Bạch thị.
Nha hoàn nọ đã nghe theo lời dặn dò của Thẩm Hàm, còn cố tình truyền tin tức này cho Thẩm Mộc, để cho nàng ấy cũng mang nha hoàn của mình, cùng vài tiểu thư quan gia quen biết tới căn phòng của tiểu viện này, coi như là nhân chứng cho nàng và Lục Chi Dương làm chuyện bất chính.
Thẩm Mộc không biết những chuyện này, nàng ấy là thứ nữ trong nhà, cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng nào.
Thẩm Nguyên không ngờ rằng thứ muội này và vài tiểu thư quan gia còn lại cũng sẽ đi theo, vội vàng ra lệnh cho tất cả mọi người trở về bàn tiệc.
Chuyện này thật đáng hổ thẹn, nó có liên quan đến Lục gia và Thẩm gia, nàng và Cao phu nhân đều nhất trí, chuẩn bị đè việc này xuống, nhưng lại không ngờ mấy tiểu thư quan gia nọ cũng đã nhìn thấy cảnh tượng này, thế thì việc này cuối cùng không thể làm gì được nữa.
Nhưng nếu Thẩm Hàm thật sự xảy ra chuyện gì với Lục Chi Dương, vậy thì vì sao nàng ta lại bị Đại Bạch thị đánh tàn nhẫn như vậy?
Khi Thẩm Nguyên cùng Cao phu nhân bước vào cánh cửa, nhìn thoáng qua khuôn mặt của người nọ trên giường La Hán Tây Sương.
Thì ra là nha hoàn nọ nhầm lẫn, không phải Lục Chi Dương bế Thẩm Hàm vào trong căn phòng này, mà là Dương Trình An đã cùng nàng ta lui cọc hôn sự.
Đôi mắt hạnh của Thẩm Hàm mở to nhìn Đại Bạch thị, Đại Bạch thị vừa định cãi nhau với nàng ta thì Cao phu nhân thân là tức phụ của chi thứ hai Hầu phủ, đương nhiên là tiến lên khuyên can một phen, nói: “Bạch cô nương đừng manh động, chúng ta hãy bình tĩnh và nói về chuyện gì đã xảy ra vừa rồi.”
Đại Bạch thị cười lạnh nhạt một tiếng, nói với Thẩm Nguyên: “Ngươi là trưởng tỷ của nàng à, không ngờ rằng cô nương Thẩm gia các ngươi, đúng là tiện tì như vậy!”
Cao phu nhân cũng chưa từng thấy Đại Bạch thị như vậy, tiến lên chưa nói đạo lý gì, không thèm ngăn cản, giọng nói cũng lạnh xuống rất nhiều: “Bạch cô nương, ta tôn trọng ngươi, là bởi vì muội muội ngươi gả cho đích trưởng tử của đại phòng làm thê tử, nhưng lúc ngươi nói chuyện, dù sao cũng phải chú ý chừng mực một chút chứ.”
Thẩm Nguyên tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cao phu nhân, ý bảo nàng ấy không cần ra mặt vì nàng và Thẩm Hàm.

Dù sao Thẩm Hàm cũng là muội muội của nàng, đây cũng là chuyện của Thẩm gia và Bạch gia.


Nàng thân là trưởng nữ của nhà này, mớ hỗn độn trước mắt chung quy đều phải do nàng xử lý.
Cho nên, Thẩm Nguyên bình tĩnh nói với Đại Bạch thị: “Bạch cô nương, dù sao chúng ta cũng đã ở tiệc cưới của Quảng Ninh Hầu phủ, tân nương tử vẫn là muội muội ruột của ngươi.

Chuyện này là chuyện của Bạch gia và Thẩm gia chúng ta, tóm lại không thể bỏ lỡ hôn sự của tân nương, thỉnh ngươi bình tâm lại, sau đó chúng ta từ từ nói chuyện.”
Đại Bạch thị liếc xéo Thẩm Nguyên một cái, tâm trạng tạm thời được trấn an.
Thẩm Hàm lúc này nghĩ đến Thẩm Nguyên là trưởng tỷ của nàng ta, cũng biết ở Quảng Ninh Hầu phủ chỉ có mỗi Thẩm Nguyên mới có thể giải vây cho nàng ta.
Đây cũng là điều mà Thẩm Nguyên nên làm.
Nàng là trưởng nữ của Vĩnh An Hầu phủ, dù sao cũng phải bảo vệ nàng ta thân là muội muội ruột chứ.
—— “Ái chà, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Câu hỏi của Cao Hạc Châu bỗng dưng cắt đứt sự giằng co của mọi người.

Thẩm Hàm nhìn theo giọng nói, thấy Lục Chi Quân cũng cùng Lục Chi Dương tới đây, tư vị trong lòng càng khó tả.
Nàng ta vừa định chất vấn Lục Chi Dương một phen, nghĩ lại, nếu nói ra chuyện Lục Chi Dương và nàng ở căn phòng này, chẳng phải sẽ bại lộ chuyện nàng ta muốn hãm hại hắn ta sao?
Thẩm Hàm nắm chặt nắm đấm, móng tay cũng khảm vào trong lòng bàn tay, nhưng đành phải đè nén sự thật vào trong bụng.
Cao phu nhân muốn đuổi Cao Hạc Châu đi, chê nam nhân ở chỗ này không tiện, nhưng cũng biết vị nhà nàng thích xem náo nhiệt nhất.
⇒ Một phong cảnh lớn ở ngay trước mắt như vậy, Cao Hạc Châu tất nhiên là oanh không được.
Đại Bạch thị thấy người đến càng ngày càng nhiều, cũng không sợ hãi, vẫn không chịu buông tha nói với Thẩm Nguyên: “Ngươi và muội muội ngươi, hôm nay nhất định phải cho ta một lời giải thích.”
Dương Trình An vẫn còn đang mê man trên giường La Hán, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra trong căn phòng này, Thẩm Hàm liếc nhìn bộ dáng của hắn ta, làm gì mà say rượu trông giống như là bị người ta hạ mê dược vậy!
“Không gả cho hắn, trưởng tỷ, ta không muốn gả cho hắn.

Ta không biết chuyện gì đang xảy ra cả… Mọi chuyện là có người gài bẫy ta.”
Thẩm Hàm thực sự oan ức khóc thành tiếng ở trước mặt mọi người.
Nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Hàm, hai hàng lông mày màu khói trên mắt của Thẩm Nguyên không khỏi nhíu lại, nàng cũng không hiểu cặn kẽ của sự việc, nhưng lại cảm thấy Thẩm Hàm rơi vào kết cục như thế này, có khả năng là nàng ta gieo gió gặt bão.
“Câm miệng, nơi này không đến phiên ngươi nói chuyện.”
Giọng điệu của Thẩm Nguyên hiếm khi nghiêm khắc, Thẩm Hàm cũng không ngờ Thẩm Nguyên hay dịu dàng thực sự lại có thể quở mắng nàng ta như vậy.
Nhưng nàng ta vẫn bị hoảng sợ bởi tiếng quát lớn của Thẩm Nguyên, cứng rắn nuốt nước mắt về hốc mắt, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Thẩm Nguyên bình tĩnh hỏi Đại Bạch thị: “Bạch cô nương muốn thế nào?”
Đại Bạch thị cười lạnh một tiếng, nói: “Ta và Dương Trình An đã định hôn ước, nhưng không nghĩ rằng trước khi thành hôn lại xảy ra một chuyện như vậy, tuy nói muội muội ngươi chả xảy ra chuyện gì với hắn, nhưng nhiều người đã nhìn thấy rồi, cũng chỉ có thể chịu thiệt đưa ả vào Dương phủ làm thiếp thất.”
Hai chữ thiếp thất vừa ra khỏi miệng, liền giống như sét đánh giữa trời quang, làm cho đầu óc của Thẩm Hàm ong ong một tiếng.
Nàng ta chính là tiểu thư đích xuất của Hầu phủ, làm sao có thể làm thiếp cho người ta được?
⇒ Huống hồ người nọ lại là Dương Trình An mà nàng ta sống chết đều thấy ghê tởm?
Đại Bạch thị này dựa vào cái gì mà muốn nàng ta làm thiếp thất của Dương Trình An chứ?
Thẩm Hàm vừa định cãi lại với Đại Bạch thị thì đã thấy Lục Chi Quân cũng đi vào căn phòng này, nam nhân cao lớn và rắn chắc, khí thế cũng mạnh mẽ và sắc bén, đang đi về phía Thẩm Nguyên.

Hắn vừa vào phòng, liền làm cho người ta tự sinh ra cảm giác áp lực trong lòng.
Vì vậy, khi Lục Chi Quân đến bên cạnh Thẩm Nguyên, lấy tư thế bảo vệ đứng im lặng, Thẩm Hàm lập tức im lặng, Đại Bạch thị cũng không dám có khí thế bức người như hồi nãy.
Thẩm Nguyên lúc này lại nói: “Bạch cô nương, để Hàm tỷ nhi đi làm thiếp thất của Dương gia, thứ cho ta không làm được.

Việc này, ngươi vẫn phải thương lượng với phụ thân ta Vĩnh An hầu, hơn nữa nạp muội ấy làm thiếp, cũng phải xem Dương công tử hắn có nguyện ý hay không, chờ sau khi hắn tỉnh rượu, ngươi phải hỏi ý kiến của hắn và người Dương gia, rồi hẵng quyết định.

Nhưng Hàm tỷ nhi như vậy cũng do trưởng bối Thẩm gia chúng ta dạy dỗ không tốt, nên mới gây ra chuyện xấu như thế.

Ta ở đây, thay Thẩm Hàm, còn có phụ thân và mẫu thân ta, xin lỗi ngươi và Dương công tử.”
Dứt lời, Thẩm Nguyên phúc lễ Đại Bạch thị với dáng vẻ thục nhã.
Phải biết rằng, cho dù Lục Chi Quân không ở bên cạnh nàng, Thẩm Nguyên cũng là cáo mệnh nhất phẩm phu nhân đương triều, khi quan viên cấp thấp nhìn thấy nàng đều phải quỳ xuống.
Đại Bạch tộc không có cáo mệnh trong người, thực sự chịu thi lễ này của Thẩm Nguyên, cũng chỉ có thể tạm thời dựa vào thế lực để yên ổn.
Mà Cao phu nhân cũng ngày càng kính trọng Thẩm Nguyên hơn, trông nàng có vẻ yếu đuối, nhưng lời nói lại có trật tự rõ ràng, hợp lý có căn cứ, cũng biết tiến biết lùi, có thể cắt trúng điểm yếu của sự việc.
Tuy nhiên, khi Thẩm Nguyên đang khuỵu gối, Lục Chi Quân đã nâng cánh tay mảnh khảnh của thê tử, hàng lông mày sắc bén vì hành động này của nàng mà cau lại.
Thẩm gia đối với Thẩm Nguyên mà nói, vừa không có ân huệ sinh ra, cũng không có ân huệ nuôi dưỡng.
Nàng dựa vào cái gì phải khuỵu gối với một người đàn bà chanh chua như Đại Bạch thị vì chuyện của Thẩm Hàm chứ?
Lúc Đại Bạch thị tức giận, vung tay rời đi, Lục Chi Quân cũng định sóng vai cùng Thẩm Nguyên rời khỏi căn phòng này thì Thẩm Hàm lại khóc không thành tiếng xông lên, không ngừng năn nỉ Thẩm Nguyên, nói nàng ta không muốn gả cho Dương Trình An làm thiếp.
Thẩm Hàm cảm thấy Thẩm Nguyên thật sự quá lạnh lùng, thân là trưởng tỷ, chẳng lẽ nàng nên an ủi nàng ta thêm vài câu hay sao?
Lục Chi Quân vừa nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Hàm, không khỏi lại nhớ lại kiếp trước, Thẩm Nguyên đã móc hết tâm can cho nàng ta như thế nào, rồi còn bao dung sự tùy hứng và kiều man[1] của nàng ta như thế nào.
[1] Kiều man: Từ gốc “娇蛮”, chỉ những người có thái độ ban đầu là lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng sau đó lại đột nhiên trở nên dịu dàng và đáng yêu trong một trường hợp nào đó.
Nhưng rốt cuộc Thẩm Hàm đã làm gì cho Thẩm Nguyên chưa?
Đôi mắt phượng lạnh lùng của hắn chợt trầm xuống, lập tức trầm giọng nói với Thẩm Hàm đang đuổi theo: “Cút ngay, đừng lại gần nàng, đừng để ta nói lần thứ hai.”
Vừa dứt lời, thân thể nhỏ nhắn của Thẩm Hàm đột nhiên cứng đờ trên nền đá xanh.
Nàng ta lại một lần nữa nếm trải cảm giác bị người mình yêu ghét là như thế nào.
Đúng lúc này, Thẩm Hàm cũng nhìn thấy Lục Chi Dương và Bích Ngô sóng vai rời khỏi nơi này, thấy Bích Ngô cố ý duy trì khoảng cách với hắn ta, làm tròn bổn phận là nha hoàn của mình.
Mà Thất gia Lục gia đã nhiều lần cố gắng muốn nói với nàng ấy mấy câu.
Thẩm Hàm lúc này đột nhiên nhớ lại hôm lễ Thất Tịch, ở bên cạnh du hồ, Bích Ngô được Thẩm Nguyên phái tới, kiểm tra tình trạng của nàng ta.
Vốn dĩ Lục Chi Dương đến bờ kè để nhìn nàng ta là vì nha hoàn Bích Ngô này!
Tất cả những chuyện này đều là do nàng ta tự đa tình, Lục Chi Dương căn bản không coi trọng nàng ta, thậm chí ở trong mắt hắn ta, nàng ta thậm chí còn kém hơn một nha hoàn.
Thẩm Hàm thất thần ngã trên mặt đất, vẫn không thể tiếp nhận mọi chuyện trước mắt.
***
Vấn đề của Thẩm Hàm và Dương Trình An gần như truyền khắp toàn bộ thế gia trong kinh thành, sự việc đã đến mức không thể cứu vãn.
Thái độ ở Dương gia rất kiên quyết, trước đây tại Hà Hương đường của Hầu phủ, Dương mẫu và Dương Trình An đều bị Thẩm Hàm xúc phạm một lần, Dương Trình An cũng đã thề độc tại Hầu phủ, tuyệt đối sẽ không cưới Thẩm Hàm làm vợ nữa.
Hôn sự của Dương Trình An và Đại Bạch thị tất nhiên sẽ không lui, mà đi đổi thành hôn sự với Thẩm Hàm, người đã từng làm nhục hắn.
Vừa vào thu, bệnh đau đầu của Lưu thị cực kỳ nghiêm trọng, bà nằm triền miên trên giường bệnh, tất nhiên không xử lý được cục diện rối rắm mà Thẩm Hàm để lại cho Hầu phủ.
Thẩm Hoằng Lượng kéo khuôn mặt già nua của mình xuống, nhưng vẫn nhận được câu trả lời rất kiên quyết của người Dương gia ——
Thẩm Hàm chỉ có thể làm thiếp của Dương Trình An.
Ngày Thẩm Hoằng Lượng tới Linh Lung Hiên một chuyến, nói chuyện này với Lưu thị: “Cho đến bây giờ, chỉ có thể cho Hàm tỷ nhi vào phủ làm thiếp thôi, mùng bảy là ngày đại hôn của Đại Bạch thị và Dương Trình An, đợi đến mùng mười, thì thuê đài hỉ kiệu, khiêng Hàm tỷ nhi đến cửa nhỏ phía tây của Dương gia đi.

Aiii, Dương gia dù có thế nào đi chăng nữa cũng phải nể tình Hầu phủ và Lục gia chúng ta, đối xử với quý thiếp Hàm tỷ nhi này tốt hơn một chút.

Mai này con bé sẽ sinh một đứa con cho Dương Trình An, rồi yêu cầu Dương Trình An nâng nàng lên bình thê.”

Lưu thị vừa nghe xong, liền cảm thấy đầu mình cho dù không gặp gió thì cũng sẽ tức giận đến mức nổ tung.
“Đại Bạch thị là loại người như thế nào, Hầu gia ngài còn không rõ sao? Làm sao con nhỏ đó có thể đồng ý để Hàm tỷ nhi làm bình thê chứ?”
Thẩm Hoằng Lượng trầm giọng trả lời: “Con bé làm ra chuyện xấu này, cũng chỉ có thể gả cho Dương Trình An thôi.”
Lưu thị khóc nức nở đáp lại: “Cho dù gả cho Dương Trình An thì cũng không thể làm thiếp được đâu mà, Hàm tỷ nhi chúng ta là đích nữ của Hầu phủ đấy! Làm sao có thể nương thân cho người khác làm thiếp được chứ!”
Lưu thị la hét đến tê tâm liệt phế, trán càng đau đớn đến không thể chịu đựng được vì tức giận.
Hàm tỷ nhi của bà, người sẽ gả vào Quốc công phủ làm chủ mẫu, sao lại rơi vào kết cục thảm hại như vậy.
Bà còn chưa sống đến khi Thẩm Nguyên chết mà, tại sao mọi chuyện lại đột nhiên thành ra thế này.
Gương mặt của Thẩm Hoằng Lượng trầm xuống, đang suy nghĩ kế sách thì lại nghe Lưu thị lại khóc lóc nói với ông: “Hầu gia, Hàm tỷ nhi chính là nữ nhi ruột của ngài, ngài nhất định không thể để cho con bé gả vào Dương phủ làm thiếp được, chỉ dựa vào tính tình của con bé thì tuyệt đối không thể đấu lại Đại Bạch thị đâu.

Nếu không được thì ngài đi công phủ, đi cầu xin Trấn quốc công, để Bạch gia và Dương gia lui cọc hôn sự này, chỉ cần Trấn quốc công nói một câu thôi.”
“Không được!”
Thẩm Hoằng Lượng lớn tiếng cắt ngang những lời năn nỉ của Lưu thị.
Ông đã quỳ trước mặt Lục Chi Quân một lần, cũng đã lãng phí cơ hội thỉnh cầu Lục Chi Quân thông cảm cho Thẩm Hàm một lần, theo tính tình của hắn, nhất định sẽ không giúp Thẩm Hàm vượt qua kiếp nạn này nữa.
Trừ khi…
Trừ khi ông đi cầu xin Thẩm Nguyên, để Thẩm Nguyên ương hạ Lục Chi Quân, giúp Hàm tỷ nhi bọn họ giải quyết việc này.
⇒ Mặc kệ nói thế nào đi chăng nữa, ông đã cho Thẩm Nguyên thân phận trưởng nữ của Hầu phủ rồi, ngoài mặt nàng chính là nữ nhi ruột của ông mà.
Ông kéo phía dưới đến cầu xin nàng, cho dù Thẩm Nguyên như thế nào, cũng phải nhận lệnh của phụ thân, hoàn thành chuyện này giúp ông chứ.
***
Kinh thành đã vào thu, lại chào đón mùa mưa, lần này, Thẩm Nguyên không có tâm trạng buồn bực như đầu xuân, thấy mưa cũng biết chăm sóc cơ thể.
Khi thời tiết âm u, Thẩm Nguyên dứt khoát ở trong viện, chỉ mặc áo lót tơ tằm thoải mái, xem sổ sách ở trong thư phòng.
Dưới sự ảnh hưởng của cữu mẫu La thị, Thẩm Nguyên không dám lơi lỏng với thu nhập sổ sách của công phủ, nàng tin tưởng nhân phẩm của Hồ quản sự, nhưng trên dưới công phủ dưới mấy trăm người, chi phí ăn mặc hàng ngày, cùng vô số sổ sách phức tạp, khó tránh khỏi sẽ làm cho các tiểu quản sự ở đầu phòng nổi lên chút tâm tư lệch lạc.
Thẩm Nguyên có cái nhìn sâu sắc về phương diện này, cho nên không có hạ nhân nào trong công phủ dám tham lam tài sản ngân lượng dưới mí mắt chủ mẫu là nàng.
Nhìn thấy sắc trời ngoài cửa sổ lại bắt đầu u ám, Thẩm Nguyên liền đặt sổ sách xuống, chuẩn bị quay về giường Bạt Bộ nghỉ ngơi một lát.
Bọn nha hoàn đã treo lại những chiếc móc bằng ngọc chạm khắc và tấm màn màu hồng nhạt cho giường Bạt Bộ, mà giường ở đây mới đổi vào ngày hôm trước.
Vốn dĩ không cần phải thay sớm như vậy, nhưng màn giường hôm qua còn đang yên đang lành, lại bị Lục Chi Quân làm đến mức khó coi.
Sáng sớm, bọn nha hoàn nhìn thấy tấm màn giường bị đứt nát rơi trên thảm nhung, bọn họ còn lộ vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Thẩm Nguyên vừa nghĩ đến bóng dáng mờ mờ ảo ảo đêm qua, đột nhiên cảm thấy mặt đỏ tai hồng, không dám nghĩ lại nữa.
Khi tình khó kiềm chế, nàng dựa vào bả vai hắn, nhu nhược gọi Quý Khanh.
Chính vì tiếng Quý Khanh này mà đã khiến Thẩm Nguyên chịu không ít khổ sở, thái độ đêm qua của Lục Chi Quân, quả thực còn hung tợn và đáng sợ hơn so với lúc nàng mới hết nguyệt sự, nàng có một cảm giác khiếp sợ, ngay cả bã xương cốt cũng bị hắn nhai nát.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên bất đắc dĩ ngồi trên giường, rồi dùng bàn tay nhỏ nhắn nâng hộp bánh gỗ lim trên bàn hương lên, định ăn vài quả quýt ngọt.
Đúng lúc này, lại nghe bên ngoài lồng hoa rơi xuống đất truyền đến âm thanh thông báo của Bích Ngô: “Công gia đã trở về.”
Thẩm Nguyên bỗng dưng hoảng hốt, vội vàng đặt hộp bánh trong tay sang một bên, lập tức muốn trốn vào trong giường Bạt Bộ, còn chưa kịp đem đống chăn thơm đắp lên người rồi giả vờ ngủ.
Mùi hương của gỗ tùng mà nàng quen thuộc lạ thường, hòa cùng hơi thở lạnh lẽo của nước mưa cũng bao trùm lấy thân thể mỏng manh, gầy yếu của nàng một cách trọn vẹn.
Thẩm Nguyên đang quỳ, vì vậy thân hình cao lớn của Lục Chi Quân có thể che nửa người nàng, không cho nàng bất kỳ khoảng trống nào để thoát ra.
Điều này không khỏi làm cho Thẩm Nguyên hồi tưởng lại, đêm qua Lục Chi Quân đã từng bắt nạt nàng như thế.
Khi khuôn mặt phù dung to bằng bàn tay của Thẩm Nguyên chuyển từ trắng như tuyết sang đỏ ửng, giọng nói trầm ấm và dịu dàng của nam nhân cũng xuyên qua lồng ngực rộng lớn, qua sống lưng gầy gò của nàng, truyền đến trái tim nàng.
Lục Chi Quân thấp giọng hỏi: “Trốn ta làm gì?”
________________
Tác giả muốn nói:
Trong chương tiếp theo, Thẩm Hàm logout, Nguyên tỷ sẽ thổ lộ nha.


Bình luận

Truyện đang đọc