THỦ PHỤ SỦNG THÊ

Đột nhiên, một cơn gió mùa thu se lạnh thổi qua, cùng với giọng nói lạnh lùng của Lục Chi Quân, Lục Kham, người đang mặc y phục mỏng, không khỏi rùng mình một cái.

Lần trước ở phố Tiền Môn, Lục Kham đã khiếp sợ Lục Chi Quân trước mặt Thẩm Nguyên, còn để cho nàng xem trò cười.

Lúc này, tất nhiên là Lục Kham không muốn lặp lại vết xe đổ, cũng không muốn lại mất mặt trước mặt Thẩm Nguyên nữa.

Mặc dù trong lòng hắn còn rất sợ Ngũ thúc Lục Chi Quân, nhưng trên mặt coi như bình tĩnh.

Đôi phu thê trước mặt này, một người cao lớn, khí phách hiên ngang bức người.

Người còn lại thì mảnh mai yếu đuối, dường như không thể chịu được bởi một cơn gió thu.

Nhìn Lục Chi Quân sóng vai đứng cùng Thẩm Nguyên, Lục Kham đột nhiên cảm thấy rất chói mắt, đến bây giờ hắn ta vẫn khó tiếp nhận sự thật rằng Lục Chi Quân đã cưới Thẩm Nguyên làm vợ.

Từ từ.

Vừa rồi hình như Ngũ thúc nói với hắn ta một câu…

Lục Kham cuối cùng đã định thần lại, trong đầu tràn đầy năm chữ to “Nàng mang thai rồi”.

Thẩm Nguyên mang thai rồi?

Nàng và Ngũ thúc… Có con nhanh như vậy sao?!

Lục Kham không thể tin nhìn Lục Chi Quân thì thấy Thẩm Nguyên bên cạnh hắn đang thẹn thùng cụp mắt xuống, nhưng vẫn ngoan ngoãn để Lục Chi Quân ôm eo mảnh khảnh của nàng, vẫn tỏ ra coi hắn là trượng phu của mình, với cử chỉ cực kỳ thân mật.

Lục Chi Quân lạnh nhạt liếc Lục Kham một cái, rồi nói: “Mấy ngày trước Ngũ thẩm ngươi đã có triệu chứng nôn ọe, chỉ là thai chưa ổn định, nên không nói. Chờ sau khi lễ Trung thu qua, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện vui này cho lão thái thái.”

Chúng ta, chuyện vui…

Sau khi Lục Chi Quân nói xong, Lục Kham cảm thấy rối rắm những từ rất sắc bén của hắn, trong lòng lặp lại chúng một lần nữa.

GIọng của Lục Chi Quân rất bình tĩnh, nhưng mỗi một chữ hắn nói đều giống như một con dao, đâm thẳng vào ngực Lục Kham một cách mạnh mẽ.

Thấy Lục Kham chỉ sững sờ nhìn xuống mặt đất mà không nói gì, đôi mắt phượng sắc bén của Lục Chi Quân khẽ nhìn lên, rồi lạnh lùng hỏi: “Như thế nào? Ngũ thẩm ngươi mang thai, ngươi mất hứng à?”

Lục Kham nhíu mày, không dám trì hoãn nữa, chỉ gian nan trả lời: “Chất tử không dám… Chúc mừng Ngũ thúc… Ngũ thẩm, mừng quý tử đã đến…”

Sau khi Thẩm Nguyên gả cho Lục Chi Quân, cũng đã hơn hai tháng.

Lục Kham nhìn bụng bầu của Thẩm Nguyên cũng không rõ ràng, hắn ta đoán chắc Thẩm Nguyên có thai hơn một tháng, nhưng có lẽ là vì cơ thể yếu ớt nên triệu chứng nôn ọe của nàng cũng nghiêm trọng hơn phụ nhân bình thường rất nhiều.

Nếu kiếp trước Thẩm Du không gây khó dễ, hắn cũng có thể ở chung với Thẩm Nguyên.

Nếu thật sự là như vậy, vậy Thẩm Nguyên có thể mang thai hài tử của hắn hay không?

Nghĩ đến đây, đầu óc Lục Kham đột nhiên cảm thấy đau nhức.

Ngay cả giọng nói của Lục Chi Quân về việc để hắn ta quay lại cũng trở nên mơ hồ.

Lục Chi Quân đã cẩn thận đỡ Thẩm Nguyên rời khỏi núi giả, để lại Lục Kham có chút đau khổ đứng tại chỗ.

Hắn ta run run tay phải của mình, rồi dùng tay đó đỡ trán mình.

Từ mấy tháng trước, sau khi hắn ta bị tấm bảng hiệu bên đường đập vào đầu, Lục Kham liền phát hiện, trong quá trình hôn mê, mặc dù có thể nhớ lại một số ký ức ở kiếp trước, nhưng những ký ức trong đầu hắn ta lại bị đứt quãng.

Hắn ta chỉ có thể nhớ lại chuyện trước khi Thẩm Du bị xử tử.

Lục Kham cũng không biết, kiếp trước số mệnh của mình rốt cuộc là gì, rốt cuộc chết vào ngày nào và chết như thế nào.

Sau cái chết của Thẩm Du, ký ức của hắn ta là một khoảng trống lớn.

Hơn nữa Lục Kham càng muốn cố gắng nhớ lại thì đầu sẽ càng đau.

Và sau khi bị bệnh, hắn ta cũng nằm trên giường hôn mê gần một tháng.

Những ký ức kiếp trước cũng hiện ra trong trạng thái đứt gãy, nhưng ký ức lúc này gần như dừng lại vào những ngày mùa thu không lâu sau khi Thẩm Nguyên và hắn ta thành hôn.

Dựa theo cùng thời gian và không gian, ngày thu của kiếp trước cũng là ngày thu của kiếp này.

Mà trong lần bệnh nặng này, hắn gần như mất đi ký ức của vài tháng trước khi Thẩm Nguyên qua đời.

Điều này làm cho Lục Kham cảm thấy rất khó hiểu.

Sau khi cơn đau đầu dần dần được cải thiện, Lục Kham nhìn bóng lưng của Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên đi xa, kết hợp với những ký ức và thủ đoạn tàn nhẫn sắc bén kiếp trước mà Lục Chi Quân xử tử Thẩm Du, trong lòng đột nhiên dâng lên suy nghĩ cực kỳ đáng sợ.

Sau khi có suy nghĩ này, giữa lông mày Lục Kham càng trở nên hơi ảm đạm.

Lục Chi Quân rất có thể đã yêu Thẩm Nguyên từ rất lâu rồi.

Hơn nữa, kiếp trước Lục Chi Quân biết rõ Thẩm Nguyên đã trở thành thê tử của hắn ta.

Nhưng kiếp trước hắn cũng giống như kiếp trước, đã mưu tính với thê tử của chất tử hắn.

——

Sau khi tiệc kết thúc, ánh trăng càng lúc càng sáng rực.

Lục Dung vừa đi ra từ sảnh Y Điệp, nhưng trên đường trở về cùng nha hoàn, nàng đã gặp được Ngũ huynh Lục Chi Quân có tính tình lạnh lùng của mình.

Xưa nay, Lục Dung hiếm khi có cơ hội nói chuyện một mình với Lục Chi Quân, nàng cũng không muốn ở chung một mình với vị Ngũ huynh có tính cách thâm trầm cường thế này.

Dù sao tất cả mọi người trong công phủ đều cảm thấy, ở lại với Lục Chi Quân thêm một khắc là sẽ mất mấy tháng sinh mệnh.

Lục Dung không biết rốt cuộc Thẩm Nguyên chịu đựng một vị trượng phu như vậy như thế nào, sau khi bị Lục Chi Quân và tùy tùng chặn đường phía trước lại, nàng không khỏi rùng mình một cái, giọng cực nhỏ gọi: “Ngũ huynh…”

Lục Chi Quân cúi đầu nhìn nàng một cái, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi mới đi ra từ trong viện Ngũ tẩu ngươi?”

Trong đôi mắt hạnh của Lục Dung tỏ ra sợ hãi, chỉ ngoan ngoãn gật cái đầu nhỏ vài cái.

“Cầm cái gì trong tay?”

Lục Chi Quân hỏi xong, Lục Dung thuận thế cụp mắt nhìn lại, sau đó lại ngẩng đầu lên, thành thật giải thích với hắn: “Vâng… Là Ngũ tẩu vẽ minh họa mấy đường may cho muội… Còn có mấy… Mấy hoa văn mùa thu…”

Giọng nói của tiểu cô nương nhỏ dần, hàng lông mày sắc bén của Lục Chi Quân liền nhíu chặt lại.

Đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian này, Thẩm Nguyên luôn trốn trong thư phòng bận rộn cái gì đó, trước khi đi ngủ, hốc mắt sẽ phiếm hồng nhàn nhạt bởi vì mệt mỏi, nhìn giống như là một con thỏ đáng thương.

Thì ra nàng đang giúp Lục Dung vẽ hoa văn.

Nghĩ đến đây, giọng nói của Lục Chi Quân khi nói chuyện với Lục Dung cũng trầm xuống: “Sau này không được tìm Ngũ tẩu ngươi vẽ cho ngươi nữa, nếu như muốn vẽ hoa văn thì tìm họa sĩ khác ở trong kinh thành.”

Mặc dù Lục Dung không tình nguyện lắm, cũng cảm thấy Lục Chi Quân hơi chiếm hữu Ngũ tẩu của nàng, nhưng nàng lại bị khí chất cường thế sắc bén của nam nhân áp bức, nàng đành phải thành thành thật thật gật đầu trả lời: “Muội muội đã biết.”

Lục Dung vốn tưởng rằng sau khi Lục Chi Quân hỏi nàng mấy câu thì có thể thả nàng đi ngay.

Nhưng không nghĩ rằng Ngũ huynh hắn còn muốn hỏi nàng rất nhiều điều nữa ở trong đêm trung thu này.

Chỉ nghe Lục Chi Quân lại hỏi: “Trong yến tiệc đã xảy ra chuyện gì, Ngũ tẩu ngươi có bị Tam tẩu ngươi làm khó dễ không?”

Lục Dung tuổi còn nhỏ, tất nhiên là không hiểu những cuộc đấu tranh giữa các đại nhân, chỉ đơn thuần thành thật trả lời: “Ngũ tẩu mời những đào kép từ Tô Châu thì trên đường gặp khó khăn, cho nên Tam tẩu chỉ trích nàng vài câu ở trước mặt lão thái thái. Về sau Thất huynh nói không bằng để Ngũ tẩu hát khúc, cũng khiến tổ mẫu vui vẻ…”

Lời còn chưa dứt, Lục Dung có thể thấy được bằng mắt thường, sắc mặt của Ngũ huynh nàng rõ ràng là trầm xuống.

Lục Chi Quân ngước mắt lên nhìn Lục Dung một cái, lại hỏi: “Vậy Ngũ tẩu ngươi hát chưa?”

Lục Dung lúng túng trả lời: “Tam tẩu nói Ngũ tẩu nên hát một khúc, bà nói… Bà nói cái gì mà không làm mất hứng thú của tổ mẫu, và sau đó … Sau đó muội cũng muốn nghe Ngũ tẩu hát khúc, với lại Thất huynh cũng thúc giục nữa, nên Ngũ tẩu đã hát một tiểu khúc Giang Nam ở dưới đình…”

Giọng điệu của tiểu cô nương càng ngày càng thấp, cảm thấy chuyện Ngũ tẩu nàng hát khúc cũng không có gì sai cơ?

Vì sao sắc mặt của Ngũ huynh lại âm trầm dọa người như vậy?

Lục Dung nghĩ như vậy nhưng không dám ngửa đầu nhìn khuôn mặt Lục Chi Quân nữa.

Lục Chi Quân im lặng đứng tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lục Dung một lúc lâu.

Lục Dung là một người vô tâm.

Lục lão Thất cũng là một kẻ ngoan cố và ngỗ nghịch, hai người này ồn ào chỉ vì muốn xem náo nhiệt, không phải là muốn làm khó Thẩm Nguyên.

Mặc dù phụ thân của Khấu thị chỉ là một viện phán của Thái y viện, nhưng là là huân tước thế gia sống ở trong kinh thành từ nhỏ.

Sao bà ta lại không biết, chính thê hát khúc trước mặt mọi người trong gia tộc thực ra là chuyện không thể nào xảy ra được.

Khấu thị đang làm nhục Thẩm Nguyên theo một cách khác.

Tất nhiên Thẩm Nguyên thông minh, nhưng nàng sinh ra ở Đường gia Dương Châu, có đôi khi không hiểu rõ sự chú ý trong giới thế gia trong kinh thành.

Đúng lúc này, gió thu xào xạc cuốn một chiếc lá khô trên phiến đá xanh.

Khi Lục Dung nhìn chằm chằm chiếc lá khô đang đánh vòng ấy thì giọng nói lạnh lùng của Lục Chi Quân lướt qua tai nàng: “Về viện ngươi đi.”

Thấy Lục Chi Quân cuối cùng cũng mở lời, Lục Dung liền chạy trối chết rời khỏi viện của Thẩm Nguyên.

——

Lục Chi Quân vừa vào phòng thì đã nghe thấy tiếng nôn mửa đau đớn của Thẩm Nguyên.

Vốn dĩ giọng nói trầm trầm cực kỳ êm tai, nhưng hiện tại giọng này của nàng nghe có vẻ có hơi khàn khàn.

Đôi mắt phượng sâu thẳm của Lục Chi Quân bỗng dưng biến sắc, hắn đi đến bên giường Bạt Bộ, đặt bàn tay lớn lên sống lưng mảnh khảnh, gầy yếu của Thẩm Nguyên, muốn vỗ vỗ lưng cho thê tử đang mang thai, làm cho giải tỏa nỗi đau đớn của nàng.

Thẩm Nguyên cảm thấy Lục Chi Quân trở về phòng, cơ thể đột nhiên cứng đờ, nàng cuống quít dùng khăn che đôi môi mềm mại, yếu đuối dùng bàn tay nhỏ nhắn đẩy nam nhân ra mấy tấc, thản nhiên nói: “Quan nhân… Quan nhân ngài mau né tránh một chút… Đừng để vật ô uế này làm bẩn mắt, ngài mau né tránh…”

Lục Chi Quân tất nhiên là không nghe theo lời của Thẩm Nguyên, bàn tay thon dài tiếp tục vuốt dọc lưng nàng, giọng nói trầm thấp cũng lộ ra chút bất đắc dĩ: “Nàng đã khó chịu như vậy mà còn muốn đẩy ta ra?”

Thẩm Nguyên lại bị cơn nôn đột ngột làm chua xót, rồi ôm chặt lấy chỗ đó, bất lực nôn ra.

Bích Ngô và Huệ Trúc hầu hạ trong phòng nhìn thấy Thẩm Nguyên như vậy, vẻ mặt có chút lo lắng.

Vốn dĩ vóc dáng của Thẩm Nguyên đã gầy, sau khi mang thai cũng không thấy tăng mỡ, nếu lại nôn ra thì người sẽ không còn nữa.

Sau khi tình trạng ốm nghén của Thẩm Nguyên có chút cải thiện, sau khi súc miệng xong, liền được Lục Chi Quân ra lệnh nằm trên giường.

Nam nhân vẫn chưa cởi bộ quan phục trang trọng, hắn ngồi bên cạnh giường, dùng bàn tay rộng lớn nắm lấy bàn tay ngọc trắng nõn của Thẩm Nguyên đang để ở ngoài chăn gấm, dường như đang lặng lẽ an ủi thê tử.

Đôi mắt trong suốt của Thẩm Nguyên nhìn nam nhân bên cạnh, trong đáy mắt ẩn chứa tình cảm cũng tăng thêm vẻ nhu nhược so với bình thường.

Lục Chi Quân dùng ngón tay vuốt ve làn da mịn màng trên lòng bàn tay của mỹ nhân, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi hát khúc ở trong yến tiệc sao?”

Thẩm Nguyên lúng túng gật gật đầu, không định giấu giếm Lục Chi Quân, còn kể cho Lục Chi Quân nghe chuyện đã xảy ra khi bị tiểu bối đùa giỡn và còn bị bang phái của Khấu thị hát đệm.

Sau khi nàng hát bài “Thanh thanh mạn”, nàng đã rất hối hận.

Nhưng đào kép Tô Châu chưa đến, mặc dù là Khấu thị quấy phá từ trong đó, nhưng cũng do nàng thất trách.

Sự kết hợp của một số yếu tố khiến nàng phải hát.

Thẩm Nguyên vốn tưởng rằng sau khi Lục Chi Quân nghe lời của nàng xong, sẽ lạnh giọng chỉ trích nàng một trận, nhưng không ngờ, giọng điệu của nam nhân rất ôn hòa, trầm thấp, rồi hỏi: “Nàng có biết thân phận của mình không?”

Bởi vì mới nôn một lần, cho nên hốc mắt của Thẩm Nguyên vẫn ửng hồng, nhìn như vừa mới khóc.

Lúc Thẩm Nguyên định mở miệng nói chuyện thì cảm thấy giữa hai hàng lông mày lạnh lùng của Lục Chi Quân, rõ ràng có sự cảm thông.

Tối nay quan nhân của nàng rất dịu dàng.

Mỗi hành động hắn làm với nàng giống như đang thương nàng.

Thẩm Nguyên cảm thấy tim mình dường như nổi lên từng gợn sóng.

Nàng chịu đựng cảm giác khó miêu tả trong lòng, giọng nói dịu dàng đáp lại: “Là thê tử của quan nhân, là phu nhân quốc công, là chủ mẫu của công phủ…”

Nói đến từ chủ mẫu, trong lòng Thẩm Nguyên càng ngày càng không có sức lực.

Bởi vì từ sau khi nàng vào phủ, hạ nhân trong phủ này chưa từng gọi nàng là chủ mẫu, ngược lại chỉ gọi nàng là Ngũ phu nhân.

Thẩm Nguyên đương nhiên biết huân tước thế gia trong kinh chú ý rất nhiều, trước đây khi ở Đường phủ Dương Châu, ngoại tổ phụ còn ở sống, Đường Vũ Lâm sẽ ôm tam huyền cầm, rồi cùng Thẩm Nguyên hát mấy khúc cho Đường lão thái gia.

Nhưng ở trong kinh thành, điều này không được xảy ra.

Vả lại thân phận của nàng ở công phủ mặc dù rất lớn, nhưng tuổi lại không lớn, người cũng mềm yếu, rụt rè, hơn nữa xưa nay nói chuyện với người khác bằng phương ngữ Ngô, đôi khi có nhiều trường hợp không thể kiềm chế nó được.

Những đau khổ không thể nói thành lời này, Thẩm Nguyên vẫn luôn âm thầm để trong lòng.

Lục Chi Quân đỡ Thẩm Nguyên ngồi dậy, thấy ánh mắt nàng hơi né tránh, liền lạnh nhạt nói: “Thẩm Nguyên, nàng nhìn ta.”

Thẩm Nguyên nghe theo lời của nam nhân, sau khi nhìn vào đôi mắt thâm sâu dưới mũ ô sa của hắn, thì nghe Lục Chi Quân thấp giọng nói: “Trước đây ở trên chiến trường, Tam huynh ta vì cứu ta mà suýt nữa đã mất mạng. Sau khi nàng vào phủ, ta chịu đựng Khấu thị là vì nể mặt cố huynh trưởng của ta. Nhường tổ mẫu cũng là vì tuổi bà đã già, vả lại bà đã từng giúp đỡ Lục gia khi gia tài mất hết, mà không phải là ta sợ bà. Nhưng điều này không có nghĩa là ta sẽ giống như các gia chủ khác, luôn dễ bị lay động mà phải cân nhắc hết người này đến người khác. Thẩm Nguyên, ta biết người mình cần nên che chở nhất rốt cuộc là ai.”

“Nàng và Khấu thị đấu tới đấu lui, không bằng trực tiếp yêu cầu ta một câu, đạo lý này nàng hiểu không?”

Bóng dáng thẳng tắp của Lục Chi Quân hoàn toàn bao phủ Thẩm Nguyên, trong lòng nàng cũng vì những lời nói có chút chân thành này của nam nhân mà cảm thấy hoảng sợ.

Không phải Thẩm Nguyên không hiểu Lục Chi Quân nói gì.

Chỉ là từ nhỏ cha mẹ nàng đã không ở bên cạnh, con cái Đường gia rất nhiều, nhưng các nàng đều có cha mẹ ruột ở bên cạnh.

Giống như Đường Văn Bân nói trước hôn sự của nàng, cho dù có lòng muốn chăm sóc nàng rất nhiều, nhưng thực hành lại cực kỳ khó.

Thẩm Nguyên hoàn toàn khác tiểu cô nương bình thường, bất kể từ nhỏ nàng muốn gì, hay là muốn làm chuyện gì, cái cách để đổi sẽ không phải là đưa ra yêu cầu với đại nhân.

Một là vì, nàng không có đối tượng để đòi yêu thương và thương tiếc.

Hai là vì, cho dù nàng muốn, rồi năn nỉ đi chăng nữa thì sẽ không có ai lập tức đáp lại nàng.

Dần dần, phương pháp xử sự của nàng liền thành, bất kể muốn gì, hoặc là muốn làm cái gì, đều phải tự mình đi cố gắng tranh thủ, phải dùng hết tâm cơ thì mới có thể đổi được.

Nhưng hài tử nhà người khác, chỉ cần cầu xin cha mẹ là có thể dễ dàng đạt được thứ nàng muốn.

Mà tối nay, những lời này của Lục Chi Quân là đang thổ lộ tình cảm với nàng.

Hắn đang nói nếu sau này nàng muốn gì thì có thể đòi hắn như một trượng phu.

Giữa mũi Thẩm Nguyên đột nhiên hơi chua xót.

Lục Chi Quân thấy nàng không lên tiếng, liền cong ngón tay gõ lên trán nàng, rồi hỏi một lần nữa: “Hử? Nàng có hiểu không?”

Sau khi tay hắn rời khỏi bàn tay trắng nõn của mỹ nhân thì đã thấy khuôn mặt phù dung to bằng bàn tay của Thẩm Nguyên đột nhiên trào nước mắt.

Dáng vẻ nhu nhược đầy nước mắt này, tất nhiên đã khiến ánh mắt của Lục Chi Quân thay đổi, hắn bất đắc dĩ hạ thấp giọng điệu của mình, đôi mắt phượng có đường nét lạnh lùng nhìn theo đôi mắt hơi nghiêng của nàng, lại hỏi: “Ta dùng lực quá mạnh sao?”

Thẩm Nguyên lắc đầu, cảm thấy Lục Chi Quân có tính tình thâm trầm như vậy mà hiếm khi thổ lộ tình cảm với nàng lần nữa, nên thành thật nói những băn khoăn của mình với nam nhân: “Thiếp thân làm như vậy, là luôn muốn giúp quan nhân chia sẻ một số việc… Quan nhân rất bận công vụ, thiếp thân không muốn quan nhân còn bị quấy rầy bởi những chuyện vặt vãnh trong nhà.”

Nghe xong lời dịu dàng này của nàng, Lục Chi Quân cười nhạt một chút.

“Mấy ngày nay nàng nôn ọe nghiêm trọng, trước tiên cứ nghỉ ngơi ở trong viện đi, trước khi triệu chứng ổn định thì không cần đi nữa đâu.”

Thẩm Nguyên chỉ cảm thấy khóe mắt nam nhân không khỏi thấm đẫm chút ôn hòa, nhưng trong nháy mắt, Lục Chi Quân lại nói những lời cường thế như vậy với nàng.

Tất nhiên nàng không muốn nghe theo lời của Lục Chi Quân, cứ ở trong viện này.

Thẩm Nguyên vừa định mở miệng nói chuyện với Lục Chi Quân lần nữa thì cảm thấy sau gáy mình đột nhiên bị bàn tay to của hắn nắm lấy.

Nàng thấy Lục Chi Quân muốn ôm nàng lên người, vội vàng muốn trốn vào trong giường Bạt Bộ.

Nội thất và hoa điêu khắc của giường Bạt Bộ này đều là loại mà nữ nhi gia sẽ thích, sau khi Thẩm Nguyên dọn đến thì cảm thấy đáng lẽ là Lục Chi Quân sẽ cố tình sai người làm cho nàng.

Thẩm Nguyên vừa nhìn thấy chiếc giường này, còn cảm thấy rất nghi ngờ, bởi vì nàng cảm thấy, người như Lục Chi Quân sẽ không ngủ trên loại giường nữ tính này.

Nhưng cho dù hắn đã làm cho nàng một chiếc giường Bạt Bộ mà nàng rất thích, nhưng Thẩm Nguyên vẫn bị nam nhân khống chế trong góc nhỏ của thế giới này.

Lục Chi Quân kịp thời nắm chặt cổ chân của Thẩm Nguyên, thừa dịp nàng khẽ kêu một tiếng, ôm nàng lên người, thấp giọng nói: “Không được lộn xộn nữa.”

Thẩm Nguyên cũng sợ sẽ làm tổn thương đứa nhỏ, chỉ đành để mặc nam nhân ôm eo nàng, tựa như đang ôm nàng như một đứa trẻ.

Tay phải của Lục Chi Quân vẫn nắm lấy gáy Thẩm Nguyên, khi nàng bất lực nhắm mắt lại, phủ đôi môi mỏng lên bên cổ trắng nõn của nàng.

Thẩm Nguyên đang cảm thấy khó hiểu, rồi cảm thấy chỗ đó hơi ngứa ngáy.

Nàng phải rời khỏi Lục Chi Quân ngay lập tức, hắn định làm gì nàng.

Tại thời điểm này, hắn luôn luôn là một tên xảo quyệt.

Sau khi Lục Chi Quân buông Thẩm Nguyên vẻ mặt xấu hổ ra, chắn hỉ thản nhiên nói hai chữ: “Nghe lời.”

Thẩm Nguyên bất đắc dĩ duỗi ngón tay vuốt ve phần cổ của mình, mặc dù hiện tại nàng không nhìn thấy dấu vết mà Lục Chi Quân để lại ở đó, nhưng cũng biết rõ chỉ bằng lực vừa rồi của hắn, không có chuyện sẽ biến mất sau ba ngày được.

Cho dù sau ba ngày thì trên mặt cũng phải đắp một lớp phấn, mới có thể hoàn toàn che hết những dấu vết này.

Thẩm Nguyên bất đắc dĩ được hắn đặt xuống giường, cảm thấy mấy ngày nay mình thật sự bị nhốt trong sân này.

Lục Chi Quân chỉ dùng một mánh khóe nhỏ như vậy với nàng mà nàng đã phải nhận thua ngay.

Mắt thấy Lục Chi Quân sắp rời khỏi giường, muốn cởi quan phục ra thay thường phục, Thẩm Nguyên đột nhiên nhớ đến những lời hôm nay mà Lục Dung nói với nàng.

Lục Dung nói, thư phòng trong viện nàng là nơi tốt nhất để ngắm Thiều Viên, qua khung cửa sổ trăng tròn thì sẽ khá hấp dẫn

Lục Dung còn nói, trong viện của nàng, sảnh Y Điệp không phải là đã có từ sớm, mà là Lục Chi Quân đích thân làm vào ba tháng trước.

Ngay cả chữ trên cũng do Lục Chi Quân tự mình viết.

Bướm?

Thẩm Nguyên đột nhiên nhận ra Lục Chi Quân sai người chuẩn bị cho nàng rất nhiều tơ lụa và trâm cài tóc toàn được trang trí bằng hình con bướm.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên nhìn bóng lưng cao lớn đã đứng lên của Lục Chi Quân, giống như tìm tòi hỏi: “Quan nhân, ngài rất thích bướm sao?”

Nàng thấy bước chân của Lục Chi Quân đi về phía trước hơi dừng lại.

Sau khi im lặng một lát, giọng nói của hắn trầm lặng đáp lại: “Ừm, cứ coi là… như vậy đi.”

Đôi môi mềm mại của Thẩm Nguyên khẽ mở ra một chút thì nghe nam nhân dường như lẩm bẩm lặp lại điều đó: “Thích.”

——

Ba ngày sau.

Những dấu vết mà Lục Chi Quân làm trên cổ của Thẩm Nguyên cuối cùng cũng biến mất, mà hôm nay đúng lúc Lục Chi Quân nghỉ ngơi, tháng bây giờ của nàng cũng có thể tuyên bố với bên ngoài là vừa tròn một tháng.

Cho nên hai người dự định sẽ tranh thủ thời gian hôm nay, đi Vân Úy Hiên một chuyến, nói tin tức Thẩm Nguyên mang thai cho Lục lão thái thái và Khấu thị.

Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân sóng vai đi, hai người vừa định bước qua cánh cửa Vân Úy Hiên thì bên trong đột nhiên xuất hiện một nha hoàn lỗ mãng, suýt nữa đụng vào bụng của Thẩm Nguyên.

May mà Lục Chi Quân kịp thời bảo vệ nàng, sau khi nha hoàn kia nhìn rõ người đến là Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên, ánh mắt không khỏi đột nhiên thay đổi.

Nàng ta vội vàng quỳ gối tại chỗ, giọng nói khẽ run rẩy nhận sai nói: “Công gia… Ngũ phu nhân… Là nô tỳ không có mắt, thỉnh công gia tha cho nô tỳ lần này…”

Mắt phượng của Lục Chi Quân uy nghiêm, lạnh lùng, sắc bén, khi nhìn về phía nha hoàn đang quỳ trên mặt đất kia, trong mắt mang theo ý dò xét.

Nha hoàn đang cảm thấy mình khó tránh khỏi một kiếp nạn thì nghe Lục Chi Quân lạnh lùng hỏi: “Ngươi gọi nàng là gì?”

Lục Chi Quân không trách cứ nàng ta đụng trúng Thẩm Nguyên, mà là đang vướng mắc cách xưng hô của nàng ta.

Nha hoàn tất nhiên là không biết rõ nguyên nhân, rồi khó hiểu nhìn Thẩm Nguyên, lặp lại một lần nữa: “Ngũ… Ngũ phu nhân.”

Sau khi nàng ta gọi lại một lần nữa thì có thể cảm nhận rõ ràng, không khí quanh người Lục Chi Quân đã lạnh hơn rất nhiều.

—— “Ta hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc nên gọi nàng là gì. Nếu như lần này không gọi đúng thì chính là không hiểu quy củ trong phủ. Ngay cả quy củ cũng không hiểu, vậy thì ngươi không cần phải làm việc ở trong phủ nữa.”

Lời của Lục Chi Quân vừa dứt, não của nha hoàn kia cũng lập tức thông ngay, vội vàng đổi giọng gọi: “Chủ…Chủ mẫu… Là nô tỳ mạo phạm.”

Bình luận

Truyện đang đọc