THƯỢNG ẨN - PHẦN 2

Editor: phuongchuchoe

Lúc ăn điểm tâm, Dương Mãnh hỏi Vưu Kỳ:"Hôm nay phải làm gì?"

"Trang điểm* cho cậu." Dương Mãnh nuốt bánh bao trong miệng xuống,"Tại sao lại phải trang điểm cho tôi?"

( * trang điểm ở là tân trang, thay đổi quần áo, phong cách, chứ k phải để giả gái nữa đâu nha =))

Vưu Kỳ không nhanh không chậm nói:" Cậu hiện giờ là vệ sỹ của tôi, mỗi ngày đều cùng tôi đi đi lại lại, hình tượng của cậu có liên quan trực tiếp đến mặt mũi của tôi. Vạn nhất có ảnh chụp của tôi và cậu, tôi thì thanh cao đẹp đẽ, còn cậu đứng bên cạnh quần áo tả tơi, khiến người khác xót thương!"

"Trăm ngàn đừng!" Dương Mãnh đặt mạnh bát lên bàn, "Tuyệt đối đừng để ý đến tôi, người cha" đáng yêu"*của tôi (?), mỗi động thái của cậu đều khiến ông ấy chú ý. Lỡ như ông ấy nhìn thấy, tôi liền xong đời, ông bây giờ còn chưa biết tôi bị sa thải đâu"

(*phấn ti: đáng yêu, xinh xắn =)))

"Vậy cậu càng phải trang điểm" Vưu Kỳ nhếch môi cười "Cậu chỉ cần trông khác một chút, cha cậu liền nhận không ra!"

Dương Mãnh chùi mũi nhét giấy vào trong bát canh của Vưu Kỳ.

"Không có tiền!" Trả lời lưu loát dứt khoát.

Vưu Kỳ nhẹ nhàng bâng quơ đáp "Tôi có thể cho cậu"

"Không cần!" Rất có cốt khí trả lời.

Ngữ khí của Vưu Kỳ vô cùng kiên định "Cái này đâu phải cho không, bây giờ cậu làm cho tôi, trong đó có một khoản hình tượng nhân viên. Tôi đưa tiền cho cậu mua quần áo, xong rồi đưa tôi xem!"

"Nếu chê tôi lôi thôi thì đừng thuê!"

Dương Mãnh nói xong, đóng rầm cửa ra ngoài.

Sau khi Dương Mãnh bị sa thải, tâm tình trở nên không tốt, một chút kích động sẽ trở nên tức giận. Đi ra ngoài chưa được mấy bước, phát hiện trên thùng rác là quần áo, đi tới nhìn, mặt trên còn có nhiều uế vật, hẳn là đêm qua say rượu rồi phun ra.

Vưu Kỳ bước ra muốn đuổi theo, liền nghe thấy tiếng đập cửa, liếc nhìn một chút, Dương Mãnh đang buồn bực đứng ở ngoài cửa.

"Này...xem cậu đáng thương như vậy, có muốn đi dạo cùng tôi không?"

....

Dương Mãnh chưa từng đến nơi mua sắm nào xa hoa đến vậy, nhìn thấy giá cả chân liền nhũn ra, Vưu Kỳ ép Dương Mãnh thử quần áo. Không thể không nói, người đẹp nhờ lụa, chỉ cần thay một bộ đồ, khí chất liền khác hẳn. Dương Mãnh không khỏi cảm khái, kẻ có tiền thật tốt, nhìn thấy mấy ông đại gia mang theo tiểu tam, tiểu tứ, Dương Mãnh thật hâm mộ trong lòng.

Đi ra khỏi khu mua sắm, Dương Mãnh vừa định lái xe, đột nhiên nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc.

Nhân tử!...Dương Mãnh lẩm bẩm một tiếng.

Vưu Kỳ theo ánh mắt của Dương Mãnh nhìn qua, nhìn thấy Cố Hải và Bạch Lạc Nhân, hai người họ kết hôn cũng gần hai tháng, chắc cũng đã đi xong tuần trăng mật, lúc này nhìn thấy họ cũng không có gì ngạc nhiên. Mấu chốt là, hai người làm gì mà một người thì đẩy xe đẩy, một người thì ẫm em bé?

"Nhanh dữ vậy?" Dương Mãnh nhìn chăm chú.

Vưu Kỳ được xem là bình tĩnh "Chắc là mới nhận nuôi?"

"Xã hội hiện đại cũng đâu có thể nhanh chóng tìm ra một đứa trẻ kháu khỉnh khoẻ mạnh như thế? Hay là trước khi kết hôn liền thụ tinh nhân tạo? Nhìn xem, em bé có cha, vậy còn người mẹ đâu?" Dương Mãnh bất bình hỏi.

Vưu Kỳ gõ đầu cậu một cái "Không đi qua chào hỏi một chút sao?"

Dương Mãnh chần chờ "Cũng tính vậy... Chờ tôi chính thức có việc làm đi rồi nói sau"

Nói, nhanh chóng vào trong xe.

Vưu Kỳ ánh mắt thâm ý nhìn Bạch Lạc Nhân và Cố Hải, cùng bước lên xe.

"Chị gái anh khi nào mới dẫn đứa bé này đi hả?" Bạch Lạc Nhân mất kiên nhẫn hỏi Cố Hải.

Cố Hải bất đắc dĩ "Gọi cho chị ấy đều là máy bận"

"Chị ta có phải là mẹ ruột không vậy?" Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ lưng đứa bé vừa nói "Chị ta nghĩ thế nào mà đem em bé giao cho hai tên đàn ông vậy? Không sợ có chuyện gì xảy ra sao?"

"Chị ấy muốn chúng ta tiếp xúc với trẻ con, nhìn thấy trẻ con đáng yêu liền muốn có một đứa."

Bạch Lạc Nhân cười phì một tiếng "Một ngày cũng không chịu nổi!"

Vừa nói xong, em bé trong lòng oa oa khóc, cánh tay nhỏ bé quơ loạn xạ, dùng sức cào vào mặt Bạch Lạc Nhân.

Cố Hải chỉ vào chóp mũi của đứa trẻ dọa "Cháu dám cào vào mặt? Có tin chú bóp chết cháu không? Tiểu súc sinh!"

(*...già không bỏ, nhỏ không tha...= =|||)

Bạch Lạc Nhân toan bỏ tay xuống, đem em bé vào trong xe, không nghĩ đến, đứa bé còn khóc lớn hơn, Bạch Lạc Nhân tan vỡ "Anh không thể nói chuyện với đứa bé hoà nhã hơn sao? Em ẫm thì không khóc, chỉ cần nó nhìn thấy anh liền khóc!"

Cố Hải nghĩ sâu sa một chút, nói:" Anh thấy, có lẽ là cảm giác không tốt.... Em nghĩ xem! Lúc ở trên giường, anh làm em hưng phấn đến cỡ nào, chờ anh cầm tờ giấy viết lại lúc ấy... Gia đình của đứa nhỏ sợ là chạy không kịp? "

Sắc mặt Bạch Lạc Nhân tối đen.

Sau đó, một người đẩy xe em bé chạy đằng trước, người nào đó ở phía sau điên cuồng đuổi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc