THƯỢNG ẨN - PHẦN 2

Editor: hoaxuongrong

Lúc Cố Hải tìm đến Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân đang ngồi ở một con dốc nhỏ cách đó không xa, một chân co lại, một chân thoải mái duỗi thẳng, ngực dán lên trên đùi, cằm đặt tại đầu gối, biểu lộ vẻ mặt khó chịu.

Cố Hải đưa mắt nhìn rồi đi tới.

“Đứng lên, đừng ngồi ở chỗ này, coi chừng bị cảm lạnh.” Cố Hải kéo Bạch Lạc Nhân lên.

Bạch Lạc Nhân kiên quyết níu tay Cố Hải lại, Cố Hải thuận thế ngã vào người Bạch Lạc Nhân, không chịu đứng lên. Bạch Lạc Nhân giữ chặt vạt áo hắn, hướng tới bãi cỏ hoang kêu to, “Gia súc nhà ai thả rong? Nhanh chóng bắt về nè!”

Cố Hải một cắn một cái vào bả vai Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân ăn đau, hung hăng đấm vào sau lưng Cố Hải hai cái.

“Cút đi chỗ khác, kệ tôi đi!”

“Vậy cậu đứng lên trước đi!” Cố Hải lại kéo Bạch Lạc Nhân lên.

Bạch Lạc Nhân tức giận, “Cậu kêu tôi đứng lên làm gì?”

Cố Hải cũng nhướng mày, “Còn có người nào khác giặt quần áo cho cậu đúng không?”

“Đúng vậy.”

Bạch Lạc Nhân hung hăng nhướng mày đáp trả Cố Hải, sau đó dùng sức chà vài cái lên mặt đất, vốn định là để cho dính nhiều bùn đất, kết quả chỗ quần rách đúng lúc vướng vào vỏ cây, răng rắc một tiếng, vết rách bị xé đến tận chân.

Cố Hải tỏ vẻ vui cười.

Ngồi xổm xuống nhìn Bạch Lạc Nhân, xoa xoa mặt cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi là tôi không đúng, tôi không nên nói những lời khó nghe đó. Nhưng cậu cũng biết, bất cứ chuyện gì liên lụy đến cậu, tôi liền không thể kiềm chế tính nóng nảy được.”

Bạch Lạc Nhân trầm mặt không lên tiếng.

Cố Hải làm mặt dày tiếng tới, đưa miệng lên lỗ tai của Bạch Lạc Nhân cọ cọ, da đầu Bạch Lạc Nhân run lên.

“Được rồi...... Tất cả cũng đều là chuyện nhỏ thôi mà? Đừng nghịch ngợm nữa mòa.”

Hả! Là ai nghịch ngợm trước chứ? Bạch Lạc Nhân thực sự bội phục Cố Hải lúc xin lỗi mà còn có bản lĩnh vu oan giá họa.

Quay qua nhìn, bên cạnh có một hố cỏ, đều đầy gai, từng cạnh dài sắc nhọn hướng lên, vừa rồi cái lỗ nhỏ trên quần Bạch Lạc Nhân chính là bị những thứ này xé thành một đường dài.

“Được rồi, tôi biết rồi, đứng lên đi !” Bạch Lạc Nhân tức giận nói.

Cố Hải vừa buông lỏng tay, Bạch Lạc Nhân đẩy mạnh, trực tiếp đẩy Cố Hải đến hố cỏ bên cạnh, nhân cơ hội đè xuống một cái, toàn thân Cố Hải lăn một vòng trên hố cỏ, lúc đứng dậy, toàn thân đều là lông cỏ, liếc mắt phải đến mấy ngàn cọng.

Bạch Lạc Nhân quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa cười xấu xa, Cố Hải ở phía sau điên cuồng đuổi theo, lên dốc xuống dốc, tránh trái tránh phải, đều bị vây bắt, nhìn thấy Cố Hải sắp đuổi kịp, Bạch Lạc Nhân vội vàng trèo lên một thân cây.

Cố Hải gầm lên một tiếng, “Cậu xuống đây cho tôi !”

Bạch Lạc Nhân vẫn trèo lên trên.

Cố Hải kỳ thật là đau lòng, “Vỏ cây này cứng lắm, đừng đem tay chà xát, mau leo xuống đây đi.”

Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn Cố Hải.

Cố Hải vươn tay, “Đây, nhảy xuống, tôi đỡ cậu.”

“Thôi đi !” Bạch Lạc Nhân kêu la, “Cậu nghĩ tôi ngốc à! Trên người cậu đều là gai!”

Cố Hải thả tay xuống, “Vậy cậu chậm rãi leo xuống đây, tôi không ép nữa.”

“Cậu lui về phía sau vài bước, lui vài bước nữa......”

Đến khi thấy được đủ an toàn, Bạch Lạc Nhân mới nhảy xuống, vừa lúc xoay qua mặt bên kia của thân cây, lưng hướng Cố Hải. Lúc rơi xuống đất bị tên háo sắc kia nhìn lén vào ‘xuân sắc’ bên trong quần. Cố Hải vốn đã muốn bỏ qua, lại bởi vì động tác giảm xóc đứng dậy mê hoặc của Bạch Lạc Nhân, tất cả đều quên hết.

“Bạch thủ trưởng.”

Nghe được âm thanh dâm tà phía sau, Bạch Lạc Nhân rùng mình, còn chưa kịp đáp trả lại, liền bị một thân đầy gai bao lấy. Cố Hải khoác bộ lông nhím ôm chặt cậu ta, việc này cũng chưa là gì, đáng ghét nhất là người này lại giễu cợt mang tay áo đầy gai đâm vào quần lót của Bạch Lạc Nhân, vừa đau vừa nhột, Bạch Lạc Nhân giống như con cá chạch trượt trượt trong ngực Cố Hải.

"Cha Cậu! Quả nhiên thương nhân đều là kẻ gạt người, không có một lời nói thật, oa a a. . . . . ."

Kết quả Cố Hải chịu không nổi trước, vội vàng đè Bạch Lạc Nhân lại, giọng khàn khàn ám chỉ nói, “Đừng cọ nữa ......”

Bạch Lạc Nhân ngước đầu nhìn lên, vội vàng nhân cơ hội này tiếp tục cọ.

Lát sau, hai người ngồi dưới một thân cây, Cố Hải vừa lấy gai trên quần ra, vừa nhìn Bạch Lạc Nhân nói: “Quần áo của tôi tới vài vạn tệ, sao có thể giày xéo như vậy hả? Không được, cậu đền cho tôi đi!”

Bạch Lạc Nhân bộ mặt vô lại, “Đền không nổi.”

“Đền không nổi vậy cậu bán thân đi, để tôi tính......” Cố Hải lấy tay tính nhẩm, “Bộ Âu phục này của tôi là 47888 tệ, cậu ngủ với tôi một lần tính là 30 tệ, như vậy cậu phải ngủ cùng tôi 1500 lần. Còn lại 2888 tệ nữa, tính như vầy, chơi SM* một lần là 200 tệ, như vậy 10 lần là 2000 tệ. Còn lại 888 tệ, đóng vai nhân vật một lần là 80 tệ, 10 lần là 800 tệ. Còn lại 88 tệ, cậu phải dùng miệng, một lần 8 tệ, 10 lần là 80 tệ. Còn lại 8 tệ, cậu phải dùng tay, một lần 1 tệ, 8 lần là đủ, cậu thấy được không?”

(*SM tên đầy đủ Sadist & Masochist nghĩa là bạo dâm)

Bạch Lạc Nhân ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Cố Hải, “Đừng tính như vậy khó khăn lắm, để tôi giúp cậu quay tay 47888 lần đi!”

Cố Hải căm giận cào tay tới Bạch Lạc Nhân.

Hai người náo loạn một lúc, Cố Hải đè Bạch Lạc Nhân xuống.

“Mau, đổi quần đi.”

“Hả?” Bạch Lạc Nhân không hiểu được, “Đổi quần làm gì?”

“Cậu không cần quan tâm, cậu với tôi đổi liền đi.”

Cố Hải một mực muốn cùng Bạch Lạc Nhân đổi quần, Bạch Lạc Nhân không lay chuyển nổi, chỉ có thể làm theo Cố Hải, cởi cái quần rách trên người đưa cho Cố Hải.

Tay Cố Hải vừa cầm lấy quần, ánh mắt liền liếc đến thân thể trần truồng của Bạch Lạc Nhân cùng tiểu nhân tử giữa hai chân cậu ta, bàn tay trộm đưa qua, hoạt động bên trong quần Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân giật mình, đâm cùi chỏ vào Cố Hải một cái, đưa ánh mắt hung ác cảnh báo, đáng tiếc Cố Hải cũng không để ý đến Bạch Lạc Nhân, trong ánh mắt chỉ có tiểu nhân tử.

“Cậu buông tay mau, anh cậu còn ở bên kia đó.”

“Anh ta ở đây thì làm sao?” Cố Hải bá đạo xoa nắn vị trí yếu ớt của Bạch Lạc Nhân,

“Tôi chính là muốn cho anh ta nhìn thấy.”

Nói xong lại đưa tay lên quần lót của Bạch Lạc Nhân, trêu tức nói: “Trước tiên quay tay một lần 1 tệ, không thì làm sao mới hết nợ được?”

Bạch Lạc Nhân nhịn không muốn phí lời......

Đang lúc hứng thú, đột nhiên một âm thanh vang lên khiến hai người cụt hứng.

“Hai người sao lại ở đây hả?” Giọng Đông Triệt vang lên.

Bạch Lạc Nhân một tay lấy tay Cố Hải ra, cầm lấy cái quần tây mặc vào.

Ánh mặt Đông Triệt kinh ngạc nhìn lên người Cố Hải.

“Cậu đang làm gì đó?”

“Không làm gì hết.” Cố Hải bình tĩnh, “Đổi quần thôi.”

Bạch Lạc Nhân đứng lên, lại đem áo cởi ra ném cho Cố Hải, “Muốn đổi thì đổi nguyên bộ đi, mặc như vầy rất quái dị.”

Vì thế Cố Hải đem quần áo phi công của Bạch Lạc Nhân mặc vào, Bạch Lạc Nhân cũng mặc vào bộ âu phục của Cố Hải, trao đổi như vậy, khí chất hai người lập tức thay đổi.

Đông Triệt ở một bên nói: “Tôi phát hiện hai người mặc quần áo của đối phương rất hợp, vai vế cũng nên thay đổi luôn đi.”

Bạch Lạc Nhân lướt qua người cậu, mí mắt thoáng nâng lên, giọng ôn hoà .

“Cặp mắt không tệ.”

Đông Triệt cười đến không biết gì.

Một lát sau, Bạch Lạc Nhân đi xa, Đông Triệt mới nhìn Cố Hải hỏi: “Tại sao Cố Dương lại ở đây?”

Cố Hải khẽ thở dài một hơi, “Phi cơ của anh ta cũng bị bắn rơi xuống đây!”

Đông Triệt, “......”

Đến khi ba người Cố Hải, Bạch Lạc Nhân, Đông Triệt đồng thời xuất hiện trước mặt Cố Dương, Cố Dương mới biết được thì ra căn bản không phải trùng hợp, mà là người này thực sự phản bội.

“Ái chà......” Ánh mắt Cố Dương nhìn Đông Triệt, “Tôi giờ mới biết cậu là người Sơn Đông.”

Đông Triệt hít một hơi sâu, thản nhiên nói: “Thật ngại, Cố tổng, tôi quyết định rời khỏi công ty của anh.”

Vẻ mặt Cố Dương không đổi, nhưng đây tuyệt đối là một tín hiệu nguy hiểu, tròng mắt hắn cất giấu vẻ giận dữ khiến bất cứ ai đều có thể nhìn thấy được. Trộm sản phẩm của công ty tôi, chuyển nguồn vốn đi coi như không tính, còn đem tri kỷ duy nhất của tôi tại Hồng Kông đoạt đi.

Cố Hải, hắn thật không xem người anh lâu năm này ra gì! !

Bạch Lạc Nhân nhịn không được nhắc nhở một câu, “Cố Dương, đừng quên thỏa thuận giữa hai chúng ta.”

“Tại sao lúc trước cậu không nói cho tôi biết Đông Triệt cũng ở đây ?” Ánh mắt Cố Dương hung hăng nhìn thẳng Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân ra vẻ vô tội, “Tôi cũng vừa mới biết cậu ta, cậu ta nhảy xuống trước chúng tôi, sống hay chết tôi cũng không biết, tôi và anh nhắc đến cậu ta làm gì?”

Cố Dương cương mặt không nói chuyện.

Bạch Lạc Nhân ho nhẹ một tiếng, “Cố tiểu ca, anh sẽ không đổi ý chứ?”

Cố Dương lại đem ánh mắt nhìn Cố Hải và Đông Triệt, thấy hai người này đưa mắt qua lại, ánh mắt đột nhiên giật giật, như là ý thức được cái gì, khóe miệng cười lạnh một cái.

“Không, tôi làm gì lại đổi ý? Chúng ta đều là người một nhà, ở công ty ai cũng vậy thôi, đúng không?”

Sau đó, lại vứt cho Bạch Lạc Nhân một ánh mắt có thâm ý khác.

“Chúc cậu may mắn.”

Trên đường trở về, Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải hỏi: “Cậu rốt cục làm sao mà thuyết phục được Đông Triệt đến đây?”

“Tôi cảm giác Đông Triệt rất giống cậu, tôi liền nói cho cậu ta, anh tôi sở dĩ coi trọng cậu ta, là do coi cậu ta như người thế thân.”

Mắt Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ bối rối, “Thực sự có phải như vậy?”

“Trên thực tế tôi cũng không biết.” Cố Hải buông tay.

Bạch Lạc Nhân nhíu mày, càng nghĩ càng thấy không đúng.

“...... Tôi phát hiện cậu được lợi nhiều nhất, cậu mới là người chiến thắng đó!”

Cố Hải cố nén cười, “Tôi được lợi gì?”

“Cậu thử nghĩ, việc này tổng cộng liên lụy đến mấy người? Bốn đi? Trong bốn người này, người nào không bị hại? Người nào không bị thua thiệt? Tính tới tính lui, chỉ có một mình cậu ! ! !”

“Kẻ ngốc có phúc phần của kẻ ngốc.” Cố Hải cười thành thật.

“Ngốc bà nội cậu ! ! ! Cậu mới là tinh ranh nhất ! !”

Bình luận

Truyện đang đọc